Mùa Xuân Thoáng Qua Ấy

Chương 28 - Chương 27

Trước Sau

break
Edit: Tịnh Hảo

Tiếng mưa lại quay về.

Từng giọt tí tách, quanh quẩn bên tai, giống như chạy thẳng vào trong tim.

Phương Huỳnh cho rằng Tưởng Tây Trì sẽ đẩy cô ra, nhưng anh không có.

Dũng khí lúc đầu đã tiêu tan, cô nhanh chóng lùi một bước, cũng không biết có phải do lạnh không, nhưng toàn thân đều run rẩy.

“A Trì.” Giọng nói run rẩy đến sắp lạc giọng, “A Trì, cậu thích tớ không?”

“Thích.”

Câu trả lời dứt khoát giống như câu hỏi của cô.

Phương Huỳnh sửng sốt một lát, nâng mắt nhìn, ánh mắt nhìn vào gương mặt của Tưởng Tây Trì, lại giống như bị phỏng nhanh chóng dời sang chỗ khác.

Tưởng Tây Trì cúi đầu nhìn cô chằm chằm, trong mắt toàn là sương mù, cẩn thận lại nghiêm túc, trả lời lần nữa: “Phương Huỳnh, tớ thích cậu.”

Tâm tình Phương Huỳnh vừa nhảy nhót được một nửa, lại nghe giọng nói trầm thấp của Tưởng Tây Trì: “… Nhưng tớ không thể cùng với cậu.”

Đột nhiên tiếng mưa rơi lại lớn lên.

Cách một lúc lâu, Phương Huỳnh mới nghe thấy giọng nói của mình, “Có ý gì?”

Tưởng Tây Trì mím chặt môi.

Phương Huỳnh tiến về phía trước một bước, “Vì sao?”

Vẫn là trầm mặc.

“... Cậu có thể nói cho Cố Vũ La, lại không thể nói với tớ sao?”

“Tớ không có nói cho Cố Vũ La, “ Tưởng Tây Trì tránh đi ánh mắt của cô, “Tớ sẽ không nói cho bất cứ ai.”

Trong bất cứ ai này, đương nhiên cũng bao gồm Phương Huỳnh.

Tâm tình Phương Huỳnh lên xuống vài lần, rất tức giận, nắm chặt hai tay, bả vai run rẩy, một lát sau, “… Tên khốn kiếp, sau này cậu đừng nghĩ nói một câu với tớ!”

Tưởng Tây Trì cúi đầu xuống, vẻ mặt bị bao phủ bởi bóng cây, “… Nhanh đi thôi, tớ đi siêu thị một chuyến, lập tức trở về.”

“... Bảo cậu đừng nói chuyện với tớ rồi mà...”

Nói còn chưa dứt lời, cổ tay cô bị anh nắm lấy, kéo qua, cả người chạm vào trong ngực anh. Nước mưa rơi lã chã xuống áo mưa trên người.

Cái ôm dùng sức xa cách này, và giọng nói chua xót của anh: “Thật xin lỗi.”

Trong chớp mắt, anh buông lỏng tay cô ra, để vào trong túi, dọc theo nơi có đèn đường chiếu sáng đi vào trong mưa, hình bóng cô đơn.

Mắt Phương Huỳnh chớp rồi lại chớp, nén nước mắt trở về, ôm chặt áo mưa, nhìn hình bóng Tưởng Tây Trì bước đi biến mất trong bóng đêm.

Tưởng Tây Trì không có chỗ để đi, thật sự lượn một vòng trong siêu thị, cuối cùng mua gói thuốc lá, một cái bật lửa.

Bóng đêm nặng nề, gần trạm xe bus không có nhiều người, anh ngồi xuống tránh mưa, khom lưng, hai tay chống trên đầu gối, giống như người sành sỏi mở thuốc ra, lại bị lần hút thứ nhất làm ho khan kịch liệt.

Xe bus hiện ra hai luồng ánh sáng mông lung của đèn xe, ngay sau đó chạy gần vào, ghé vào trạm xe. Có hành khách mình đầy cơ bắp giống như dã thú bước xuống xe, mở ô, giẫm lên mặt đất đầy nước nhanh chóng rời đi.

Nửa giờ sau, di động vang lên. Tưởng Tây Trì nhận điện thoại, nhét gói thuốc lá và bật lửa vẫn còn nhiều vào trong thùng rác.

Hai đứa trẻ không nói chuyện với nhau, đây là tình huống mà Đinh Vũ Liên không cần cố ý quan sát kỹ cũng có thể phát hiện ra, càng về sau, thậm chí buổi sáng và buổi tối đều sẽ không cùng nhau ra ngoài và về nhà.

Cuộc thi tháng vào tháng tư, thành tích của Phương Huỳnh thụt lùi, đứng hạng hơn 190, gần kề nguy hiểm.

Đinh Vũ Liên lo lắng, hôm nay nhân lúc Phương Huỳnh đi tắm, đi gõ cửa phòng Tưởng Tây Trì.

Hình như Tưởng Tây Trì đang xem sách gì đó, vào lúc bà mở cửa giống như lo lắng đè sách dưới tài liệu



break
Hệ Thống Xuyên Không Dục Nữ
Ngôn tình Sắc, Xuyên Không, Cổ Đại
Hắn Như Lửa
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Thiếu Phụ Khuê Phòng Và Thiếu Gia Hắc Đạo
Ngôn tình Sắc, Đô Thị, 1x1
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc