Edit & Beta: Tịnh Hảo
Phản ứng đầu tiên của Tưởng Tây Trì là rút lui.
Chờ sau khi rút lui, mặt nóng lên lảng tránh nói: “… Nên đi ngủ thôi.”
Mặt Phương Huỳnh ửng hồng, nhìn anh với ánh mắt rất vô tội.
Tưởng Tây Trì quay đầu, qua một hồi lâu mới thấp giọng nói: “Tớ là người bình thường…”
Anh thường rất chú ý, từ lúc học kỳ hai năm lớp 10 đến giờ, trừ hôn môi ra, những cái khác đều vô cùng kiềm chế. Anh đồng ý với Đinh Vũ Liên sẽ quý trọng Phương Huỳnh, không đùa giỡn, đồng ý rồi thì phải làm được. Đã hứa với Đinh Vũ Liên nên những chuyện khác thường với Phương Huỳnh, anh không thể làm được.
Nhưng dù sao cũng là tuổi trẻ, có đôi khi hôn đến ý loạn tình mê, không phải lúc nào cũng đều nhớ rõ phải điều chỉnh tư thế tránh để Phương Huỳnh chú ý tới phản ứng của anh, số lần càng nhiều, thì càng tránh khỏi…
Có một lần vào lúc trời lạnh, bọn họ đi chơi, trở về cũng núp dưới tàng cây ở tiểu khu hôn môi. Phương Huỳnh lạnh, thuận thế nắm tay đặt vào trong túi quần anh, liền không cẩn thận đụng phải…
Khi đó, anh rõ ràng cảm giác được động tác của Phương Huỳnh khựng lại một lát. Hai người ai cũng không nói chuyện, anh lấy tay của cô ra, nắm trong tay mình, hỏi cô “lạnh không”, sau đó làm bộ không có chuyện gì xảy ra.
Một lần quá giới hạn nhất, khoảng chừng là nghỉ hè năm trước, hai người trốn ở trong phòng điều hòa làm bài tập, Đinh Vũ Liên ra ngoài mua ít đồ, không biết tại sao họ lại nháo lên. Phương Huỳnh đè anh ở trên giường… trước ngực… đè nặng lên anh.
Anh không nói chuyện, bàn tay đè lưng Phương Huỳnh, nút áo ngực liền ở dưới bàn tay. Anh cách một quần áo chậm rãi lấy lòng, lần đầu tiên điều chỉnh tư thế không phải vì tránh cô, mà là bảo cô mặc quần short đùi lộ ra, đúng lúc liền đặt ở giữa chân mình.
Đương nhiên Phương Huỳnh cảm nhận được, nhưng chỉ vùi đầu vào hõm vai anh, không nói gì cả.
Anh cũng không dám nhúc nhích, hai người giống như hai cục than bừng bừng cháy đỏ ở cùng nhau, mãi đến khi nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng chìa khóa mở cửa, mới nhanh chóng tránh ra.
Sau này, khi anh có phản ứng, cũng sẽ không nhất định phải tránh Phương Huỳnh.
Kết quả hôm nay Phương Huỳnh lại hỏi đến.
Đối với loại chuyện này, Phương Huỳnh hành động không kiêng kỵ không giống như bình thường. Một đoạn trong cuốn “Rừng Na Uy” đã bị mọi người lật nhiều đến sườn sách trở thành màu đen kia, đương nhiên cô đã xem qua. Còn những cuốn có mức độ lớn hơn nữa, những cuốn Tưởng Tây Trì “nghiên cứu và luyện tập”, cô chưa từng xem qua, cũng không dám xem.
Nhưng chung quy vẫn là hiếu kỳ.
Cho nên hôm nay phát điên, mở miệng hỏi một chuyện vẫn luôn tò mò.
Hỏi xong cô liền hối hận, không khí thật sự lúng túng, không biết xoay chuyển như thế nào.
Đành phải nói: “... Tớ, tớ biết rồi.”
Hai người cũng không nhìn đối phương, liếc nhìn một ô vuông trên sàn nhà, vừa thẹn thùng vừa chờ đợi.
Tưởng Tây Trì: “... Cậu xem ở đâu thế.”
“… Tớ từng đọc sách, cậu còn không biết tiêu chuẩn nghiêm túc văn học sao?”
Tưởng Tây Trì nở nụ cười một tiếng.
Phương Huỳnh chuẩn bị cười ha ha cho qua chuyện này.
Đột nhiên Tưởng Tây Trì nghiêng người về trước, ôm chặt cô vào lòng.
Một lát, đột nhiên tay cô bị Tưởng Tây Trì bắt lấy, nhét vào trong túi quần.
Phương Huỳnh sửng sốt một lát, theo bản năng muốn rút ra, ngón tay vừa động một chút, đã bị Tưởng Tây Trì đè lại. Cứ như vậy cách một lớp vải, bị anh nắm lấy tay, rất nhanh đã đụng vào.
Nóng, cứng.
Mặt Phương Huỳnh như bị thiêu cháy, nhưng mà cứ như vậy một lát, Tưởng Tây Trì rất nhanh đã buông ra.
Môi anh kề sát vào trán cô, yên lặng một lát, cúi đầu, hôn lại một lần nữa.
Qua thật lâu, hai người mới tách ra.
Đã qua mười hai giờ, nhưng bị Phương Huỳnh hỏi như vậy, sao Tưởng Tây Trì còn ngủ được.
Ôm cô thấp giọng nói: “Lần sau không được hỏi.”
Phương Huỳnh cười khanh khách: “Liền muốn hỏi.”
“Không được hỏi...” Giọng nói của Tưởng Tây Trì kề sát vào vành tai cô, “... Sau này cậu sẽ biết.”
Phương Huỳnh: “...”
“Oa” Cơ thể lập tức nhảy ra từ trong ngực anh, chạy trốn vào toilet.
Tưởng Tây Trì nâng tay che mặt, chính mình cũng ngớ người một hồi lâu.
Trước khai giảng còn dư lại vài ngày, Phương Huỳnh đang hỏi thăm tin tức của Phương Chí Cường. Nhưng mà ngày đó sau khi ông ta lộ diện thì không xuất hiện ở hẻm Kiều Hoa nữa, Phương Huỳnh hoàn toàn không biết bình thường ông ta qua lại với người nào.
Không tìm thấy người, đương nhiên không thể nào ép người đi ly hôn với Đinh Vũ Liên.
Sắp đi học lại, không ở hẻm Kiều Hoa nữa, Phương Chí Cường không đến mức dễ quấy rầy được.
Học kỳ sau khi khai giảng này rất ngắn, gần như trong nháy mắt đã đến đại hội tuyên thệ 100 ngày, chớp mắt đại học A đã gửi danh sách trúng tuyển cử đi học chính thức, không hề lo lắng, Tưởng Tây Trì nằm trong số đó.
Nhưng vì để không làm dao động ý chí, trường học vẫn bảo tất cả học sinh được