Tưởng Tây Trì và Phương Huỳnh ăn chút gì đó ngoài trường, đón xe buýt đến bệnh viện phụ sản.
Từ Uyển Xuân đã hồi phục sức lực, đang dựa vào trên giường bệnh, mẹ Từ bưng bát canh cho bà uống bảo “Uống canh dưỡng sau khi sinh đi”. Đứa trẻ được quấn bởi khăn nhung, để ở một bên giường nhỏ, nhà mẹ Từ Uyển Xuân và bà con thân thích vây quanh giường nhỏ xì xào bàn tán.
Tưởng Gia Bình mồ hôi đầy đầu, ngồi trên mép giường, nghe mẹ vợ và cha vợ “tư tưởng giáo dục”, thỉnh thoảng liếc nhìn về phía giường nhỏ.
Khi Tưởng Tây Trì và Phương Huỳnh đến, chính là cảnh tượng vui vẻ hòa thuận như vậy.
Trong tay Tưởng Tây Trì mang theo giỏ trái cây mà Ngô Ứng Dung dặn anh mua, đứng ở cửa một lúc lâu cùng với Phương Huỳnh, mới gọi một tiếng “cha”.
Lúc này Tưởng Gia Bình mới phát hiện đứa con lớn đã đến, lau mồ hôi trên trán, đứng dậy đón anh vào cửa, nhìn Phương Huỳnh hỏi: “Bạn của con à?”
Phương Huỳnh hô một tiếng “Chú Tưởng.”
Tử Uyển Xuân trên giường bệnh vội gọi Tưởng Tây Trì và Phương Huỳnh đi vào ngồi, lại nhờ mẹ Từ lấy trái cây cho hai đứa nhỏ ăn.
“Không cần đâu dì Từ, tụi con ngồi một lát sẽ đi, còn phải trở về học tiết tự học buổi tối nữa ạ.”
Phương Huỳnh nhìn Tưởng Tây Trì, há miệng, nhưng trong ánh mắt anh mang sự cảnh cáo, nuốt những lời “lớp 7 không cần học tiết tự học vào buổi tối” trở về trong bụng.
“Con thật có lòng, trời nóng như vậy, ngồi xe bus tới à? Cha con cũng không giành chút thời gian ra đón con sao.”
Tưởng Tây Trì lắc đầu.
Từ Uyển Xuân cười nói, “Con muốn nhìn… em trai của con không?”
Tưởng Tây Trì hoàn thành nhiệm vụ, đứng bên cạnh giường nhỏ, nghe cô bảy dì tám của Từ Uyển Xuân lải nhải từng việc lớn nhỏ với anh, sinh trong bao lâu, sinh thường hay là sinh mổ, đứa trẻ sinh ra được bao nhiêu kg, tiếng khóc vang dội thế nào…
Đứa trẻ vừa mới sinh ra, thật sự không đẹp mắt lắm. Da hồng, nhiều nếp nhăn.
Tưởng Tây Trì hơi nhíu mày.
Quái vật nhỏ khó coi như vậy, mà trở thành “em trai” của anh, dựa vào cái gì chứ?
Phương Huỳnh nhìn Tưởng Tây Trì.
Trẻ con vừa mới sinh, mũm mĩm ngủ say, mơ màng như không có cảm giác, lại được người trong cả phòng yêu thương trong lòng.
Mười bốn năm trước, khi Tưởng Tây Trì vừa sinh ra, có phải cũng như thế này không?
Mà lúc này, mẹ anh qua đời, cha cũng không phải là một người cha của riêng mình anh nữa, đừng nói là “một nửa”, chỉ sợ ngay cả “một phần tư” cũng không tới lượt anh.
Đột nhiên cô cảm thấy có chút khó chịu, tiến lên một bước, lén nắm tay của Tưởng Tây Trì, lại lén lút buông ra.
Tưởng Tây Trì ngẩng đầu nhìn cô.
Ánh mắt mờ mịt, như sương mù đang lan khắp đôi mắt.
Chỉ ngồi nửa tiếng, Tưởng Tây Trì rời khỏi cùng Phương Huỳnh.
Trong gió đêm vào đầu hạ có một luồng hơi nóng ngột ngạt, mới đi ra từ bệnh viện có máy điều hòa đầy đủ, liền đổ mồ hôi.
Phương Huỳnh lấy tay phẩy phẩy tạo gió, “A Trì, đợi lát nữa xuống xe, chúng ta mua dưa hấu ăn đi…”
“Ừ.”
Phương Huỳnh nhảy hai bước xuống bậc thang, đang muốn bàn xem lúc đó ai sẽ là người đầu tiên ăn dưa, thì cánh tay chợt bị anh nắm lại.
Còn chưa kịp phản ứng, đã bị anh kéo đi nhanh ra ngoài, lại nghe phía sau có một giọng nói: “Tây Trì!”
