Anh vừa bước ra khỏi phòng tắm thì thì thấy cô đang nằm trên tắm chăn rồi cuộn lại như cục kimbap vậy.
" Em làm gì vậy, sợ anh làm gì em sao "
Anh ngồi xuống giường.
" Không....không có "
Cô bị nói trúng tim đen liền giật mình.
" Thế sao em lại quấn lại như vậy, ây da sao tự nhiên anh thèm kimbap quá vậy kà "
Nghe anh nói, cô liền cảm thấy anh đang ám chỉ mình liền lăn sang một bên, cả người cô hiện ra, cô nằm bên phải, để trống bên trái, anh kéo chăn đắp lại cho cô rồi nằm xuống.
" Anh à, cô gái đó là ai vậy "
Thấy anh im lặng cô liền hỏi.
" Em ghen à "
Anh quay người qua bên phải để mặt đối mặt với cô.
" Không có, em chỉ là muốn biết thôi "
Sao nảy giờ cô nghic gì anh củng biết hết vậy, anh làm nghề bói toán sao.
" Cô ta là vợ cũ của anh, 5 năm trước anh và cô ta đã kết hôn, cô ta đã nɠɵạı tình cho nên anh li hôn và đuổi cô ta ra khỏi nhà, chỉ vậy thôi "
Ánh mắt cô từ sớm đã long lanh.
" Vậy cậu bé đó thì sao "
Cô đang trong chờ câu trả lời của anh, mong anh nói với cô đó chỉ là hiểu lầm.
" Cô ta nói đó là con anh nhưng anh không tin "
Câu nói của anh kết thúc cô liền quay người sang hướng khác để anh không nhìn thấy cô khóc.
Anh vòng tay qua eo ôm cô lại, giờ đây gương mặt cô đã đẫm nước mắt.
Sáng hôm sau cô thức dậy nhưng không thấy anh đâu, cô chợt nhớ lại chuyện hôm qua rồi lấy tay xoa xoa chiếc nhẫn hôm qua anh đã tặng cho cô.
Cô đi xuống lầu thì thấy ả ta đang thảnh thơi ngồi đọc tạp chí thời trang chẳng thấy cậu bé đâu, chắc cậu bé còn ngủ.
" Cô tìm Văn sao, anh ấy đã đưa ŧıểυ Thiên đi chơi rồi "
Cái gì không phải anh nói cậu bé không phải con anh sao, sao anh lại dẫn cậu bé đi chơi.
Cô đi vào phòng mình lấy túi xách đột nhiên cô cảm thấy mắc ói cô liền chạy vào nhà tắm ói đến xanh cả mặt mày.
Cô rửa mặt rồi ngước lên nhìn vào gương.
Bà dì của cô đã 2 tháng rồi không đến, cô lại cảm thấy mắc ói với lại dạo này cô cảm thấy cơ thể rất khó chịu, có khi nào cô có thai rồi không.
Cô lấy túi xách rồi chạy ra khỏi nhà, khi xuống cầu thang cô không quên nói với dì Hà là cô đến cô nhi viện để khi anh về dì Hà biết mà nói với anh.
Cô chạy đến tiệm thuốc mua một cái que thử thai, sau đó cô đến một cái toilet công cộng để thử kết quả 2 vạch đỏ lần lượt hiện lên.
Cô có thai rồi sao, cô có nên nói anh biết không, cô không vui như nhữmg người phụ nữ khác, khi họ có thai thì la toáng lên còn cô thì đôi mắt ngấn lệ.
Vợ cũ, con anh đã quay về, liệu anh có cần cô và đứa con này nữa không.
Ngày hôm đó có mưa, mưa rất lớn nhưng tại sao cô lại không trú mưa mà lại lội bộ dưới mưa chứ, cô không sợ con mình không khỏe sau.
Anh về nhà nghe dì Hà báo lại thì lật đật chạy đến cô nhi viện, mọi người bảo cô không có đến, rốt cục cô đi đâu khi trời đang mưa như thế, anh chạy xe chầm chậm nhìn hai bên đường từ cô nhi viện về nhà để tìm cô.
Anh thấy bóng lưng của cô rồi, anh cảm thấy đau lắm sao cô lại đi bộ dưới mưa chứ.
Chợt cô cảm thấy đôi mắt nặng trĩu, cả bầu trời trước mắt trở nên tối sầm lại, cô ngã xuống đường.
Cô ngất, cô ngất thật rồi.
Anh vội dừng xe rồi xuống xe bế cô lên xe, trên đường về anh gọi cho bác sĩ Dương đến nhà anh.
" Cô ấy có thai rồi, cô ấy ngất là do lội bộ dưới mưa quá lâu với lại hình như cô ấy bị áp lực gì đó nên mới dễ ngất như vậy, cậy liệu mà chăm sóc cho cô ấy tốt một chút "
Bác sĩ Dương dịnh vai anh.
" Ừ "
Anh gật đầu.
Anh và bác sĩ Dương là bạn thân từ hồi cấp 2 đến đại học thì họ tách ra bởi mỗi người họ đều có ước mơ riêng, sau này anh mời bác sĩ Dương về làm bác sĩ riêng cho nhà của mình.
Cô tỉnh lại anh thấy vậy thì ngồi xuống cạnh cô.
" Nè em có thai rồi đó em biết không hả "
Anh hôn nhẹ lên tráng cô.
" Ừm "
Cô chớp mắt một cái rồi quay đầu sang hướng khác.
" Em biết vậy sao em còn đi dưới mưa làm gì để ngất vậy chứ "