Huấn luyện quân sự trước ngày khai giảng.
Cuối thu, trời nắng gắt tàn sát mọi người, học sinh mới ở trên sân thể dục mặc đồng phục ngụy trang, bị nắng chiếu đến khô héo, vừa hô nghỉ ngơi thì mọi người liền chạy đến dưới bóng cây.
Tưởng Tây Trì có vóc người cao lại vừa nghiêm túc, mặc bộ quân phục, thẳng tấp cao ngất, vô cùng đặc biệt trong đám người nên dễ nhìn thấy. Huấn luyện viên vừa liếc mắt đã nhìn trúng, chọn làm lớp trưởng. Cuối cùng phát hiện lớp trưởng này vốn không để ý chuyện gì cả, khi nghỉ ngơi cũng chạy nhanh hơn người khác.
Phương Huỳnh phiền nhất chính là những quy địng cứng ngắc, nhưng đã đồng ý với Tưởng Tây Trì lên cấp 3 phải đúng đắn ít gây chuyện, nên chỉ có thể tạm thời thu lại tính tình cáu kỉnh của mình.
Buổi chiều trời nóng, huấn luyện viên không dám để bọn họ huấn luyện quá lâu, sợ bị cảm nắng, cứ nửa tiếng rồi nghỉ ngơi.
Vừa hô “giải tán”, Phương Huỳnh lập tức chuồn mất, không quan tâm gì cả, ngồi xuống bóng cây. Một lát, Tưởng Tây Trì cũng lại đây. Anh nhìn chằm chằm mặt đất, đứng từ chối một lát, mới chịu ngồi xuống.
Phương Huỳnh cởi nón ra làm quạt, quay qua nhìn Tưởng Tây Trì, ngạc nhiên: “… Sao cậu không đổ mồ hôi?”
Tưởng Tây Trì: “... Ồ.”
Phương Huỳnh: “... Cũng không bị đen.”
Tưởng Tây Trì: “...”
Phương Huỳnh: “Rất tức giận đấy.”
Tưởng Tây Trì mặc kệ cô, cầm bình nước đặt ở bên cạnh đưa cho cô, sờ sờ, đã bị nắng chiếu đến nóng theo luôn rồi.
“Khát không, tớ đi qua mua hai chai nước đá.”
Phương Huỳnh: “Được được.”
Tưởng Tây Trì đang muốn đứng lên, chợt nghe bên cạnh có một người hô lớn: “Lương công tử mời mọi người uống nước đây!”
Phương Huỳnh nhíu mày, “Cái gì mà Lương công tử? Lương Sơn Bá à?”
“Lương Yến Thu.”
“Ồ.” Phương Huỳnh trợn trắng mắt, “Tên ngốc kia có tiền à.”
Lương Yến Thu mang logo Âu Mỹ, gắn lên trên quân phục vô cùng chói mắt. Phía sau cậu ta là ba người học sinh, một người xách hai túi nilon rất to, giống như lãnh đạo xuống nông thôn thăm hỏi, lần lượt đưa nước đá đến trong tay các bạn học nghỉ ngơi dưới bóng mát.
Lương Yến Thu tự lấy ra một chai từ trong túi, vặn mở uống một ngụm, giơ tay vẫy vẫy vô cùng giống như “thủ trưởng”, “Mọi người cứ việc uống, không đủ thì nói với tớ.”
“Lương công tử...”
Lương Yến Thu quay đầu lại.
“Không đủ...”
“... Làm sao có thể không đủ! Thêm huấn luyện viên tổng cộng là 50 người! Vừa vặn mua 50 chai!”
“Thực sự không đủ.” Người kia vô tội giơ túi nilon rỗng trong tay lên, “Cậu đã quên tính chính cậu… Cậu uống một chai, nên thiếu một chai.”
“...” Lương Yến Thu không nói gì nhìn chai nước đá đã vơi đi phân nửa trong tay.
Người ngồi ở bên cạnh Phương Huỳnh, vừa đúng xui xẻo không có nước.
Lương Yến Thu tự giác làm không chu đáo chuyện này, đang muốn đi qua giải quyết “nguy cơ quan hệ xã hội”, đã thấy cô trực tiếp đưa nước trong tay cho Tưởng Tây Trì bên cạnh.
Lương Yến Thu thật sự không muốn gặp học sinh giỏi, nhất là học sinh giỏi thi vào đứng trong top 3, cũng không có ý muốn bù đắp, chân vòng lại, bước đi.
Phương Huỳnh mở chai nước đá trong tay Tưởng Tây Trì, ngửa đầu uống phân nửa, đưa cho Tưởng Tây Trì.
Tưởng Tây