Phương Huỳnh nhìn lại, là một người phụ nữ cao gầy mặc váy, “A Trì, có người gọi cậu kìa.”
Tưởng Tây Trì không nói một lời, kéo cô tiếp tục đi về phía trước.
Giày cao gót giẫm lên nền gạch, gấp gáp tiến lại gần, vòng qua trước mặt, ngăn hai người lại.
Tưởng Tây Trì dừng bước lại. Phương Huỳnh ngẩng đầu lên nhìn.
Trên mặt người phụ nữ mang ý cười, ánh mắt nhàn nhạt thoáng qua trên người Phương Huỳnh, liền dừng lại trên người Tưởng Tây Trì, “Đến thăm cha con à?”
Tưởng Tây Trì cúi mắt, không lên tiếng.
Vẻ mặt của người phụ nữ lập tức lạnh nhạt, nhìn chằm chằm Tưởng Tây Trì, lại nhìn về phía Phương Huỳnh, “Con là bạn học của Tưởng Tây Trì sao? Cô là cô của Tây Trì.”
Phương Huỳnh vội gật đầu, “Chào cô ạ.”
Cô ta cười, hỏi Phương Huỳnh: “Tụi con đến phòng bệnh rồi à?”
“Đến rồi ạ, con...” Phương Huỳnh nhìn Tưởng Tây Trì, “Buổi tối tụi con còn phải về học tiết tự học, nên…”
“Vậy tụi con đợi cô ở chỗ này một lát nhé, cô lên thăm một lát, sẽ lái xe đưa tụi con đến.”
Tưởng Tây Trì: “Không cần.”
Túm lấy Phương Huỳnh, ngẩng đầu nhìn lên, ý bảo Tưởng Gia Lỵ nhường đường.
Tưởng Gia Lỵ ngượng ngùng cười, lui về sau một bước, “Vậy các con đi đường cẩn thận nhé.”
Trở về trên xe bus, hai người ngồi ở hàng cuối cùng. Trong xe to như vậy chỉ có ba năm người, trống rỗng.
Ngoài cửa sổ từng cây đèn đường nhanh chóng xẹt qua, lúc sáng, lúc tối.
Người Tưởng Tây Trì ngồi hơi cúi xuống, ánh sáng xen vào nhau, chiếu vào trên mặt.
Trước đây Phương Huỳnh chưa từng thấy anh như thế, mấy lần há mồm, lại không biết nên nói cái gì.
Đang yên lặng, chợt nghe Tưởng Tây Trì nhẹ giọng hỏi: “Có mang mp3 không?”
Phương Huỳnh vội lấy ra từ trong cặp da, đưa qua.
Tưởng Tây Trì chỉ nhận một dây tai nghe, nhét vào lỗ tai từ từ nhắm hai mắt.
Đang bật bài “Nhân danh cha”: “… Không có ai để nói, không có ai để tỏ, thật khó mà chịu đựng, bởi sau ánh hào quang đó đều in hằn nỗi cô đơn.”
Bài hát kết thúc, chợt nghe Tưởng Tây Trì mở miệng: “Khi cha tớ muốn kết hôn với dì Từ, tớ cãi nhau với ông ấy.”
Phương Huỳnh vội tháo tai nghe xuống, nhìn Tưởng Tây Trì.
“… Tớ hỏi cha tớ, còn mẹ tớ sẽ thế nào. Ông hỏi lại tớ, có phải muốn để ông ông ấy độc thân cả đời còn lại không.”
Anh bị từ “Cả đời” này dọa.
Nguyễn Lăng Phàm đã qua đời sáu năm, Tưởng Gia Bình chưa đến bốn mươi, vừa mới phân nửa đời người.
Để Tưởng Gia Bình sống một mình “thủy chung” suốt 40 năm còn lại, yêu cầu này rất quá đáng.
Trong lòng Phương Huỳnh có nỗi buồn không nói nên lời.
Nhưng đó là mẹ anh, dựa vào gì mà anh phải chịu người ngoài tiến vào phá hoại những kỷ niệm thuộc về “nhà” của anh, dựa vào gì mà anh phải chia sẻ tình thương của cha với một người xa lạ.
Xe lướt nhanh, một bóng ma thoáng chốc hiện ra trong đầu Tưởng Tây Trì.
“… Thật ra tớ đã sớm không có nhà rồi.”
Đầu tháng sáu là cuộc thi cao đẳng, bọn họ được lợi nghỉ ba ngày.
Đợi hết ngày nghỉ, thì đã đến giai đoạn mấu chốt ôn tập thi cuối kỳ.
Một vòng học sinh ưu tú bao quanh mình, Phương Huỳnh như bị treo cổ trên xà nhà tích cực chuẩn bị chiến đấu, nhưng Phương Huỳnh lại không có chút tinh thần, nhất là Tưởng Tây Trì còn được đầu quân đi tham