Mùa Xuân Thoáng Qua Ấy

Chương 14 - Chương 14

Trước Sau

break
Edit: Tịnh Hảo

Phương Huỳnh đẩy xe, Tưởng Tây Trì đi theo bên cạnh cô, hai người chậm rì rì đi về.

Tưởng Tây Trì: “Tới nhà của tớ chơi đi.”

Phương Huỳnh quay đầu nhìn anh một cái, cười nói: “Ông bà ngoại của cậu không biết người khác nói tớ thế nào sao?”

“... Cậu không phải là loại người mà họ nói.” Ánh mắt của Tưởng Tây Trì nhìn về phía trước, vào mùa đông, nước sông ở sông Lục Xích lạnh lẽo, một bụi rau má ven bờ khô héo, gió lạnh thổi vào làm run rẩy.

Phương Huỳnh cúi đầu, đột nhiên cười không nổi, mũi chân đá hòn đá nhỏ, “... Cậu đừng tin tưởng tớ quá.”

Trầm mặc đến đầu cầu, Tưởng Tây Trì dừng bước chân lại, mời lần nữa: “Buổi chiều tới chơi đi.”

“Để tớ xem tình hình đã, trong nhà còn phải tổng vệ sinh.”

Tưởng Tây Trì gật đầu, “Có rảnh thì trực tiếp tới, buổi chiều tớ luôn ở nhà.”

Phương Huỳnh đẩy xe qua cầu, ngâm nga một bài hát, đi thẳng về nhà.

Cô lấy một chai coca rỗng, rửa sạch sẽ, lấy kéo cắt một nửa, đổ nước vào, cắm hoa tươi mới vào trong, đặt trên bàn của mình.

Một lát, nghe thấy trong phòng khách truyền đến giọng nói kêu “bé con”. Vội lên tiếng, quay đầu nhìn hoa, mới chạy đến.

Đinh Vũ Liên nắm tay che miệng, khẽ ho khan một tiếng, lục lọi đồ Phương Huỳnh mua về.

“Mẹ, Phương Chí Cường về quê, tết sẽ không về, mẹ… có muốn ra ngoài đi dạo không ạ.”

Quanh năm, Đinh Vũ Liên không thấy ánh mặt trời, màu trắng xanh xao trên mặt lập tức hiện ra vài phần hoảng sợ và lo lắng, “Không… không, nếu cha con biết…”

“Ông ấy sẽ không biết…” Phương Huỳnh suy nghĩ một lát, trở về ôm hoa cắm trong chai nhựa ra, đẩy đến trước mặt Đinh Vũ Liên, “Đẹp không ạ?”

Đóa hoa sáng rực như ngọn đèn ở trong mắt, Đinh Vũ Liên chầm chậm gật đầu.

“Chúng ta đi dạo chợ hoa nhé, như thế nào ạ? Mua hai chậu hoa đem về... Chỉ có hai người chúng ta ăn tết, chúng ta nấu lẩu ăn.”

Đinh Vũ Liên nhìn bông hoa màu quýt sáng rực xinh đẹp kia, có chút dao động, “Ông ấy… ông ấy thật sự sẽ không về?”

“Chắc chắn không ạ.”

Đinh Vũ Liên trầm ngâm một lát, gật gật đầu.

Phương Huỳnh dọn dẹp trong nhà một lần— đồ có thể đập nát cũng đều bị đập nát hết, ngay cả đồ dùng cũng không còn mấy cái, nhà chỉ có bốn bức tường cũng không phải không có lợi, ít nhất khi quét dọn cũng thuận tiện.

Giữa trưa cùng Đinh Vũ Liên ăn một chén mì đơn giản, Phương Huỳnh ra ngoài, từ trên cầu đi xuống, dọc theo con sông ở bờ tây, phía sau căn nhà ở ngõ Tây là những dãy đài cao thấp chật hẹp, đến hành lang cửa sau của nhà Tưởng Tây Trì.

Cửa đóng, cửa sổ hướng về phía đông, không kéo rèm cửa sổ, lộ ra chút cảnh bên trong.

Cô lưỡng lự chốc lát, híp mắt theo rèm cửa sổ nhìn vào khe hở bên trong, không nhìn thấy bóng người, gập tay lại, nhẹ nhàng gõ cửa sổ, nhỏ giọng kêu: “Tưởng Tây Trì, cậu có ở nhà không?”

Một lát, chợt nghe két một tiếng, bên trong đẩy cửa sổ ra, lộ ra khuôn mặt ngạc nhiên của Tưởng Tây Trì sau lưới chống trộm, “Sao cậu không đi cửa lớn?”

Phương Huỳnh dựa vào lưới chống trộm, cười nói: “Có rảnh không? Cùng tớ đi dạo chợ hoa được không?”

“Có, tớ nói với bà ngoại một tiếng. Cậu chờ tớ ở trên cầu nhé.”

Phương Huỳnh khựng lại, “... Mẹ tớ cũng đi.”

Tưởng Tây Trì sửng sốt, gật đầu, “Được.”

Đinh Vũ Liên mặc áo bông màu lam nhạt, khoác khăn choàng, trên đường có người nhìn nhìn, bà tránh né ánh mắt, cúi đầu, đầu sắp chôn đến trước ngực, lấy khăn choàng bao quanh đầu, chỉ lộ ra một đôi mắt.

Bước chân của Phương Huỳnh dừng lại, “Mẹ, không có việc gì.” Đi khập khiễng nâng tay, kéo áo choàng ra, làm lộ khuôn mặt gầy gò của bà.

Tay Đinh Vũ Liên co rụt lại, “Bé con, mẹ vẫn nên trở về, đừng gây phiền toái ...”

“Mẹ sợ cái gì?”

“Mẹ...”

“Thật sự không có việc gì, “ Phương Huỳnh nắm chặt tay của bà, “Con nghe Phương Chí Cường nói chuyện điện thoại với người ta, chính miệng ông ta nói, mùng 8 khởi công, khi đó ông mới có thể trở về.”

Ánh mặt trời vào buổi chiều chiếu trên thân người, có vài phần ấm áp.

Đinh Vũ Liên bị Phương Huỳnh nắm chặt dừng lại một lát, cuối cùng gật đầu, “Đi thôi.”

Tưởng Tây Trì đã chờ ở đầu cầu

Đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy mẹ của Phương Huỳnh, không nhịn được nhìn thêm vài lần. Vóc dáng của Đinh Vũ Liên không cao, nhiều lắm là 1m6. Thân hình gầy, mặt trắng không có chút máu nào, thậm chí có hơi giống bị bệnh.

“Chào dì ạ.”

Phương Huỳnh vội nói, “Mẹ, đây là bạn học của con, Tưởng Tây Trì.”

Đinh Vũ Liên cong khóe miệng, có lẽ là muốn cười, nhưng không thể cười lên.

Tổ hợp ba người này kỳ quái, dọc theo đường đi dẫn tới không ít cái nhìn chằm chằm của người khác. Phương Huỳnh không hề yếu thế, trừng lại.

Chờ ra khỏi khu vực ngõ hẻm Kiều Hoa, người quen bọn họ liền ít đi.

Đinh Vũ Liên tự nhiên chút, không giống như lúc nãy cứ đa nghi nhìn xung quanh.

Chợ hoa sắp đến tết nên nhốn nháo nhộn nhịp, lan hồ điệp và hoa mõm sói màu sắc rực rỡ, cây ngân liễu đủ màu sắc, một hàng chữ nghênh đón khách vô cùng kỳ quái hiện ra… Cách thức trang trí hoa ở tất cả chợ hoa rất có hương vị của Tết.

Phương Huỳnh chọn một chậu quýt, một chậu trúc phú quý, chen đến chỗ trả tiền.

Đinh Vũ Liên bị bầu không khí này xao động, trên mặt hồng hào thêm chút.

Chờ mua xong hoa, Phương Huỳnh lại dẫn Đinh Vũ Liên đi công viên gần đấy tản bộ. Mùa đông gió lạnh, nhưng đi một lát thì trên người ấm lên. Đinh Vũ Liên đi mệt, ngồi xuống trên băng ghế dài.

Phương Huỳnh ngồi xổm bên bờ, bẻ chút bánh quy ném xuống cho cá ăn ở trong hồ, hứng thú nhìn cá chép màu đỏ vây quanh, tranh thức ăn cá, rồi lại tản ra.

Tưởng Tây Trì đứng ở một bên nhìn —— anh chưa từng thấy cô thật sự vui vẻ như thế.

Phương Huỳnh cho cá ăn một lát, xoay người lại nhìn Đinh Vũ Liên, cười nói: “Mẹ, mẹ cũng qua đây xem đi, mấy con cá vàng này rất vui.”

Đinh Vũ Liên co rụt bả vai lại, “Mẹ... Mẹ không cho ăn.”

Phương Huỳnh có chút thất vọng, vẻ vui mừng trên mặt lập tức biến mất mấy phần.

Đứng đó một lúc lâu, Tưởng Tây Trì ngồi bên cạnh cô, vươn tay, “Đưa cho tớ một ít.”

Phương Huỳnh bẻ bánh quy trong tay đưa tới, Tưởng Tây Trì nhặt một ít.

Có chút ngứa, giống như có gì đó mổ vào.

Tưởng Tây Trì tung bánh vỡ vào trong hồ, “Có phải dì không thường ra ngoài không?”

“Bà ấy sợ.”

“Sợ cái gì?”

Không nghe thấy trả lời, chỉ nhìn thấy Phương Huỳnh mím môi, tựa như trút giận, vung mảnh vụn còn thừa lại trong tay vào hồ.

Bốn giờ chiều, ba người trở về hẻm Kiều Hoa.

Tưởng Tây Trì một tay ôm một chậu hoa, đưa Phương Huỳnh và Đinh Vũ Liên đưa đến cửa.

Phương Huỳnh nhận lấy chậu hoa đặt ở trên bậc thềm trước cửa, xoay người nhảy một bước xuống bậc thang, hai tay đặt vào trong túi quần, “Ngày mai cậu có rảnh không?” d đ l q đ

“Có.”

“Tớ đi tìm cậu chơi, được không? Chúng ta cùng nhau làm bài tập nghỉ đông.”

“Được.”

Phương Huỳnh nhìn anh, ánh mắt sáng ngời, “A Trì, hôm nay cám ơn cậu.”

Tám giờ sáng ngày hôm sau, tiếng đập cửa vang lên. Tưởng Tây Trì gấp gáp đi mở cửa trước Ngô Ứng Dung. Phương Huỳnh thay áo bông màu trắng, phía dưới là quần lam



break
Chị Gái Lầu Trên
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
(Sắc)Con Chồng Trước Và Cha Dượng
Ngôn tình Sắc, nhiều CP
(Cao H) Ngon ngọt nước
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc