ŧıểυ Đào không biết tại sao cô và quái vật băng lại biến thành như vậy. Từ hôm đó, cô đã dọn đến sống tại nhà hắn, hắn không cho cô về phòng thuê với Giai Giai, chỉ cho cô đi học bình thường vào ban ngày, đến đêm thì phải làm ấm giường cho hắn, nếu không thì ngày hôm sau cô không thể đi học được.
Hai người họ có tình yêu không? Đừng có mà! Cô biết rõ hoàn cảnh của bản thân mình. Vậy họ là bạn thân sao? Cũng không thể nói là vậy, bạn thân nào lại biết lịch trình của nhau, còn làʍ t̠ìиɦ mỗi ngày, sau khi xong còn không cho uống thuốc tránh thai. Hắn luôn xuất vào bên trong, mặc dù cô cũng thích như vậy, nhưng sẽ có ngày gây ra tai nạn, cô đã cầu khẩn hắn rất lâu hắn mới đồng ý xuất tinh ra ngoài vào những ngày nguy hiểm, dù sao đi nữa cũng dứt khoát không mặc áo mưa, tên ma vương này, may mắn là chu kỳ của cô rất chính xác, nhưng đã có quan hệ thì bên ngoài cũng luôn có nguy cơ! Được rồi, đành nghe theo số phận vậy, hắn cũng không thể không chịu trách nhiệm chứ…
Sau vài ngày sống thoải mái và hài hòa, ŧıểυ Đào đã quên đi quan điểm đạo đức của mình, đồng thời cũng nhanh chóng quên đi chuyện sẽ phải đối diện với "ngày phán xét".
Hôm đó, Tô ŧıểυ Đào vẫn như thường lệ đi bộ đến trường, ngay khi cô vừa bước vào khuôn viên trường, cô liền phát hiện có rất nhiều người chỉ trỏ mình và thì thầm gì đó, ŧıểυ Đào rất nghi ngờ, có gì đó trên mặt mình sao? Cô lấy một chiếc gương nhỏ từ trong túi ra soi, không có gì cả.
"Ring ring ring", Tống Giai Giai gọi điện thoại đến, "ŧıểυ Đào, xem diễn đàn trường đi, có chuyện xảy ra rồi! Chắc là cô ŧıểυ thư kiêu căng kia đã biết chuyện của cậu và hoàng tử băng giá rồi ấy, cô ta đang tấn công cô khắp nơi, đến chỗ tớ trước đi, tớ đang đợi cậu ở căn cứ bí mật."
Nhờ lời nói của Tống Giai Giai, ŧıểυ Đào mới nhớ ra Quái Vật Băng kia đã có vị hôn thê sắp cưới, cô và hắn như vậy là không đúng.
Tống Giai Giai thấy ŧıểυ Đào đến khu rừng nhỏ mà họ đã tìm thấy trước đây, vội vàng nhanh đưa cho cô xem nội dung trên máy tính xách tay, tiêu đề lớn "Con ếch cái xấu xí không biết xấu hổ muốn ăn thịt hoàng tử thiên nga", dưới bài viết là một số hình ảnh của cô và Hoắc Đông Đình vui đùa bên nhau, lời lẽ mô tả bên dưới vô cùng phỉ báng.
ŧıểυ Đào tức giận đến mức nước mắt sắp chảy ra, đám người này tự cho mình là giàu có, mà bắt nạt người khác. Tống Giai Giai thấy vậy vội an ủi, "ŧıểυ Đào, đừng khóc nữa, con người này thật quá đáng, chúng ta cứ tấn công trang web này trước, sau đó tìm cách giải quyết con ŧıểυ thư này, cô ta chỉ dựa vào gia đình và cái chức vị hôn thê của Hoàng Tử Băng để hoành hành ngang ngược khắp nơi thôi, tớ đã không thích cô ta từ lâu."
ŧıểυ Đào bị Giai Giai chọc cười khi nhìn thấy bộ dạng hận đời của cô ấy, nhưng cô biết rằng tin tức này và lời nói của Tống Giai Giai đã nhắc nhở cô rằng cô không thể tiếp tục như vậy nữa, người ta mới là hôn phu hôn thê chính thức môn đăng hộ đối, cô không phải người thứ ba thì là gì…
Sau khi tấn công trang web kia, ŧıểυ Đào trở về căn hộ ở Kim Sắc Hào Đình, quả nhiên nhìn thấy Quái Vật Băng trên ghế sofa, đang ngồi đọc tài liệu và sẵn sàng bắt lấy cô, "Em về muộn nửa giờ đấy!"
ŧıểυ Đào nhìn chằm chằm vào nội thất sang trọng và người đàn ông quý tộc trên ghế sofa, một lần nữa cảm thấy thật xa lạ, cô không thuộc về nơi đây cũng không thuộc về người đàn ông này, "Tôi về lấy đồ, tôi sẽ không quay lại đây nữa!"
Cuối cùng, Hoắc Đông Đình cũng có phản ứng, nghe giọng nói của cô không giống như lúc bình thường, hắn tiến lại gần cô, "Có chuyện gì vậy?"
ŧıểυ Đào tức giận, "Tôi nói tôi không muốn tiếp tục như vậy nữa, tôi muốn về nhà, tránh ra đi, tôi muốn lấy đồ."
Hoắc Đông Đình cũng tức giận, "Ai cho phép em đi? Tôi thấy em không bị xử lý mấy ngày nên ngứa da rồi phải không?!", nói xong trực tiếp vác cô lên vai, đi vào phòng ngủ.
ŧıểυ Đào không đề phòng khiến cho Quái Vật Băng dễ dàng thành công, nhưng cô cố gắng đấm hắn bằng hai tay và vùng vẫy dữ dội, "Quái Vật Băng, buông tôi ra, tôi không đùa đâu! Anh …" trước khi cô nói xong, hắn đã đặt cô lên giường.
Hoắc Đông Đình cởi thắt lưng và trói hai tay cô lại, cởi qυầи ɭóŧ và áo ngực cô, ŧıểυ Đào đã bất chấp mọi thứ, "Anh là đồ tàn nhẫn, anh chỉ muốn làm chuyện đó thôi phải không? Được rồi, làm đi, xong rồi thả tôi ra!"
Người đàn ông không muốn nghe từ "dọn đi" từ miệng không ngoan của cô nữa, hắn sợ mình sẽ không kiềm chế được mà bóp chết cô, hắn lật người cô lại, tát mạnh lên cặp mông tròn trịa của cô, "Muốn đi? Tôi nói cho em biết! Không có cửa đâu! Tôi còn chưa chơi đủ!" Hắn tát thêm một cái.
"Á", mỗi lần bị đánh, ŧıểυ Đào đều kêu lên, nhưng sau vài tiếng, không còn âm thanh nào, Hoắc Đông Đình xoay mặt ŧıểυ Đào qua, khuôn mặt cô đã đầy nước mắt, cắn răng không kêu lên, không chịu thua, gần như đã cắn đến rướm máu.
Người đàn ông đau lòng, hối hận về hành vi của mình, hắn ôm cô vào lồng ngực một cách dịu dàng, ngón tay lau lau nước mắt cho cô, mở hai môi cô ra, nhẹ nhàng hôn một cái, cố gắng làm lấy lòng: "Anh xin lỗi, đừng khóc nữa, đừng dọn đi được không? Anh không thể thiếu em được."
ŧıểυ Đào vẫn không ngừng rơi nước mắt, nức nở: "Anh, anh… Không phải anh đã có... vị hôn thê rồi sao, vì sao cứ phải bám theo tôi không buông chứ? Vậy tôi thì là gì, không phải là người thứ ba sao?"
Hoắc Đông Đình nhíu mày, cuối cùng cũng nghe ra một chút thông tin hữu ích, Lộ Hân Di, hắn gần như đã quên người phụ nữ này, mất thời gian vất vả như vậy khiến hắn cãi nhau với Tô ŧıểυ Đào, khiến cô muốn dọn đi, khiến cô khóc, đã đến lúc giải quyết cô ta rồi!
Hắn vỗ nhẹ lên lưng cô, dịu dàng nói: "Ai nói em là người thứ ba, anh không thích cô gái đó! Em ngoan ngoãn ngủ một giấc trước, để anh giải quyết chuyện này cho."
Dưới sự vuốt ve và an ủi của hắn, mí mắt ŧıểυ Đào bắt đầu trở nên nặng nề, dần dần ngủ thiếp đi lúc nào không biết.
Hoắc Đông Đình đặt ŧıểυ Đào xuống giường, đắp chăn cho cô, rồi quay về phòng làm việc.
Hắn mở máy tính, truy cập vào tất cả các camera giám sát của những nơi Tô ŧıểυ Đào đã đến hôm nay, phát hiện khu rừng nhỏ kia là một góc tối, quay lại địa điểm trước đó, cô nhận một cuộc điện thoại, nhìn vào khẩu hình, là "Giai Giai", hắn liên tưởng đến một người bạn của cô tên là Tống Giai Giai, vì vậy hắn tìm số điện thoại của đối phương rồi gọi đi.
"Alo… "
"Tôi là Hoắc Đông Đình."
"Là Băng…" Giai Giai phản ứng nhanh, ngay lập tức ngừng nói, suýt chút nữa khiến nước miếng của mình trào ra, "Xin chào, anh có việc gì?"
"Tôi muốn biết cô và Tô ŧıểυ Đào đã làm gì trong khu rừng nhỏ vào buổi sáng nay?" Từ ngữ lạnh lùng, ngắn gọn.
Nghe tên ŧıểυ Đào, Giai Giai lại lo lắng, "ŧıểυ Đào có sao không? Hôm nay thấy cậu ấy mất tinh thần lắm... À, anh chưa biết phải không, trên diễn đàn của trường chúng tôi, có một bài viết có lẽ do vị hôn thê của anh đăng, cô ta nói..." Chưa nói xong đã nghe tiếng "tút tút" ngắt máy. Hoàng Tử Băng Giá quả thật lạnh lùng!
Hoắc Đông Đình nghe đến điểm quan trọng liền cúp máy, lập tức truy cập vào trang confession Trường Đại Học A, phát hiện có bài viết đã bị xóa, có lẽ là cô đã tự xóa, hắn nhanh chóng nhấp chuột rồi gõ phím thêm một vài lần, bài viết đã hiển thị đầy đủ trước mắt hắn. Hoắc Đông Đình đọc xong chân mày đã nhăn thành đỉnh núi, cô gái đáng chết kia, đáng lý phải giải quyết cô ta sớm hơn!