Cuối tuần, Chung Lăng về nhà một mình, chỉ có ông Chung ở nhà.
“Hạ Dương đâu?” Ba cô hỏi.
“Ba đừng ngóng nữa, chỉ có một mình con thôi.” Chung Lăng đóng cửa lại, bình thản nở một nụ cười.
Ông Chung là người từng trải, lập tức đoán ngay chắc chắn giữa Chung Lăng và Hạ Dương đã xảy ra chuyện gì đó.
“Con tự nói hay để ba gọi điện thoại cho Hạ Dương bảo nó nói đây? Chuyện đại sự trăm năm đâu thể coi là trò trẻ con, để ba gọi Hạ Dương đến nói cho ra nhẽ.” Ông Chung vẫn giữ nguyên phong cách làm việc nóng nảy như xưa.
“Ba, bọn con chia tay thật mà.”
“Chuyện là thế nào?”
Những chuyện có thể kể cho Chỉ Quân thì không thể kể với ba. “Ba, ba cứ kệ con, con sẽ giải quyết ổn thỏa.”
“Hừ, từ nhỏ đến lớn mày đã giải quyết ổn thỏa được việc nào chưa, cuối cùng lại đến lượt ba thu dọn chiến trường cho mày.”
Sắc mặt Chung Lăng thoắt đỏ thoắt tái, cô cố gắng nhịn để không cãi nhau với ba: “Ba, con không muốn tranh luận chuyện này với ba nữa”, rồi cô chuyển sang chủ đề khác: “Chung Khải đã về chưa ba?”
Ông Chung bực bội đáp: “Thằng nhóc đó giống hệt mày, lâu lắm rồi không về nhà”.
Chung Lăng chợt nhớ đến tin Chung Khải chuẩn bị tổ chức live show đăng trên tạp chí, liền nói: “Chắc là nó bận quá”.
“Nó thì bận cái gì, lên sân khấu chỉ biết ngoáy mông, gào ông ổng như con khỉ, chẳng đâu vào đâu cả.”
Chung Lăng phì cười, cách ví von này rất hình tượng, tuy nhiên không thể để Chung Khải biết được, nếu không nó lại sẽ tìm ông Chung để gây sự.
“Lội Lội đâu ba?” Cô cố tình bỏ qua Tưởng Viêm.
“Mẹ nó đưa đi chơi đu quay rồi.” Ông Chung sợ con gái không vui nên cũng không nhắc đến tên Tưởng Viêm.
“Vâng.” Chung Lăng thở phào, không phải chạm mặt Tưởng Viêm là may mắn lắm rồi.
“Lăng Lăng, con và Hạ Dương…”
“Ba, con đã nói là ba đừng nhắc đến anh ấy nữa mà.” Chung Lăng bực bội nói. “Nếu ba gọi điện thoại cho Hạ Dương thì con sẽ đi ngay.”
“Ba không gọi nữa, thế được chưa.” Ông Chung lắc đầu, tính cách ngang ngạnh của cô con gái giống hệt ông.
Chung Lăng liền vớ lấy một cuốn tạp chí, ảnh bìa là Chung Khải, lại vớ cuốn khác, vẫn là bài viết liên quan đến Chung Khải, trên sofa chất đầy tạp chí của làng showbiz, cuốn thì bộ mặt với nụ cười đáng ghét của Chung Khải cuốn thì đưa tin Chung Khải tổ chức live show. Cô mỉm cười, mặc dù cha cô luôn miệng chửi nó, nhưng khẩu xà tâm phật, không những ông ầm thầm quan tâm đến cậu con trai, mà còn cảm thấy tự hào về nó.
Bị Chung Lăng phát hiện ra sự thật ông Chung liền hắng họng với vẻ không tự nhiên cho lắm.
“Ba, con đói rồi.” Chung Lăng nhẹ nhàng nói.
“Để ba bảo mấy đứa dọn cơm ngay.”
Bữa cơm diễn ra trong bầu không khí bình lặng, hiếm khi hai cha con không cãi nhau như vậy.
Nhưng bầu không khí này kéo dài chẳng được bao lâu, chưa đến hai giờ chiều, Tưởng Viêm đã bế Lội Lội về.
Vừa nhìn thấy Chung Lăng, mắt Lội Lội đã sáng lên, ra sức ngọ ngoạy đòi xuống đất, loạng choạng sà ngay vào lòng Chung Lăng: “Chị ơi, chị bế cơ”.
Chung Lăng bế cô bé vào lòng nói thầm: “Chị mua cho em búp bê đặt ở phòng em rồi đấy, lát nữa lên xem nhé”.
Tưởng Viêm mặt lạnh như tiền nói: “Lội Lội, mẹ đã dặn con rồi, việc đầu tiên về đến nhà là làm gì?”
“Rửa tay ạ.” Lội Lội đáp lí nhí.
“Thế còn chưa đi à?”
“Dạ.” Lội Lội miễn cưỡng rời khỏi lòng Chung Lăng và được cô giúp việc bế vào nhà tắm.
“Này, lần này về nhà định ở mấy ngày?” Tưởng Viêm hờ hững hỏi.
Chung Lăng quay đi, coi như không nghe thấy gì.
Tưởng Viêm liền giậm chân: “Con nhà có giáo dục thật đấy”.
“Xin hỏi cô đang nói chuyện với tôi ư? Tên tôi không phải là này, ki sở bất đục vật thi ư nhân1.” Không phải Chung Lăng mềm yếu mà là trước đây không buồn chấp cô ta.
1 Đừng làm những gì mình không muốn người khác làm lại với mình – theo Luận ngữ.
“Cô…” Mặt Tưởng Viêm biến sắc, ngạo mạn nói: “Tiếng Trung học giỏi đấy, tám năm ở nước ngoài cũng không quên cội nguồn”.
Ánh mắt Chung Lăng sâu thẳm như đại dương: “Đúng vậy, thế nên tôi đã quay về”. Ẩn ý của câu nói này là, đây là nhà cô, mặc dù Tưởng Viêm là nữ chủ nhân của dinh cơ nhà họ Chung này, nhưng Chung Lăng về nhà mình không cần thiết phải báo cáo với cô ta.
Tưởng Viêm cười khẩy một tiếng rồi hất mái tóc dài với vẻ khinh miệt và vào tìm Lội Lội.
Chung Lăng liền quay sang ba nói: “Ba, con đi đây”.
Ông Chung xoa tay: “Vừa mới về đã đi hả?”.
“Con sẽ thường xuyên về thăm ba.” Chung Lăng đã tỏ thái độ mềm hơn, ít nhất không còn ngang ngạnh như trước,
tiếng. Hóa ra, từ lâu anh đã hóa thành liều thuốc độc, muốn cai mà không được.
Câu nói bệnh sĩ chết trước bệnh tim là để nói về những người như Chung Lăng.
Rất nhiều lần cô muốn nói thật lòng mình với Hạ Dương, muốn hẹn để nói chuyện nghiêm túc với anh một lần, nhưng cô không tài nào mở được miệng. Và lần này dường như Hạ Dương đã hạ quyết tâm, kiên quyết không chịu hạ mình.
Có thể hai người đều đang tìm kiếm một cơ hội tốt hơn.
Một ngày trong tháng Chín, Chung Lăng ăn trưa ở ngoài xong, đột nhiên chớp giật liên hồi, trời mưa như trút nước.
Hàng năm cứ vào thời điểm này, Thượng Hải bị mấy trận bão hoành hành, năm nay cũng không ngoại lệ. Chỉ có điều bão đến quá bất ngờ, Chung Lăng không hề có sự chuẩn bị nên phải đứng tránh mưa dưới chần cầu vượt.
Nước mưa men theo thành cầu tuôn xối xả, không hiểu tại sao, đột nhiên Chung Lăng lại nhớ đến lần đầu tiên Hạ Dương tỏ tình với cô, mặc dù rất kín đáo nhưng cô hiểu được dụng ý của anh.
Chung Lăng nở một nụ cười dịu dàng trên môi, để lộ hàm răng trắng đều tăm tắp. Bất giác đưa mắt nhìn ra xa, dường như trước mắt thấp thoáng hình ảnh chàng trai trẻ khôi ngô tuấn tú ôm ba mươi bông hồng nhìn cô bằng ánh mắt chân thành chờ đợi cô đón nhận.
Chợt cô giật bắt mình, không hiểu hoa mắt hay đầu óc lẫn lộn mà giữa đám đông lại nhận ngay ra anh, phong độ ngời ngời chậm rãi bước về phía cô.
Trong tích tắc Hạ Dương bước đến trước mặt cô, Chung Lăng vội quay đi và nhắm mắt lại.
Đợi hồi lâu không có ai lên tiếng.
Đến khi cô mở mắt ra, không thấy Hạ Dương đâu nữa, bên cạnh cột trụ dựng một chiếc ô cán dài.
Sống mũi chợt thấy cay cay, mắt cũng bắt đầu nhạt nhòa hơi nước, mặc dù bề ngoài cô vẫn tỏ ra bình thản, nhưng không thế che giấu sự hụt hẫng trong lòng.
Lại là một ngày mưa âm u.
Đằng nào về nhà cũng chỉ là đổi địa điểm khác để làm việc, lại còn phải gặm nhấm nỗi cô đơn tức cảnh sinh tình, Chung Lăng liền quyết định ở lại làm thêm giờ tại công ty.
Dạ dày hơi khó chịu, cô liền đến phòng trà lấy ít nước để ăn tạm với mấy chiếc bánh quy.
Có tiếng bước chân vang lên sau lưng, Chung Lăng quay lại thì thấy Hạ Dương đang đứng ở cửa, mắt liếc phong bánh quy dưới tay cô: “Chưa ăn tối à?”.
Tay anh đang cầm một bát mì ăn liền, Chung Lăng cũng không nể nang mà đáp lại luôn: “Anh cũng chưa ăn đó thôi”.
Hạ Dương mỉm cười, không nói thêm gì nữa.
Chung Lăng quay mặt đi với vẻ không tự nhiên cho lắm.
“Không cần đâu.” Nửa khuôn mặt Chung Lăng chìm trong bóng tối, nhìn không rõ.
Hạ Dương liền đặt bát mì xuống bàn rồi lấy đám bánh quy trong tay Chung Lăng quay đi.
Cuối cùng Chung Lăng đã lên tiếng: “Anh lấy tư cách gì để can thiệp vào việc của em?”.
“Kể cả là đồng nghiệp bình thường, anh quan tâm đến em cũng có gì là quá đáng.” Thái độ của Hạ Dương vẫn nhẹ nhàng.
“Em không cần sự quan tâm của anh.” Chung Lăng đưa tay giật lấy phong bánh quy, Hạ Dương đã nhanh nhẹn nhét lên nóc tủ cao nhất, Chung Lăng không thế với tới.
Cô cắn môi, bê cốc nước bỏ đi. Lấy thì cứ việc lấy, đằng nào cô cũng sẽ không ăn bát mì này.
“Chung Lăng.” Hạ Dương gọi giật cô lại. “Có phải làm cùng công ty với anh khiến em cảm thấy không thoải mái không. Nếu vậy thì anh sẽ xin thôi việc.”
Chung Lăng vội quay ngay lại, cô không hề có ý đó.
Vẻ mặt Hạ Dương tỏ ra rất nghiêm túc: “Anh không muốn em có áp lực trong lòng, cũng không muốn khiến em mệt mỏi, em càng không cần thiết phải tránh mặt anh”.
“Em không như thế.” Lời phân bua của Chung Lăng rất yếu ớt.
Đôi mắt đen có hồn của Hạ Dương nhìn cô chăm chú: “Sáng mai anh sẽ đưa đơn xin thôi việc cho em”.
Chung Lăng cảm thấy như bị ai bóp mạnh trái tim: “Em sẽ không nhận đâu”.
“Thế anh đưa cho sếp tổng.” Dường như Hạ Dương đã hạ quyết tâm.
“Anh… Anh ấy sẽ không đồng ý.”
“Vậy hả?” Hạ Dương cười bình thản. “Cứ đưa cho anh ấy rồi tính sau.”
Trong lòng cảm thấy ức chế, bầu không khí căng thẳng, Chung Lăng hít một hơi thật sâu, lấy hết can đảm rồi lên tiếng: “Hạ Dương'7.
Không ai đáp lời cô.
Nhìn sang thì Hạ Dương không còn đứng ở đó nữa.
Lòng can đảm mà khó khăn lắm cô mới lấy được lập tức tiêu tan.
Chung Lăng trở về bàn làm việc, mắt nhìn chăm chú vào màn hình máy tính nhưng đầu óc lại để đâu đâu.
Nếu Hạ Dương từ chức thật thì chắc là chuyện của cô và anh không thể níu kéo được nữa. Không sao, không còn tình yêu, may mà vẫn còn có thế vùi đầu vào công việc. Chung Lăng lấy hết tinh thần, tập trung trở lại vào bản báo cáo điều tra thị trường giai đoạn mới của công ty.
“Cốc cốc”, có người đang gõ cửa, Chung Lăng biết người này không phải là Hạ Dương.
“Thấy đèn phòng em còn sáng nên anh vào ngó xem.” Ánh mắt Hướng Huy lặng lẽ như màn đêm.
Hóa ra không chỉ cô là người tận tụy với công việc, Chung Lăng nghĩ. “Sếp có việc gì cần trao đổi ạ?”
Đứng trước Chung Lăng, Hướng Huy luôn cảm thấy khó mở lời. Anh mỉm cười: “Không phải việc công”. Anh đã được nghe loáng thoáng chuyện cô và Hạ Dương vừa chuẩn bị tổ chức đám cưới lại chia tay. Chỉ có điều Chung Lăng là giám đốc bộ phận thị trường, mọi người không dám dèm pha gì nhiều mà chỉ bàn luận sau lưng.
“Vậy hả?” Chung Lăng nhướn mày. “Không phải sang lót đường cho Đường Tranh chứ, sau này nếu không làm phó tổng giám đốc nữa thì sếp chuyển sang làm ông mối cũng rất hợp đấy”.
Hướng Huy khóc dở mếu dở, anh đã được lĩnh đủ sự sắc sảo của Chung Lăng. “Chuyện Đường Tranh đúng là anh đã sai, xin lỗi em!”
“Sếp cũng có lúc phải xin lỗi người khác à, em thực sự không dám nhận đâu.” Chung Lăng giận cũng là lẽ thường tình, chuyện của cô và Hạ Dương ra nông nỗi này, nếu gọi Đường Tranh là thủ phạm gây tai họa thì Hướng Huy chính là tòng phạm.
Hướng Huy mỉm cười với vẻ biết lỗi: “Đúng vậy, anh thực sự muốn nói lời xin lỗi em”.
“Nếu xin lỗi có tác dụng thì còn cần cảnh sát làm gì.” Nói xong câu này Chung Lăng liền hối hận, cô không hiểu giờ mình ăn nói theo phong cách nào nữa, ở bên Hạ Dương lâu, nói chuyện cũng hài hước hơn.
Nhưng Hướng Huy lại cảm thấy câu nói này rất dễ chịu. Anh nở một nụ cười, trước sức ép của Diệp Tử, hiện tại giảng hòa với Chung Lăng là điều quan trọng nhất.
“Anh muốn mời em đi ăn thay lời xin lỗi được không?”
Chung Lăng nhún vai tỏ vẻ không hào hứng, nhưng rồi chợt nghĩ Hướng Huy là bạn thân của Đường Tranh, việc anh ấy tìm mọi cách để giúp bạn cũng là lẽ thường tình.
Hướng Huy là cấp trên của cô mà chịu nhũn nhặn xin lỗi thế này cũng đã là quý lắm rồi, hơn nữa dù gì cô cũng phải nể mặt Diệp Tử chứ. Và thế là cô liền gật đầu: “Ok, mỗi tuần mời một lần, mời liền trong một tháng thì ân oán giữa hai ta sẽ chấm dứt”.
“Không thành vấn đề.” Ánh mắt Hướng Huy lộ rõ ý cười, về nhà được vợ tha lỗi, mời mấy bữa cơm đã là gì.
Đột nhiên, Chung Lăng nhớ tới chuyện này có nét giống với tình tiết xóa bỏ thù oán bằng một nụ cười trong phim võ hiệp, liền sặc nước sặc sụa.
“Em không sao chứ?”
“Không sao.” Chung Lăng khua tay liên hồi.
Hướng Huy liền rút cho cô tờ giấy ăn trên bàn, Chung Lăng liền đáp: “Cảm ơn anh”.
“Hai người chuyện trò vui vẻ quá nhỉ.” Một giọng nói lạnh lùng từ cửa vọng vào, ánh mắt Đường Tranh lạnh như sao băng.
Chung Lăng không buồn nhìn anh ta mà tắt máy tính đi: “Em về đây, sếp tổng có tiện đường thì cho em quá giang một đoạn?”
Hướng Huy liếc Đường Tranh với khuôn mặt nặng như chì, nét mặt lộ rõ vẻ khó xử.
“Đừng quên chúng ta vừa hòa giải xong nhé.” Chung Lăng khiêu khích.
Hướng Huy mím môi mỉm cười: “Đường Tranh, cậu có đi cùng luôn không?”.
Chung Lăng trợn mắt nhìn Hướng Huy, anh liền giả vờ như không biết gì.
Đường Tranh lạnh lùng liếc Hướng Huy: “Tôi hỏi cậu, cậu kể chuyện xảy ra ở quán bar Atlantic Bar and Grill ngày trước cho Chung Lăng là có ý đồ riêng tư gì đúng không?”. Giọng anh ta lộ rõ vẻ châm biếm, lạnh lùng.
Chung Lăng chưa kịp hiểu ẩn ý của anh ta thì Hướng Huy đã giận dữ nói: “Đường Tranh, cậu ăn nói linh tinh gì vậy?”.
“Hôm nay, cuối cùng tôi đã hiểu rõ bản chất con người cậu, nêu cậu không có ý đồ gì với Chung Lăng thì muộn thế này rồi còn vào phòng cô ấy làm gì? Cô nam quả nữ ngồi với nhau, chuyện trò vui vẻ quá nhỉ. Còn nữa, cậu còn mời cô ấy ăn cơm, hơ hơ, cậu nói đi, cậu có ý đồ gì.” Ánh mắt lạnh như băng của Đường Tranh liếc về phía Hướng Huy và Chung Lăng, sắc mặt tối sầm.
Chung Lăng kín đáo cau mày: “Sao đầu óc anh lại hèn hạ thế nhỉ”.
“Tôi hèn hạ?” Đường Tranh cười ngặt nghẽo. “Hai người bị tôi bắt quả tang mà còn cả vú lấp miệng em à?”
Thấy anh ta càng nói càng chối tai, Chung Lăng tức quá bàn tay run rẩy: “Anh thật là quá quắt”. Nếu tiếp tục ở đây e rằng anh ta sẽ càng buông ra những lời nói khó nghe, Chung Lăng sầm mặt: “Sếp tổng, sếp còn ở đây coi anh ta lên cơn điên làm gì nữa?”.
“Ta đi thôi.” Rõ ràng Hướng Huy cũng không thể chịu đựng những lời bịa đặt ngông cuồng của Đường Tranh nữa.
Hai người chưa đi được mấy bước thì ngoài cửa có bóng người đi vào. Tối nay nhộn nhịp thật đấy, sau khi chạm mặt, Chung Lăng và Hướng Huy giật nảy mình.
Diệp Tử cười cười nhìn chằm chằm vào hai người.
“Diệp Tử, sao em lại đến đây?” Giọng Hướng Huy khá thấp, anh cố gắng duy trì bầu không khí thoải mái.
“Anh ta nhắn tin cho em.” Diệp Tử chu môi hướng về phía Đường Tranh.
Đường Tranh cười rất hả hê: “Anh không lừa em chứ”.
Diệp Tử mỉm cười, không ai đoán được cô đang nghĩ gì trong đầu.
“Diệp Tử đừng hiểu nhầm, mình và Hướng Huy…” Chung Lăng vội vàng giải thích, Diệp Tử liền giơ tay ngăn lại, cười rất duyên dáng: “Anh Đường Tranh lại đây, em có chuyện muốn nói với anh”.
“Chuyện gì vậy?” Đường Tranh không phát hiện ra điều gì khác thường, phôi hợp rất tích cực.
Hướng Huy và Chung Lăng đều nhìn Diệp Tử với ánh mắt ngơ ngác.
Diệp Tử vẫy tay, Đường Tranh liền ghé sát tai vào, Diệp Tử cười rất ranh mãnh, nói lớn vào tai Đường Tranh: “Đường Tranh, tôi nói cho anh biết nhé, nếu Hướng Huy có ý đồ gì đó với Chung Lăng thì hồi ở Anh đã chẳng đến lượt anh, còn phải đợi đến ngày hôm nay ư?”.
Đường Tranh muốn thủng màng nhĩ vì Diệp Tử hét to quá, anh ta bịt chặt tai lại, sắc mặt khó coi đến tột độ.
“Diệp Tử.” Chung Lăng không biết phải nói gì, tác phong của tiểu thư này thật quá bất ngờ.
Diệp Tử vỗ tay nói: “Em đã muốn chửi hắn ta từ lâu rồi, cuối cùng cũng túm được cơ hội, phù, chửi đã quá, thôi bọn mình đi ăn đêm đi”.
Hướng Huy xoa xoa sống mũi, anh không hề bất ngờ khi thấy Diệp Tử làm như vậy.
Được chứng kiến cảnh Đường Tranh tức đến tái mặt, không thốt lên được lời nào, Chung Lăng vô cùng hả giận, đồng thời sự thẳng thắn của Diệp Tử cũng khiến cô càng có thiện cảm với cô nàng hơn.
Ba người nhanh chóng rời đi, bỏ lại một mình Đường Tranh tự kiểm điểm hành vi của mình những ngày vừa qua.
Ba người đến một cửa hàng cháo để ăn đêm, Chung Lăng chưa ăn tối nên bụng đói cồn cào, cộng với việc được nghe Diệp Tử chửi Đường Tranh một trận thỏa thích, cô cảm thấy vô cũng thoải mái, ăn liền hai bát mới dừng lại.
Cô lau miệng, cười nói: “Diệp Tử, cảm ơn sự tin tưởng của em dành cho chị”.
Hướng Huy lén nắm tay Diệp Tử dưới gầm bàn.
Diệp Tử liền đá anh một cái.
Hướng Huy túm chặt lấy tay cô, cô ngượng quá mặt đỏ tía tai, lấy tay còn lại cấu cánh tay anh.
Hai người cứ chọc nhau như vậy, Chung Lăng đã phát hiện ra từ lâu, thấy rất thú vị.
Diệp Tử dịu dàng hỏi: “Chung Lăng, chị và anh Hạ Dương…”
Hướng Huy đưa tay bấm cô.
Kể từ khi Chung Lăng và Hạ Dương chia tay, rất nhiều người hoặc quan tâm, hoặc tò mò hỏi cô về chuyện này, khiến cô vừa phản cảm, vừa muốn né tránh, chỉ có đứng trước Diệp Tử là cô thực sự cảm thấy thoải mái, sau khi kể hết nguyên nhân tại sao cô và Hạ Dương lại chia tay, cô nhoẻn miệng cười: “Không ai giúp chị được cả, chỉ có thể tự mình giúp mình mà thôi”.
Diệp Tử hiểu điều này, đây là một sự biến đổi về tâm lý, Chung Lăng buộc phải vượt qua cửa ải đó một mình mới có thể tiếp tục bước đi.
Chung Lăng không biết rốt cuộc Hạ Dương có đưa đơn xin thôi việc cho Hướng Huy hay không, cô sẽ không đi hỏi, tóm lại là việc Hạ Dương không đi được là kết quả khiến cô mừng nhất.
Mấy ngày sau đó, do sản phẩm mới được đưa ra thị trường Chung Lăng, Phương Nhiên và nhân viên trong bộ phận thị trường bận tối mắt tối mũi, sau khi làm việc liên tục bốn mươi tám tiếng đồng hồ, Chung Lăng quan tâm đến cấp dưới, bảo họ về nghỉ, Phương Nhiên nhất định không chịu, tiếp tục ở lại làm thêm giờ với Chung Lăng.
Phương Nhiên vừa đưa cho cô một tờ giấy dày đặc sô liệu vừa ngáp ngắn ngáp dài.
“Em về ngủ một giấc đi cho khỏe.” Chung Lăng nói. Mấy ngày vừa qua, Phương Nhiên còn vất vả hơn cô, không những giúp cô xử lý các giấy tờ khẩn, mà còn phải thường xuyên xông lên tuyến đầu, lấy tài liệu phản hồi với tốc độ nhanh nhất.
“Không sao.” Mắt Phương Nhiên díp lại nhưng vẫn cứng đầu.
Chung Lăng cười nói: “Hay là chị cho em mượn hai que diêm nhé”.
Phương Nhiên nhìn cô với ánh mắt thắc mắc.
“Lấy để chống hai mí mắt của em lên.” Chung Lăng cười. “Thôi, em mau về nhà nghỉ đi, làm việc với trạng thái như em bây giờ cũng không năng suất đâu.”
“Thế sếp thì sao?” Phương Nhiên lấy tay ấn huyệt thái dương hỏi.
Hàng mi dài của Chung Lăng rủ xuống: “Lát nữa chị cũng về, công việc hòm hòm rồi”.
“Ok, thế em về trước nhé.” Phương Nhiên nghĩ một lát vẫn thấy không yên tâm, liền dựa vào cửa dặn thêm một câu: “Đừng lừa để em về rồi lại thức đêm để làm đó”.
Chung Lăng thực sự dùng công việc để mình quên đi tất cả, nhưng vẫn chưa đến mức quên ăn quên ngủ bất chấp cả sức khỏe của mình, cô mỉm cười đáp: “Không đâu, yên tâm đi, tôi còn biết lo cho bản thân hơn cô”.
Phương Nhiên xí một tiếng rồi ra về.
Chung Lăng giải quyết xong mọi việc đã là mười một giờ đêm, cô đứng trước gương vuốt lại tóc, ngoài đôi mắt đỏ ra, tinh thần vẫn khá ổn.
Cô xách túi đứng đợi thang máy, đợi mười lăm phút đồng hồ, màn hình điện tử vẫn hiển thị thang máy ở tầng cuối cùng không chịu lên. Nhìn ra thì bốn thang máy đều như vậy.
Cô gãi đầu, chợt có một giọng nói vang lên sau lưng: “Thang máy đang bảo trì, phải đi thang máy chở hàng”.
Không cần ngoảnh lại Chung Lăng cũng biết là ai, khi cô rời phòng làm việc, chỉ có đèn ở phòng Hạ Dương vẫn còn sáng. “Vậy hả”, sau đó mới phát hiện ra cửa thang máy có dán một mẩu giấy nhỏ thông báo rằng từ sáu giờ tối hôm nay đến mười hai giờ đêm là thời gian bảo trì thang máy, chỉ có thể đi thang máy chuyên vận chuyển hàng. Nhưng thang máy vận chuyển hàng nằm ở đâu? Chung Lăng không hề hay biết.
Hạ Dương mỉm cười: “Thang máy chở hàng ở đầu bên kia, để anh dẫn em qua”.
Hạ Dương bước vào thang máy chở hàng trước, sau đó chặn cửa để Chung Lăng vào. Chung Lăng lại nói: “Cảm ơn anh”.
“Ngoài cảm ơn ra, em không còn gì để nói với anh nữa hay sao?” Ánh mắt Hạ Dương đầy vẻ phức tạp.
Chung Lăng sững lại, cắn môi đáp: “Dạ không”.
Hạ Dương im lặng hồi lâu rồi mỉm cười.
Vừa nói xong Chung Lăng đã thấy hối hận, lòng sĩ diện quan trọng như thế ư? Chỉ cần nắm bắt được hạnh phúc, ai hạ mình trước chẳng được. Nhưng lần nào những lời cô nói đều trái với lòng mình.
Thang máy xuống đến tầng ba, cửa mở ra, một xe đẩy nhỏ chở đồ được đẩy vào, trên xe chất đầy hộp lớn hộp nhỏ, che khuất nửa khuôn mặt người đẩy xe, chỉ nghe thấy anh ta nói: “Phiền anh chị đứng giúp vào trong”.
Chung Lăng đứng nép vào trong, và thế là cô lại đứng sát Hạ Dương hơn.
Hạ Dương đưa tay ra chặn để xe không chạm vào cô.
Chung Lăng chớp mắt, né tránh đôi mắt sâu thẳm đó của anh.
Xuống tầng cuối cùng, sau khi người đó đẩy xe ra, Hạ Dương mới rụt tay về: “Để anh đưa em về nhé”. Giọng vô cùng bình thản.
Trong tích tắc, nét mặt Chung Lăng liên tục có sự biến đổi, trong lòng cũng nảy ra vô số ý nghĩ, có lẽ đây là cơ hội ngàn năm có một để dàn hòa chăng? Cô liền gật đầu.
“Em đứng đây đợi anh để anh đi lấy xe.”
“Vâng.”
Chưa nói dứt lời, chiếc xe vừa nãy lại quay lại, người đó miệng vẫn nói: “Phiền tránh giúp ạ”.
Hạ Dương khóc dở mếu dở, kéo Chung Lăng tránh sang một bên.
Chắc là anh chàng này muốn tranh thủ đang lúc vắng người chất thêm ít đồ để đỡ phải đi nhiều chuyến, chuyến xe này hàng chất cao hơn đỉnh đầu anh ta, dây lại buộc không chắc, lắc la lắc lư, Hạ Dương đang định nhắc anh ta mấy câu thì sàn xe va vào bậc tam cấp, lắc la lắc lư, tất cả hộp lớn hộp nhỏ trên xe đều đổ hết xuống phía bên họ đứng.
“Cẩn thận đấy”, Chung Lăng và Hạ Dương đều phản ứng rất nhanh, không hẹn mà cùng kéo đối phương, trọng tâm không chuẩn nên đâm vào nhau, chỉ nghe thấy tiếng đổ rầm, đầu tiên là một tấm cửa nhỏ rơi vào đầu Chung Lăng, còn lại miếng gỗ tủ bếp, vòi nước, tay vặn cửa gì đó rơi vào Hạ Dương.
Chung Lăng cảm thấy đầu choáng váng, mắt hoa lên, chân mềm nhũn, ngã phịch xuống đất.
Tay chân Hạ Dương đều bị thương khá nặng, nhưng đầu óc vẫn tỉnh táo, anh vội hỏi: “Chung Lăng, em không sao chứ?”.
Chung Lăng lắc đầu, đầu óc càng u mê hơn.
Hạ Dương định gọi anh chàng vừa gây chuyện tìm ngay người giúp một tay hoặc bắt hộ xe đưa họ đến bệnh viện nhưng anh chàng đó sợ quá đã chạy mất tiêu.
“Ê, đừng chạy.” Hạ Dương hô to mấy tiếng, sau khi ngực bị va đập mạnh, cảm thấy vô cùng khó thở.
Càng gọi gã kia càng chạy nhanh hơn, chẳng mấy đã không thấy bóng dáng đâu nữa.
Hạ Dương đành phải gượng dậy để đỡ Chung Lăng.
Chung Lăng nhìn thấy đồ đạc chất đầy trên người anh, định cười thì vết thương trên mặt bị kéo căng, đau quá cô vội rên khẽ.
Vết thương ngoài không quan trọng, Hạ Dương sợ cô bị cửa rơi vào đầu gây chấn thương sọ não nên vội nói: “Đến bệnh viện ngay thôi”.
“Em… sợ không đi được.” Trong lúc ngã, chân Chung Lăng cũng bị trẹo luôn, lúc này đầu óc choáng váng, chân đau, mặt cũng đau, chắc là chỉ có tay còn cử động được bình thường.
Hạ Dương không nói gì mà khuỵu thấp người xuống: “Lên đi?”
“Hả, làm gì?”
“Như thế này rổi mà em không nhìn ra được à?” Lúc này mà anh vẫn còn đùa được.
“Anh gầy như vậy có chịu nổi không?” Người Chung Lăng cũng nhỏ, nhưng vẫn sợ làm Hạ Dương mệt.
Ánh mắt Hạ Dương lộ rõ vẻ ai oán: “Đừng coi thường, thử sẽ biết”. Anh liền cõng Chung Lăng lên lưng, lấy đà đẩy lên cao hơn và nói: “Đừng ngọ nguậy”.
“Em đâu có ngọ nguậy.”
“Em mà ngọ nguậy, ngã xuống nữa anh không chịu trách nhiệm đâu đấy.”
Hạ Dương cõng Chung Lăng bước đi bước đầu tiên liền cảm giác như có vật nhọn đâm vào gan bàn chân trái, anh cố gắng chịu đau và bước đi như không có chuyện gì xảy ra, sợ cô lo còn an ủi: “Sắp đến nơi rồi”.
Chung Lăng hai tay vòng qua cổ Hạ Dương, gục mặt vào cổ áo anh, hơi thở của anh loáng thoáng phả vào mũi, tự nhiên mặt cô đỏ tía tai.
Đầu óc suy nghĩ miên man, mãi mới trở về được với thực tại, Chung Lăng sờ tay lên mặt nóng bừng hỏi: “Hạ Dương, liệu mặt em có để lại sẹo không?”
“Không đâu” Giọng Hạ Dương rất nhẹ nhàng.
“Nếu để lại sẹo thì sao?” Chung Lăng chưa chịu bỏ cuộc.
Hạ Dương ngoái lại nhìn cô, cười: “Nếu không có ai lấy thì để anh lấy vậy”.
Công cuộc gây sự vô lý của Chung Lăng đã giành được thắng lợi mang tính giai đoạn, cô hả hê nằm gục xuống lưng Hạ Dương, trái tim như được phết một lớp mật, vết thương cũng giảm đi được vài phần đau.
Mãi cho đến khi đưa Chung Lăng vào phòng cấp cứu, Hạ Dương mới có thời gian để ý đến vết thương của mình,
Cái đinh dài cắm vào lòng gan bàn chân và thò đầu nhọn trên mu bàn chân, giày tất dính đầy máu, nhìn mà hãi hùng.
Bác sĩ trực ca la lớn: “Cậu thế này dễ bị uốn ván lắm, mau vào để tôi xử lý vết thương cho”.
Hạ Dương liếc về phía Chúng Lăng, bác sĩ trợn mắt nhìn anh: “Lo cho thân mình trước đi”.
Sau khi khâu vết thương, băng bó, tiêm phòng uốn ván, kiểm tra đơn giản đã là hai giờ sáng, phần lớn vết thương của
Hạ Dương là vết thương ngoài, chỉ cần về nghỉ ngơi là ổn, còn Chung Lăng sau khi đi chụp cắt lớp vẫn phải ở lại bệnh viện theo dõi một đêm.
Thẩm Hạo bị điện thoại của Hạ Dương đánh thức phải chui ra khỏi chăn, đưa Hạ Dương thương tích đầy người về nhà, còn để Diêu Thiên Thiên ở lại chăm sóc Chung Lăng mà không hề phàn nàn nửa câu.
Trước mặt Chung Lăng anh không nói gì, trên đường đi liền cau mày lại: “Sau cậu không gọi điện thoại sớm cho tôi, lại thích ra oai cơ, cảm giác được làm anh hùng cứu người đẹp thích chứ?”.
Hạ Dương thản nhiên liếc Thẩm Hạo một cái: “Rất tuyệt vời”. Thực ra lúc đó anh chỉ để ý đến Chung Lăng, đâu còn đầu óc nào để nghĩ về chuyện khác.
May mà nể anh đang bị thương, nếu không Thẩm Hạo đã tổng cổ anh xuống xe.
Ngày hôm sau Chung Lăng ra viện, ngoài đầu vẫn còn hơi đau do bị va chạm mạnh, những chỗ khác không có vấn đề gì lớn.
Diêu Thiên Thiên chu đáo đón cô về nhà, còn đun nước nóng và cho thuốc uống hằng ngày vào hộp nhỏ.
“Phiền em quá.” Chung Lăng cười nói, bình thường Diêu Thiên Thiên láu lỉnh, tinh nghịch như trẻ con, vậy mà khi chăm sóc người ốm cũng rất ra dáng.
“Chị đừng khách sáo.” Diêu Thiên Thiên cười khúc khích, lắc lư cái đầu nói: “Tục ngữ có câu bán anh em xa mua láng giềng gần mà”.
Chung Lăng phì cười.
“Em chỉ xin nghỉ được nửa ngày thôi, chiều phải đến công ty, chị ở nhà một mình không sao chứ.”
Chung Lăng liền cười: “Em cứ yên tâm đi làm đi”.
“Vâng, nhìn thì cứ tưởng vết thương của chị nặng do bị chấn thương sọ não, phải ở lại viện theo dõi một đêm, sau khi loại trừ khả năng này thì không còn vấn đề gì nữa, thực ra anh Hạ Dương thảm hơn nhiều.” Diêu Thiên Thiên xuýt xoa: “Chị chưa nhìn thấy đúng không, chân anh ấy bị băng như xác ướp Ai Cập ấy”.
Chung Lăng tái mặt, cô chỉ biết anh bị thương ở phần mềm, không ngờ còn bị ở chân, tối hôm đó anh cõng cô đi bộ khá xa, chắc chắn vết thương sẽ càng nặng thêm. “Anh ấy bị sao vậy?”
“Nghe Thẩm Hạo nói Hạ Dương bị một cái đinh dài đâm vào chân, máu chảy nhiều, trông sợ lắm.” Diêu Thiên Thiên mải nói không để ý đến sắc mặt Chung Lăng đã trắng bệnh, mắt hơi cay cay.
“Ê, chị sao vậy?” Diêu Thiên Thiên đẩy cô.
Chung Lăng vội giấu đi tâm trạng đang rối bời, cố gượng cười nói: “Em không nhanh lên là muộn đấy”.
Diêu Thiên Thiên “á” một tiếng rồi vội vã lao đi.
Chung Lăng đóng cửa rồi gọi điện thoại cho Hạ Dương ngay, điện thoại đổ hai hồi chuông rồi đầu bên kia vọng lại tiếng khàn khàn.
“Chân anh không sao chứ?” Chung Lăng hỏi.
“Không ổn lắm.” Giọng rất thều thào.
Chung Lăng cảm thấy đau nhói trong lòng: “Thế người anh vẫn ổn chứ?”
Giọng Hạ Dương rất nhỏ: “Cũng không ổn lắm”.
“Choang!” Hình như là tiếng cốc thủy tinh bị vỡ, Chung Lăng sợ quá hồn siêu phách tán: “Anh ngồi yên đừng nhúc khích, đừng đi đâu cả, em sẽ đến ngay”.
Hạ Dương nở một nụ cười rất khoái khí, cảm thấy vô cùng đắc ý vì lại một lần nữa lừa được Chung Lăng đến nhà.
Chung Lăng như người ngồi trên chảo lửa đến ngay nhà Hạ Dương, sau khi bấm chuông thì thấy anh đi tập tễnh ra mở cửa.
Đúng như lời Diêu Thiên Thiên nói, khắp người anh đều bị thương, đặc biệt là bàn chân trái bị băng kín bưng, chỉ có thể lê lết bằng chân phải.
“Anh cẩn thận nhé.” Chung Lăng lo lắng nói.
Hạ Dương nhìn vào mắt Chung Lăng, nhướn mày nói: “Em thật chẳng có lòng thương gì cả, anh như thế này rồi mà không chịu đỡ”.
Chung Lăng vội vàng lại gần dìu Hạ Dương: “Anh dựa vào em để em dìu anh ra ghế ngồi”.
Hạ Dương ngoan ngoãn dồn trọng lượng của cả cơ thể đè vào người cô, trong lòng vô cùng khoái chí.
Đi được mấy bước, Chung Lăng bắt đầu thở dốc, gã này cố tình thì phải, người bình thường đâu có nặng như vậy, chẳng khác gì con voi. Nhưng cô lại không dám đây Hạ Dương, nhỡ chẳng may ngã ra đất, vết thương nặng hơn thì người phải chịu xui xẻo là cô chứ không ai khác.
“Anh đau ở đâu?” Sau khi yên vị, Chung Lăng hỏi, trông tinh thần anh chàng còn sảng khoái hơn cả cô, có thấy vẻ mệt mỏi gì đâu.
Hạ Dương đáp với giọng rất tội nghiệp: “Chỗ nào cũng đau”.
Chung Lăng tỏ vẻ nghi ngờ: “Không phải anh đang giả vờ đó chứ?”
Hạ Dương gối đầu lên vai cô với vẻ tận hưởng, nắm tay cô đặt lên mặt: “Đau ở đây”, rồi lại dịch xuống cánh tay: “Chỗ này cũng đau, chỗ này, chỗ kia nữa.”
Chung Lăng cảm thấy mặt nóng ran, nhiệt độ trên ngón tay còn cao hơn cả nhiệt độ trên da Hạ Dương, định rút tay về nhưng Hạ Dương nắm chặt quá: “Anh ốm sắp chết rổi mà em còn bảo anh giả vờ”.
“Anh nói linh tinh gì vậy.” Trái tim Chung Lăng chợt thắt lại, lấy tay còn lại bịt ngay miệng Hạ Dương.
Hạ Dương chớp chớp mắt, cười rất ranh mãnh, tiện đà còn hôn nhẹ vào lòng bàn tay cô.
Rõ ràng là hôn vào tay, nhưng mặt Chung Lăng lại đỏ như quả cà chua.
Nụ cười trên môi Hạ Dương càng tươi hơn, anh quàng tay ra ôm cô, nụ hôn nóng bỏng đã ập xuống.
“Anh làm gì vậy?” Chung Lăng hỏi phá đám.
Hạ Dương không hề do dự mà cắn nhẹ một cái vào môi cô, trừng phạt tính ngang ngạnh và thái độ không chịu nhún nhường của cô, để hai người phải lãng phí mấy chục ngày đêm.
Chung Lăng giận dữ nói: “Anh tuổi cẩu à?”.
Hạ Dương không đáp lời mà lại dịu dàng hôn xuông môi cô, đôi môi anh da diết, hơi thở của Chung Lăng mỗi lúc một gấp gáp hơn, nhưng vẫn ngăn không cho Hạ Dương tấn công vào lưỡi cô, thở hổn hển: “Không sợ vết thương của anh bục ra à”.
Hạ Dương uể oải đáp: “Vì em mà anh mới bị thương, xem em báo đáp anh kiểu gì đây”.
“Anh muốn báo đáp kiểu gì?” Chung Lăng không thể ngờ rằng cô lại rơi vào bẫy của Hạ Dương.
Hạ Dương cười rất giảo hoạt, chậm rãi lên tiếng: “Em có biết người được nhận ân huệ phải dùng thân ngọc để đáp đền không”?
“Xí!” Chung Lăng giận dữ. “Anh là con sói háo sắc.”
“Tạ ơn trời Phật, cuối cùng thì anh cũng đã thoát khỏi danh hiệu đồ lưu manh.” Hạ Dương nheo mắt. “Sắc vốn là bản tính của con người, sói là động vật kiên trinh nhất, anh thích cái nick này.”
Chung Lăng khóc dở mếu dở: “Không có ai mặt dày như anh”.
“Quá khen.” Hạ Dương đáp rất đắc ý.
Chung Lăng vừa ngọ nguậy lại bị anh kéo vào lòng và nhanh như cắt đặt một nụ hôn xuống môi cô, cọ đám râu mới mọc vào cằm cô, Chung Lăng ngứa quá, vừa thở gấp vừa xin tha mạng: “Đừng đùa nữa”.
Ánh mắt dịu dàng sâu thẳm của Hạ Dương nhìn cô chăm chú, Chung Lăng đã bị chụp trong lưới tình của anh, không hề muốn thoát ra nữa.
Đôi môi anh lướt dần xuống dưới, xuống gần cổ cô rồi cắn vào tai cô, thơm vào xương đòn của cô, trong lúc quấn quýt, bàn tay Chung Lăng vô tình đặt lên vai anh, nói nhỏ: “Vết thương của anh không sao chứ?”. Đến giờ cô mới phát hiện ra rằng, hóa ra cô cũng nhớ anh biết bao.
“Em ngoan thì sẽ không sao.” Giọng nói của Hạ Dương cuốn hút đến kỳ lạ, hương thơm thoang thoảng trên cơ thể anh lọt vào mũi cô, trước sự gợi ý, khiêu khích ngang nhiên của anh, cuối cùng Chung Lăng đã phải đầu hàng.
“Ban ngày ban mặt mà anh…”
“Có những việc không nhất thiết cứ phải làm buổi tối, ban ngày cũng có thể.”
“Hạ Dương, anh đểu quá, không phải anh đã từng có cả tá người yêu đó sao, anh làm em đau lắm.”
“Ấy, em đừng cấu anh.”
Lúc Chung Lăng tỉnh dậy, căn phòng lặng như tờ.
Chỉ có tiếng kim đồng hồ trên tường chạy tích tắc, tích tắc.
Trên chiếc ghế sofa chật chội có hai người nằm, đều trần như nhộng, áp sát vào nhau, khó khăn lắm Chung Lăng mới kìm được tiếng hét.
Ngay lập tức, những gì vừa diễn ra lại tái hiện trong đầu.
Vốn là cô đến thăm Hạ Dương, tại sao lại…
Chắc chắn không thể giả vờ bất động, tốt nhất là phải dậy đã rồi tính sau.
Cô rón rén dịch bàn tay Hạ Dương đang đặt lên eo cô ra rồi nín thở, mặc quần áo bằng động tác nhẹ nhất. Bây giờ làm thế nào đây, coi như chưa hề xảy ra chuyện gì hay tranh thủ lúc Hạ Dương chưa dậy lẻn ngay về.
Chung Lăng hậm hực giật tóc, lo lắng đến nỗi bắp chân cũng run rẩy.
Đột nhiên nghe thấy có tiếng cười khẽ, ngoảnh lại thì gã nọ đã mở mắt ra từ bao giờ, đang hào hứng ngắm nhìn vẻ mặt đau khổ của cô.
“À ờ.” Chung Lăng cười trừ.
Ý cười hiện rõ trong mắt Hạ Dương: “Em thích giật tóc mình lắm hả?”
“À ờ.” Chung Lăng chỉ biết nói câu đó.
Ánh mắt Hạ Dương thể hiện vẻ đã hiểu ra vấn đề, anh giơ tay ra, nhích người định ngồi dậy.
“Anh đừng cử động.” Chung Lăng hốt hoảng nói rồi nhặt lấy đám quần áo đang vứt dưới đất đưa cho anh.
Hạ Dương chậm rãi mặc vào, trề môi nói: “Anh có thể coi phản ứng của em là xấu hổ hay không?”.
Mặt Chung Lăng càng đỏ ửng hơn, cô ngần ngừ nói: “Chúng ta đều là người lớn cả rồi, em sẽ không bắt anh phải chịu trách nhiệm đâu, em…”.
Hạ Dương liền ngắt lời cô, giọng hơi lạ: “Ý em muốn nói rằng giữa chúng ta chỉ là chuyện tình một đêm thôi ư? Không, thực ra chỉ có nửa ngày thôi”.
Mặt Chung Lăng đỏ bừng, gật đầu như gà mổ thóc: “Anh có thể coi như chưa xảy ra chuyện gì”.
“Sao lại có thể coi như chưa xảy ra chuyện gì”, Hạ Dương nói với vẻ oán trách: “Anh đã là người của em rồi”.
Chung Lăng mắt trợn tròn, miệng há hốc, tại sao lại không giống với những gì cô nghĩ, trong chuyện này đàn ông thường là người thoái thác trách nhiệm.
“Em yêu, miệng em há to như vậy là muốn để anh hôn ư?” Hạ Dương cười rất gian xảo. Rồi anh ghé sát vào, Chung Lăng “ý” một tiếng rồi quay ngay đi.
Nét mặt Hạ Dương lộ rõ vẻ tổn thương.
Chung Lăng vội nói: “Không phải”.
Mắt Hạ Dương liền sáng lên: “Lẽ nào là muốn trách anh chưa làm tròn bổn phận, mong phu nhân thứ tội”, rồi chắp tay cúi đầu rất ra dáng.
Chung Lăng khóc dở mếu dở, con người này luôn có cách để chặn họng cô.
“Nếu em dám ruồng rẫy anh thì anh đành phải cầu cứu bác Chung thôi.” vẻ buồn bã của Hạ Dương như cô vợ nhỏ phải chịu nỗi ấm ức. Anh tiến gần cô hơn và nở một nụ cười đáng ghét vì âm mưu đã trót lọt.
Chuyện này nếu để ba biết, chắc là Chung Lăng xấu hổ chỉ còn nước tìm đường mà tự tử thôi.
Hạ Dương ở nhà đợi vết thương lành được mấy ngày thì chán, anh vốn là người thích hoạt động, giờ chẳng được đi đâu, cảm thấy gò bó kinh khủng.
Anh nằng nặc đòi đi làm, Chung Lăng không cho, một là vết thương của anh chưa lành hẳn, hai là ở công ty ra chạm mặt, vào chạm mặt, khiến cô lại nhớ đến chuyện xảy ra hôm đó, chỉ muốn tìm lỗ nẻ để chui.
Dĩ nhiên là cô không nói rõ điều này, chỉ nói rằng hiện tại hình ảnh Hạ Dương quá tệ, ai nhìn cũng sẽ ngất xỉu vì sợ.
Hạ Dương bề ngoài thì nghe theo lời Chung Lăng, nhưng cô vừa đi khỏi, anh cũng rời nhà, gọi một chiếc taxi và nghênh ngang bước vào công ty.
Mọi người vui vẻ hỏi han anh.
“Hạ Dương, mấy hôm rồi không nhìn thấy anh.” Lo Lo trực quầy nói.
Hạ Dương thong thả đáp: “Đúng vậy”.
“Tinh thần không tệ nhỉ.” Tư Mẫn vỗ vai anh.
Hạ Dương liền cười: “Ổn cả”.
“Vết thương của anh không sao chứ?” Phương Nhiên quan tâm hỏi.
Hạ Dương rất vui vẻ: “Không sao, không sao”.
“Không bị thương ở đầu chứ?” Thích Đình Đình lườm anh.
Hạ Dương ngoác miệng: “Đâu có”.
“Thế sao bị nặng thế này mà anh còn hớn hở thế?”
Hạ Dương gần như bật cười: “Xứng đáng, xứng đáng”.
Mọi người nhìn nhau ngẩn tò te, chỉ có Chung Lăng mới biết Hạ Dương đắc ý chuyện gì. Cô hậm hực gọi Hạ Dương vào văn phòng, để mặc bao ánh mắt tò mò ở ngoài, nghiêm mặt nói: “Anh đắc ý lắm đúng không?”.
“Không dám, không dám.”
“Em thấy anh cười sái cả quai hàm rồi đấy, có phải còn muốn gào lên cho thiên hạ biết hay không?” Chung Lăng trợn mắt nhìn anh.
“Hê hê, nếu em không ngại…” Chưa nói dứt lời, một vật không xác định đã bay vèo về phía anh.
Chung Lăng cười khẩy, lấy con dao gọt hoa quả chém xuống bàn mấy nhát: “Nếu có một người biết chuyện này, em sẽ chặt đứt một ngón tay anh, hai người biết chặt hai ngón, ba người……..
Hạ Dương rầu rĩ đáp: “Em biến thành đồ tể từ bao giờ vậy?”.
“Mấy hôm trước em vừa được xem mười cực hình của nhà Mãn Thanh, em có thể làm thử cho anh thấy.” Chung Lăng cao ngạo hất hàm, miệng cười cười nói.
Hạ Dương liền than thở: “Nhà có vợ dữ, đành phải cúi đầu chứ biết làm sao”.
Chung Lăng chỉ đáp lại bằng tiếng “xí” vô cùng đanh đá.
Hạ Dương cười như kẻ tiểu nhân đắc ý.
“Em không cho anh đi làm mà anh dám làm trái với thánh chỉ.” Chung Lăng hậm hực nói.
“Anh nhớ em mà.” Hạ Dương hùng hổ đáp.
Chỉ một câu nói mà buộc Chung Lăng phải cứng họng.
Hạ Dương ngả ngớn nằm xuống sofa, Chung Lăng liền đá anh, nói với giọng chưa hết ấm ức: “Giờ làm việc mà anh nằm thế này à”.
“Anh đứng mãi nên mỏi.” Hạ Dương chỉ được cái tài đó, khiến mọi người phải bó tay. “Hơn nữa bạn Chung Lăng à, vừa nãy bạn đá tớ một cái, vết thương lại nặng hơn đấy, hậu quả không thể lường hết được đâu.”
Không biết có phải ông trời cử gã này đến chỉnh đốn cô không, tại sao cô không thể làm gì được gã, Chung Lăng chán nản nghĩ.
Hạ Dương đưa tay ôm cô vào lòng, Chung Lăng giãy giụa, anh liền nói: “Suỵt, đừng để mọi người nghe thấy”.
“Anh bảo hiện giờ mọi người đang đoán mối quan hệ giữa chúng ta như thế nào?'' Chung Lăng cụp mắt xuống cười và tìm một chỗ ngồi thoải mái yên vị trong lòng Hạ Dương.
“Mặc kệ bọn họ thích nghĩ gì thì nghĩ, đầy người ly hôn rồi còn về với nhau, bọn mình cùng lắm là gương vỡ lại lành thôi” Hạ Dương vân vê tóc cô.
Chung Lăng liền gạt ngay tay anh ra: “Đừng nghịch tóc em, cẩn thận không mọi người lại tưởng bọn mình làm gì trong này”.
“Bọn mình làm gì được chứ?” Hạ Dương cười tủm tỉm với vẻ rất mờ ám.
Đột nhiên Chung Lăng lại nhớ đến chuyện Hạ Dương làm với cô hôm đó, mặt đỏ như gấc. “Anh không được nói gì đâu đấy.”
“Ừ, anh không nói nữa.” Sau đó anh liền hôn riết lên cái miệng đang thao thao bất tuyệt của cô.
Đợi đến khi Chung Lăng đẩy được Hạ Dương ra, mặt cô đã đỏ bừng từ lâu: “Đây là văn phòng, anh làm thế ảnh hưởng đến môi trường công sở!”.
“Chẳng lẽ em không thích à?” Hơi thở của Hạ Dương khiến mấy sợi tóc của cô bay lất phất, ánh mắt sâu thẳm.
“Anh không được nói gì nữa.” Nói xong Chung Lăng mới phát hiện ra không ổn, chiếc bóng cao to đã cúi xuống, môi lại bị khóa chặt.
Hồi lâu Hạ Dương chép miệng với vẻ rất hả hê: “Sau này nếu em còn không cho anh nói thì anh sẽ hiểu ý em muốn gì”.
Chung Lăng lại một lần nữa vừa xấu hổ vừa bực.
“Anh…” Anh là khắc tinh trong cuộc đời cô, Chung Lăng hậm hực nghĩ.
“Suỵt”, Hạ Dương chu miệng ra hiệu.
Bất ngờ cửa bật mở, đám đông đang lén lút áp tai vào cửa nghe trộm ngã nhào.
Trong đó Thích Đình Đình là kẻ cầm đầu, ngoài ra còn Tư Mẫn, Phương Nhiên và Đới Hiểu Lam.
Chung Lăng không làm được gì ba người kia, còn đối với Đới Hiểu Lam thì không phải khách khí.
Cô gườm gườm nói: “Hôm qua giao cho em làm công văn, trước khi tan sở ngày hôm nay phải nộp”.
“Hả!” Đới Hiểu Lam vội lao vào trước máy tính và gõ phím như một cái máy.