Mua Vợ (Bắt Lấy Tình Yêu: Cô Dâu Đắt Giá Của Tổng

Chương 179: Tự tạo nghiệp không thể sống

Trước Sau

break
“Em sẽ không đi! Em sẽ không hèn nhát trốn tránh như ba năm trước nữa!”

“Vậy thì không được rồi.”

Nam Cung Phong vô cùng lạnh lùng cười trào phúng, xoay người đi vòng sang, đứng sát bên tai cô ta tuyên bố từng câu từng chữ: “Cô dồn Âu Dương đến địa ngục, tôi cũng sẽ khiến cô sống trong địa ngục.”

Mặt của Đường Huyên lập tức thảm hại không còn chút máu nào.

Âu Dương Vân ngồi xe lửa tròn một ngày đến thành phố F, cô không có nơi để đi, người duy nhất có thể tìm nơi nương tựa cũng chỉ có bác Lữ Trường Quý.

Xuống xe lửa, bác và bác gái đã đứng ở trạm xe lửa, lúc thấy cô bọn họ kích động chạy tới, bác gái nắm tay cô nói: “Tiểu Vân, gặp cháu thật vui, mau cho bác xem nào, ôi, sao lại gầy thế? Có phải cả ngày cháu cũng không ăn cơm không?”

Âu Dương Vân cười khổ: “Bác, cháu hơi mệt, chúng ta về trước rồi nói được không?”

“Được, được, Trường Quý, mau xách hành lý cho cháu gái.”

Ba người đón xe về đến nhà, Âu Dương Vân nhìn nhà bác, mặc dù không giàu có nhà Nam Cung nhưng không khiến người ta cảm thấy bí bách, bác rót một chén nước đưa cho cô: “Đói bụng không, bác gái cháu đi làm đồ ăn cho cháu.”

Cô gật đầu hỏi bác: “Bây giờ hai bác làm gì?”

“Ài, còn có thể làm gì.” Lữ Trường Quý thở dài: “Sức khỏe bác gái cháu lúc tốt lúc xấu, mỗi tháng đều phải sống nhờ vào thuốc, bác chỉ trên bến cảng dỡ hàng cho người ta, tiền lương cũng không thấp nhưng chi tiêu cho cuộc sống cũng khá eo hẹp.”

“Vậy lần trước bác đến thành phố B sao không nói với cháu?”

“Hai bác đã làm phiền cháu quá nhiều, cũng không thể cả đời sống dựa vào cháu được.”

Bác gái bưng chén sủi cảo nóng hổi tới: “Trước lấp bao tử cái đã, ngồi xe lâu vậy nhất định là mệt chết rồi.”

Âu Dương Vân đón lấy bánh sủi cảo, run rẩy gắp một miếng bỏ vào miệng, cô đã quên mất bao lâu rồi chưa ăn gì, nhưng cô không hề cảm thấy đối, e là con người khi đau lòng đến một mức nào đó thì sẽ không dễ chết đói đâu.

“Sao lần này cháu lại rảnh rỗi đến thành phố F thăm chúng ta thế? Không phải đi làm sao?”

Vợ chồng Lữ Trường Quý vẫn chưa biết chuyện cháu gái ly hôn, chỉ đơn giản tưởng là cô đến thành phố F thăm bọn họ.

“Cháu nghỉ làm bên trường học rồi.”

Hai vợ chồng sửng sốt, vỗ vỗ đùi: “Nghỉ cũng tốt, cháu cũng đã vào nhà giàu rồi, nên nghỉ làm từ lâu, ở nhà là mợ chủ nhàn nhã thật tốt.”

“Cháu ly hôn rồi.”

“Hả?”

Lần này hai vợ chồng kinh ngạc suýt rớt cằm: “Cháu… cháu nói gì?”

Lữ Trường Quý lắp bắp hỏi.

“Cháu ly hôn rồi, bây giờ cháu chẳng có gì cả.”

“Không thể nào? Lần trước tới không phải vẫn tốt sao, sao lại có thể ly hôn chứ!”

Vợ chồng Lữ Trường Quý không tiếp nhận được, còn tưởng rằng cháu gái đang nói đùa.

Âu Dương Vân run run môi mấy cái, khóe mắt đã khô khốc chảy ra giọt nước mắt nặng nề, rơi vào miếng bánh sủi cảo nóng hổi.

Thấy cô khóc, Diêu Mẫn Quân mới nhận ra được sự nghiêm trọng của vấn đề, nhỏ giọng hỏi: “Cháu ly hôn thật ư?”

“Chuyện này cháu không cần phải lừa hai bác.”

“Vậy lý do là gì? Phải có một lý do chứ, ly hôn không hải là đại đại, nói ly là ly được.”

Âu Dương Vân đặt chén trong tay xuống, rưng rưng nói: “Bởi vì cháu không thể sinh con.”

“Không… không… không… không thể sinh con!”

Diêu Mẫn Quân khiếp sợ trợn tròn mắt, ánh mắt nhìn xuống bụng cháu gái: “Cháu nói cháu không thể sinh con?”

“Vâng.”

Âu Dương Vân nước mắt đầm đìa gật đầu.

“Sao cháu lại không thể sinh con chứ?” Diêu Mẫn Quân lập tức khóc: “Một cô gái khỏe mạnh như cháu sao lại không thể sinh con?”

Có lẽ là vì mình không thể sinh con, Diêu Mẫn Quân càng không thể tiếp nhận sự thật tàn khốc này hơn cả Lữ Trường Quý.

Âu Dương Vân bắt đầu nói ra sự chịu đựng đầy đau khổ của mình nửa năm qua, nói đến đoạn đau lòng, cô khóc không kiềm được, cho rằng cả đời này cũng không rơi lệ được nữa, nhưng nghĩ đến Nam Cung Phong, trong lòng cô vẫn đau không thể thở nổi.

“Đám người khốn kiếp này, đúng là không phải con người!”

Lữ Trường Quý nghe xong lời cháu gái nói, tức đến mức nện một phát lên bàn, phích nước vì bàn rung mà rơi xuống đất choang một tiếng vỡ nát, nước nóng chảy ra.

Nếu Âu Dương Vân vì không thể sinh con được mà vội vã ly hôn, Diêu Mẫn Quân sẽ cảm thấy không phải là không thể, gia đình người ta là gì, là gia đình giàu có, từ xưa đến nay có nhà giàu nào lại có thể đón nhận một người con dâu không thể sinh con, đáng lương là cô cháu gái số khổ này của bà.

“Con à, sao con và mẹ con đều số khổ thế…”

Diêu Mẫn Quân ôm lấy Âu Dương Vân khóc vô cùng đau lòng, năm đó bà tận mắt chứng kiến vận mệnh bi thảm của mẹ Tiểu Vân, lại không ngờ rằng hai mươi năm sau bà lại chứng kiến vận mệnh bi thảm của Tiểu Vân, thậm chí Tiểu Vân còn đáng thương hơn cả mẹ cô, chí ít mẹ cô mất đi tình yêu vẫn còn một đứa con, còn Tiểu Vân thì không có gì cả.

“Sau này cháu định thế nào?”

Diêu Mẫn Quân lau lau nước mắt, đau lòng hỏi.

“Cháu muốn sống cùng với hai bác, tuy cháu đến nơi khác cũng có thể sống được, nhưng cháu đã mất đi mẹ, mất đi người thương yêu nhất, một mình cháu thật sự rất cô đơn, cháu đã không còn người thân, hai bác là người thân duy nhất của cháu, ở cùng với hai bác giống như ở cùng mẹ cháu, đương nhiên…”

Âu Dương Vân dừng lại một chút: “Nếu như hai bác không tiện thì mai cháu sẽ đi, cháu không bảo hai bác nhất định phải cho cháu ở, cháu chỉ là không muốn cô độc một mình.

“Vậy thì ở lại đi, không phải đi đâu cả!”

Lữ Trường Quý đứng lên, đi tới trước mặt cô: “Mười mấy năm trước, khi mẹ cháu giao cháu cho bác, khi đó bác khốn kiếp không đồng ý, bác sẽ không khốn kiếp như vậy nữa, bác có đập nồi bán sắt vụn cũng sẽ chăm sóc tốt cho cháu, sau này bác và bác gái cháu sẽ đối đãi với cháu như con gái, cả nhà chúng ta tuy có hơi nghèo nhưng chỉ cần vui vẻ là tốt rồi.”

“Cảm ơn, cảm ơn hai bác…”

Âu Dương Vân cảm kích rơi lệ, Lữ Trường Quý khóc, Diêu Mẫn Quân khóc, ba người cùng ôm nhau khóc.

Khóc một lúc lâu, Diêu Mẫn Quân đứng dậy nói: “Bên cạnh còn có một gian nhà tống, bác đi thu dọn một chút cho cháu ở.”

“Cháu giúp bác.”

Âu Dương Vân lau khô nước mắt, đi đến phòng bên cạnh cùng bác gái, là một gian phòng rộng khoảng mười mét vuông, không lớn như phòng ngủ trước đây của cô ở nhà Nam Cung, nhưng cô rất thỏa mãn, tuy phòng nhỏ nhưng đủ khiến cô sống lại lần nữa.

Cô nhất định phải cố gắng vượt qua cuộc sống áp lực này, sống một cuộc đời mới.

Diêu Mẫn Quân nhìn cô đứng ở cửa đờ ra, không nhịn được thở dài, trong lòng thầm nghĩ, rõ ràng là một cô gái hai mươi sáu tuổi lại bị vận mệnh tàn khốc hành hạ như phụ nữ tuổi ba mươi.

Trên mặt không có sự sáng sủa của tuổi hai mươi sáu, ánh mắt lại tang thương hơn cả phụ nữ ba mươi.

Sau khi mất đi Âu Dương Vân, mỗi ngày Nam Cung đều mượn rượu giải sầu, Đường Huyên càng ngày càng nôn nóng hơn, cô ta phát hiện cuộc sống như thế hoàn toàn không như cô ta tưởng tượng, mỗi ngày hầu như cô ta đều không gặp Nam Cung Phong, sáng sớm cô ta dậy anh đã đi, buổi tối lúc cô ta ngủ anh mới về, chưa bao giờ ngồi trên một bàn ăn với cô ta chứ đừng nhắc tới việc quan tâm đến tình trạng mang thai của cô ta.

Cô ta quyết định không thể tiếp tục như vậy nữa, cô ta trăm phương ngàn kế vào được nhà Nam Cung không phải là muốn sống kiểu thủ tiết, vì vậy tối hôm đó cô ta ở phòng khách không ngủ, muốn đợi khi Nam Cung Phong về nói chuyện đàng hoàng với anh.

Cô ta biết bên ngoài Nam Cung Phong có vẻ lạnh lùng, thực ra trong lòng rất mềm yếu, chỉ cần khóc lóc kể lể vài cái với anh, chắc chắn anh sẽ động lòng thương xót cô ta.

Chờ mãi đến mười một giờ đêm mới đợi được Nam Cung Phong về, Đường Huyên nghe thấy tiếng ô tô bên ngoài hớn hở chạy ra, dùng nụ cười dịu dàng nhất chuẩn bị nghênh đón Nam Cung Phong, kết quả cô ta lại nhìn thấy một cảnh tượng khiến cô ta trào máu, Nam Cung Phong đang ở trong xe, ôm một người phụ nữ anh anh em em.

Cô ta tức giận vô cùng xông lên, dùng sức đập cửa sổ xe: “Đi ra, các người ra đây cho tôi!”

Nam Cung Phong mở cửa xe đi xuống, trên người toàn mùi rượu nồng nặc, say quoắc cần câu hỏi: “Làm gì vậy?”

“Anh hỏi tôi làm gì? Tôi còn phải hỏi các người đang làm gì!”

Người phụ nữ thân mật với Nam Cung Phong trong xe cũng bước xuống, lắc lắc cái eo thon đứng bên cạnh Nam Cung Phong, trả lời thay anh: “Chúng tôi làm gì? Cô có mắt mà không thấy sao?”

“Cô…”

Đường Huyên tức muốn chết, giơ tay chuẩn bị hùng hổ tát cô ta một cái, nhưng không ngờ người phụ nữ kia dáng người nhỏ bé lại rất khỏe, một phát chộp lấy cổ tay cô ta, bốp một tiếng tát ngược lại cho cô ta một cái.

“Cô dám đánh tôi! Cô biết tôi là ai không? Cô dám đánh tôi!”

Mặt Đường Huyên nóng phừng phừng sắp phát điên lên, đây quả là vô cùng nhục nhã! Cô ta đường đường là mợ chủ lại bị một người phụ nữ không rõ lai lịch bạt tai!

“Đương nhiên tôi biết cô là ai, không phải chỉ là một ả tiểu tam mượn con để lên chức sao, có gì ghê gớm chứ, hừ.”

Người phụ nữ kia khoác cánh tay Nam Cung Phong õng ẹo nói: “Sếp Phong, một khắc đêm xuân đáng giá ngàn vàng, chúng ta đừng ở đây lãng phí thời gian nữa.”

“Được, đi thôi.”

Nam Cung Phong mơ mơ màng màng gật đầu.

“Các người đứng lại cho tôi!”

Đường Huyên điên cuồng gào lên, vọt tới trước mặt hai người ra sức đẩy Nam Cung Phong một phát: “Anh có ý gì? Mang gái điếm về ngay trước mặt tôi? Anh muốn chọc tức chết đứa bé trong bụng tôi phải không!”

“Này này này, nói chuyện chú ý tí nhé, ai là gái điếm? Nếu tôi là gái điếm thì cô cũng chẳng tốt hơn tôi điểm gì!”

“Nam Cung Phong!”

Đường Huyên muốn vỡ tung.

“Hả? Sao hả? Tôi không thấy cô ta nói gì không đúng…”

Nam Cung Phong chóng mặt cười cười với người phụ nữ bên cạnh rồi bỏ lại Đường Huyên nghênh ngang mà đi.

Hai người còn vừa nói vừa cười đi vào phòng khác, Nam Cung Phong dán bên tai người phụ nữ kia khen ngợi cô ta: “Đánh hay lắm.”

“Chuyện nhỏ, anh thỏa mãn là được.”

Đường Huyên vẫn đứng chôn chân tại chỗ như kẻ ngu, cô ta vẫn chưa chấp nhận được sự thật Nam Cung Phong mang phụ nữ về nhà, khi phản ứng kịp cô ta như nổi điên xông lên lầu, dùng sức đập cửa phòng Nam Cung Phong: “Ra ngoài, đôi nam nữ chó má các người ra đây cho tôi!”

Bên trong phòng ngủ Nam Cung Phong đã khôi phụ vẻ mặt lạnh lùng, ngồi trên ghế sofa như một Diêm La, người phụ nữ kia nhỏ giọng hỏi anh: “Cô ta có gào như vậy cả đêm không?”

“Không đâu, sẽ đi gọi viện binh ngay thôi.”

Nam Cung Phong cười nhạt.

Quả nhiên không nằm ngoài dự đoán của anh, Đường Huyên gào mệt rồi liền xoay người chạy đến phòng vợ chồng ông bà Nam Cung, dùng sức gõ cửa: “Ba mẹ, hai người dậy đi, mau dậy đi!”

Bà Nam Cung xoa tỉnh hai mắt mở cửa ra: “Sao vậy?”

Thực ra hai người đã nghe được ồn ào bên ngoài, chỉ là không muốn nhúng tay mà thôi, bọn họ rõ tính khí của con trai mình, từ khi bắt đầu đồng ý cho Đường Huyên vào ở thì chưa từng muốn để cô ta sống yên thân.

“Con trai ba mẹ lại dẫn theo người đàn bà khác qua đêm! Anh ta quả là không coi trọng con, nếu hôm nay ba mẹ mặc kệ, con liền chết cùng với cháu trai hai người!”

Ông Nam Cung cũng rời khỏi giường, bình tĩnh nói: “Cô đừng vội kích động, tôi đi xem chuyện gì xảy ra.”

Ông đi đến phòng con trai, đưa tay lên gõ cửa, bên trong không có phản ứng gì, bà Nam Cung cũng đi qua gõ cửa, cũng chẳng có phản ứng gì.

Gõ một lúc lâu, nói cả đống, bên trong vẫn không có bất kỳ lời nào đáp lại.

Ông Nam Cung thở dài nói: “Bỏ đi, bây giờ trong lòng nó phiền muộn, cô nên thông cảm cho nó một chút.”

Đường Huyên tức giận quát: “Chuyện này ai có thể thông cảm? Con cũng không phải kẻ ngốc mà ba bảo con thông cảm!”

“Vậy cô bảo chúng tôi làm sao bây giờ? Nó không mở cửa chúng tôi cũng đâu thể phá cửa?”

Bà Nam Cung tỏ vẻ bất đắc dĩ nhìn cô ta.

“Hai người không quản được con trai mình còn có thể làm gì? Con mặc kệ, hôm nay hai người không đánh đuổi con hồ ly tinh kia, cả nhà các người đừng mong sống yên ổn.”

Sự ngoan cố của cô ta cuối cùng cũng chọc giận bà Nam Cung, bà lạnh mặt không vui nói: “Nếu chúng tôi quản được con trai thì hôm nay cô đã không đứng ở đây.”

Sắc mặt Đường Huyên trầm xuống: “Vậy hai người không quản đúng không?”

“Hoặc là cô bao dung một chút, nếu không chúng tôi cũng hết cách.”

“Khốn kiếp! Ai có thể bao dung người đàn ông của mình xảy ra quan hệ với người phụ nữ khác? Hai người mặc kệ, được, vậy thì đừng cần cháu trai nữa!”

Đường Huyên xoay người muốn xuống tầng, bà Nam Cung lạnh lùng quát một tiếng: “Cô suy nghĩ cho kỹ đấy, cô vì có đứa bé trong bụng mới có thể đạt được ước muốn bước vào nhà chúng tôi, nếu cô tạo ra sơ suất gì cho đứa bé thì tất cả hy vọng của cô đều sẽ mất sạch.”

Ông Nam Cung cũng lạnh lùng nói: “Cô nói không bao dung nổi, vậy Tiểu Vân thì bao dung thế nào? Trước đó tôi đã nói với cô, cho dù cô đến nhà chúng tôi, cuộc sống của cô cũng sẽ không dễ dàng, lúc đó cô tràn đầy tự tin nói không sao, nhưng bây giờ vừa khóc vừa gào thét không ngừng, nếu đã không làm được như đã nói thì trước đây đừng có tính kế mang thai đứa bé, bớt khiến bọn chúng khổ sở, cô cũng chẳng dễ chịu gì.”

Hai ông bà nói xong liền quay về phòng, đóng cửa phòng rầm một tiếng.

“Thật là khiến người ta chán ghét, Tiểu Vân lấy Phong hơn một năm, cho tới giờ hai đứa nó cũng chưa từng cãi nhau, người phụ nữ này vừa mới đến chưa được một tuần mà đã bắt đầu khiến trong nhà ầm ĩ như gà bay chó sủa rồi.”

“Chịu đựng một chút, đợi sinh đứa bé rồi, cho dù thế nào cũng phải nghĩ cách đuổi cô ta đi, nếu không ngày nào trong nhà này cũng ầm ầm.”

Đường Huyên thấy không có ai đứng về phía cô ta, mà cô ta cứ đứng đó cũng không được, không đi cũng không được, đột nhiên phát điên lên hét chói tai: “Á… Á… Á…”
break
Cố Ý Mê Hoặc (Sắc)
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Gả Cho Nam Thần
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Cô Giáo Đừng Chạy
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nữ Cường
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc