“Nơi này...... Không phải......” Trác Viện vừa khóc, vừa giãy giụa suy nghĩ, ngồi dậy, “Em có nhà của mình.....” Cô không muốn lại ở chung với Kỷ Nhất Thế, cố hết sức lấy khuỷu tay khởi động nửa người trên, bởi vì mang thai, hành động của cô không được linh hoạt, hôm nay còn bị anh náo loạn một ngày, cô khẩn trương đến cơm trưa cũng chưa ăn, hiện tại sắp tối rồi, cô bắt đầu cảm thấy đói bụng.
Sau khi không còn nôn ọe, khẩu phần ăn của dạ dày cô bắt đầu tăng, cái gì cũng muốn ăn, vừa mới ăn no, không lâu sau, lập tức lại đói bụng.
Dì Phương còn cười nói là do mang thai cục cưng nên mới như vậy, muốn cô không cần lo lắng, ăn là được rồi.
“Viện Viện......” Kỷ Nhất Thế không dám kéo cô, thấy cô đã đứng ở bên giường, vẫn khóc thút thít như trước, vừa rồi khi bị anh ôm lên, dép lê trên chân liền rơi, cô nhanh chóng lau nước mắt, đi tìm dép của mình.
“Anh để dép của em ở đâu?”Bởi vì khóc đến đau lòng, nước mắt không ngừng rơi, cô cố sức nhìn nhưng vẫn không thấy rõ.
Kỷ Nhất Thế đời nào đi quản dép lê của cô, anh nhanh chóng xoay người xuống giường, ôm lấy cánh tay của cô, “Không cho đi.”
“Anh buông em ra......” Trác Viện muốn tránh khỏi kìm kẹp của anh, liều mạng vặn vẹo tay mình.
“Em rốt cuộc là làm sao vậy?”Kỷ Nhất Thế chế trụ hai tay cô, đem cô ôm vào ngực, gầm nhẹ hỏi.
“Em muốn rời khỏi đây, anh mau tránh ra!”
“Em đừng làm chuyện xằng bậy, cẩn thận không làm đứa nhỏ bị thương.” Thấy cô dùng sức muốn tránh khỏi tay anh, Kỷ Nhất Thế ra tiếng cảnh cáo cô.
“Vậy anh nhanh buông em ra......” Trác Viện cũng không để ý tới cảnh cáo của anh, dùng sức muốn trốn thoát ôm ấp của anh như trước .
“Trác Viện!” Sợ cô thực sự thương tổn đến chính mình cùng đứa nhỏ trong bụng, Kỷ Nhất Thế không nhịn được hét lên một tiếng, trói chặt hai cánh tay của cô, muốn ngăn cô lộn xộn.
Trác Viện bị khống chế cả người cứng đơ, rồi sau đó không báo động trước, thậm chí là ra tay ngoài dự đoán của Kỷ Nhất Thế, cô cúi đầu cắn tay anh, cắn một cái thật mạnh.
Lần này cắn không nhẹ, sắc mặt Kỷ Nhất Thế liền thay đổi, đành nghiến chặt răng chịu đựng, thế nào cũng không chịu nới lỏng tay.
Trác Viện vốn là điên cuồng cắn, không tiết chế, muốn anh buông cô ra, mãi đến khi đầu lưỡi nếm được mùi máu tanh, cô hoảng sợ không dám cắn nữa.
Cảm giác được Trác Viện buông răng nanh ra, Kỷ Nhất Thế không để ý vết thương bị cô cắn trên cánh tay, người anh để ý là cô, “Cắn đủ chưa? Muốn cắn tay bên kia hay không?”Ý của anh là nếu điều này có thể làm cho cô nguôi giận.
Trác Viện như là không nghe thấy lời nói của anh, ngây ngốc nhìn vết cắn tóe máu mà cô vừa tạo ra.
“Vì sao anh lại muốn dẫn em trở về......” Trác Viện chăm chú trừng mắt nhìn miệng vết thương kia, nước mắt vừa dừng lại bắt đầu rơi xuống, lúc này khóc còn dữ dội hơn, “Vì sao?”
“Em chớ quên, em vẫn là vợ anh.”
“Em không cần làm vợ anh nữa? Em không cần......”
“Em không cần làm vợ anh nữa? Em không cần......”
“Em có can đảm nhắc lại một lần nữa cho anh xem!” Kỷ Nhất Thế tức giận, bởi vì lời nói của cô, làm anh mất đi khống chế, một tay giữ lấy cằm cô, ép cô ngẩng đầu đối diện với mình.
“Em muốn ly hôn với anh.” Nước mắt rơi xuống, Trác Viện nhìn anh, nói rõ ràng.
“Em dám? “
“Là anh không cần em......” Nghĩ đến sự ủy khuất của mình trước kia, anh rõ ràng thương yêu cô như vậy, nhưng chỉ sau một đêm sóng gió liền thay đổi, hết thảy đều thay đổi. Sự lạnh lùng của anh làm cho cô thật khổ sở. Nếu anh chưa từng đối tốt với cô, dù anh lại hư, lại hung hăng, cô vẫn sẽ ngoan ngoãn ở lại bên người anh......
“Anh chỉ cần bình tĩnh một chút.”Anh không có khả năng mở miệng nói không cần cô, đời này cũng không có khả năng.
“Cho nên anh tự mình lẩn tránh em, bỏ qua em, cố ý làm cho em khổ sở, đều là bởi vì anh cần thời gian để mình bình tĩnh lại?”
Bị Trác Viện hỏi mà Kỷ Nhất Thế không nói được gì, bất giác nhíu mày một chút, đối với chất vấn của cô, anh rõ ràng không vui, “Anh còn muốn đi công ty, em trước......”
“Em muốn ly hôn, em không bao giờ muốn ở bên cạnh anh nữa! Em không phải búp bê, đợi khi nào anh cao hứng thì cưng chiều, khi mất hứng liền để ở một bên! Em là người, em có cảm giác, em biết vui vẻ, biết khốn khổ, anh hiểu không?” Nói tới đây, nước mắt Trác Viện không khống chế được theo khóe mắt chảy xuống, mà Kỷ Nhất Thế chỉ nhìn chằm chằm nước mắt trên mặt cô, chậm chạp không nói ra tiếng.
“Anh buông em ra, ngày mai em phải đi tìm luật sư ly hôn.”
“Em cho rằng luật sư nào dám tiếp nhận vụ kiện này?”Trừ phi người nọ không sợ đắc tội với toàn bộ Kỷ thị.
“Em sẽ tìm được, em...... Chờ ly hôn, anh sẽ không bắt nạt em nữa......” Cô từng hèn mọn lấy lòng anh như vậy, nhưng đổi lại chỉ là sự hờ hững vô tình của anh.
“Em đã quên, em đang mang thai con của anh, em nghĩ quan tòa sẽ đứng về phía ai?Em cho rằng em thắng được anh sao?” Bị cô làm cho tức giận đến tột độ, Kỷ Nhất Thế dứt khoát lấy đứa nhỏ trong bụng ra uy hiếp cô, “Em dám nhắc lại chuyện ly hôn, sau khi đứa nhỏ sinh ra, anh sẽ để em cả đời không nhìn thấy con bé.”
“Anh không thể...... Anh làm sao có thể như vậy...... hư như vậy ...... “Trác Viện không dám tin nhìn anh, mắt trừng lớn, nước mắt không ngừng rơi, giống như đang nhìn hung thần độc ác.
“Không cho khóc, em chỉ cần ngoan ngoãn ở bên cạnh anh, anh cam đoan về sau sẽ không lạnh nhạt em nữa.”Kỷ Nhất Thế dỗ dành, muốn cô nghe lời.
Nhưng mà Trác Viện một mực lắc đầu, vừa đánh vừa khóc trong lòng anh, “Đứa nhỏ là của em, là của em...... Anh dựa vào cái gì mà muốn cướp đi? “
“Bằng việc anh là chồng em, là cha đứa nhỏ, em nói anh có quyền không?”Kỷ Nhất Thế ngạo mạn.Sau khi Trác Viện rời đi bốn tháng, nghe thấy cô mở miệng đòi ly hôn, làm anh không thể bình tĩnh đàm phán với cô, chỉ có thể dùng biện pháp thô bạo để đe dọa.Đứa nhỏ là bảo bối của cô, một khi lấy đứa nhỏ ra uy hiếp, Trác Viện chỉ có thể ngoan ngoãn khuất phục anh.
“Em hận anh, em hận anh chết đi được......”
“Cho dù em lại hận anh, em vẫn phải ở bên anh.”
Kỷ Nhất Thế vừa nói xong, Trác Viện vốn còn đang lớn tiếng khóc, lại đột nhiên ngừng thút thít, toàn thân mềm nhũn tựa vào lòng anh, trong lòng cả kinh, khi cúi đầu mới phát hiện, cô đã khóc đến mức ngất đi!
Nỗi kinh sợ này không phải là nhỏ, Kỷ Nhất Thế vội vàng bế Trác Viện lên, nhìn mặt cô trắng bệch không chút máu, anh cuống quít lao ra khỏi phòng.
******************
“Trước đó không phải em nói, anh đừng quá kích động chị dâu sao?Hiện tại chị ấy đang mang thai, một khi cảm xúc bị kích động quá mức, sẽ dễ dàng dẫn đến động thai, may mắn là anh đưa tới sớm, nếu chậm một chút, chẳng những đứa nhỏ không giữ được, ngay cả tính mạng chị dâu cũng nguy hiểm.”
Kỷ Nhất Sanh mặc áo bác sĩ, đứng trước giường bệnh, giúp Trác Viện điều chỉnh một số máy móc, gương mặt cực kì nghiêm túc, giọng nói có phần không vui răn đe Kỷ Nhất Thế.
Nghĩ đến vừa rồi chị dâu được anh cả ôm vào bệnh viện, nửa người dưới xuất huyết, vừa thấy chính là động thai, gấp đến độ anh vội vã để y tá đẩy vào phòng cấp cứu.
Sau ca cấp cứu, xác định tình huống xuất huyết không nghiêm trọng, đứa nhỏ trong bụng vẫn mạnh khỏe không việc gì, rốt cuộc anh mới nhẹ nhõm thở ra.
Anh không hiểu, khi không tìm thấy người, mỗi ngày anh cả đều nhớ, mà sao khi tìm được rồi, chưa đến một ngày liền đưa vào bệnh viện?
Từ khi Trác Viện bị đẩy ra khỏi phòng giải phẫu đến bây giờ đã gần một giờ, nhìn cô nằm yên trên giường bệnh, sắc mặt tái nhợt không được hồng hào như trước, Kỷ Nhất Thế đâu còn tâm tình nghe người ta lảm nhảm, trong lòng chỉ nghĩ , sao Trác Viện còn chưa tỉnh lại?
“Chú không phải nói cô ấy không có việc gì sao?Sao còn không tỉnh lại?”Kỷ Nhất Thế ngồi ở ghế tựa cạnh giường bệnh, nhìn chằm chằm Trác Viện đang nằm trên giường, một giây cũng không dám dời mắt.
“Chờ khi chị dâu muốn tỉnh, tự nhiên sẽ tỉnh.”
“Còn muốn chờ bao lâu? “
“Tâm trạng của chị ấy quá kích động, bác sĩ đã giúp chị dâu tiêm một mũi an thần, để chị dâu ổn định trở lại.”
Sau khi Kỷ Nhất Sanh rời đi, Kỷ Nhất Thế đưa tay giữ chặt bàn tay Trác Viện đặt dưới chăn, so với vừa rồi có ấm hơn, làm cho anh an tâm.
Anh dùng tay còn lại vén một sợi tóc lên cho cô, vuốt chiếc cằm tinh tế của cô, không nhịn được hôn lên trán cô một cái.
Sao cô lại dám nói ly hôn?Sau khi đem bản thân ra giao dịch cả đời với anh, cô đã sớm không còn tự do, bởi vì đời này anh sẽ không thả cô ra.
Cả ngày nay, Kỷ Nhất Thế mặc kệ chuyện công ty, mặc cho di động trong áo khoác một lần lại một lần vang lên, anh chỉ lẳng lặng canh giữ trong phòng bệnh, giờ này khắc này, chuyện lớn gì cũng kém quan trọng hơn cô.
Nửa đêm, sau khi mê man hàng giờ liền, Trác Viện chậm rãi mở to mắt, trong tích tắc, cô ngửi thấy mùi thuốc khử trùng đặc trưng, nhìn lên trần nhà xa lạ, trên cánh tay còn đang truyền dịch, cô biết mình lúc này đang ở bệnh viện .
Nhưng sao cô lại có thể đến bệnh viện??
Cô nhớ mình rõ ràng là bị Kỷ Nhất Thế mang về nhà, sau đó hai người ở trong phòng có tranh chấp, cô chẳng những ở trước mặt anh lên tiếng khóc lớn, còn há miệng hung hăng cắn anh. Anh nói muốn cướp đi đứa nhỏ trong bụng, không cho cô gặp mặt nữa, sau liền cảm thấy đầu óc choáng váng, bụng cực kì khó chịu, sau đó là không có ấn tượng......
Cô vừa muốn nhấc tay lên liền phát hiện bên không bị truyền dịch đang bị nắm, trong lòng bàn tay truyền đến nhiệt độ cơ thể, mà không chỉ ở tay, cả người cô giống như làm tổ trong một lồng ngực ấm áp. Lúc này, tiếng nói của Kỷ Nhất Thế vang lên, cô giật mình nhìn về phía anh, khi đó mới nhận ra mình không chỉ nằm ở trong lòng anh, đầu còn thân mật gối lên cánh tay anh.
“Tỉnh ngủ?”
Ánh mắt Trác Viện cùng Kỷ Nhất Thế nhìn nhau, nhớ tới chuyện xảy ra lúc chạng vạng, không muốn nói chuyện, liền dời mắt nhìn sang chỗ khác.
“Đây là nơi nào?Em làm sao vậy?” Không muốn nằm gần, Trác Viện thử dời khỏi vòng tay ấm áp của anh, nào ngờ, cô mới nhẹ nhàng di chuyển một chút, tay anh đặt trên lưng cô liền giữ chặt, không cho cô có cơ hội né tránh.
“Vừa mới tỉnh ngủ, còn muốn nháo cái gì?”
“Em không muốn ngủ trên cùng một chiếc giường với anh.” Trác Viện muốn bỏ cánh tay trên lưng ra, lại cảm giác tay anh đang hướng về bụng mình vuốt ve.
“Nằm ngoan!”Thấy Trác Viện lại bắt đầu giãy giụa không nghe lời, Kỷ Nhất Thế thấp giọng khiển trách.
Thấy cô còn muốn vặn vẹo, mặt Kỷ Nhất Thế tựa lên chiếc cổ trắng nõn của cô, sau đó không biết ở bên tai cô khẽ lẩm bẩm nói gì đó. Trác Viện vốn đang không ngừng động đậy, sau khi nghe anh nói, cả người nhất thời cứng đờ không dám lộn xộn, ngoan ngoãn mà tựa vào trong lòng anh, ngay cả tay vốn muốn đưa ra sau lưng chặn tay anh lại, cũng chậm rãi rụt trở về.
Sao anh lại dám làm càn như vậy? Rõ ràng bụng cô đã lớn thế này rồi, thế nhưng anh lại nói nếu cô không nằm ngoan, khơi mào lên dục vọng của anh, anh không ngần ngại ở trên giường muốn cô….
Trác Viện biết anh không nói giỡn, cùng anh ở chung một thời gian, anh luôn nói là sẽ làm.
Mặc dù cả người cô căng thẳng, mắt nhắm lại không chịu nhìn anh một cái, nhưng thấy cô rốt cuộc chịu ngoan ngoãn để anh ôm, bàn tay ấm áp của Kỷ Nhất Thế vuốt bụng cô, mở miệng nói “ Ban đêm em khóc đến ngất đi.” Đem cô ôm vào ngực, Kỷ Nhất Thế nói ra nguyên nhân cô ở chỗ này.
Trác Viện hoàn toàn không lên tiếng, nhắm mắt lại không nói lời nào như cũ.
Kỷ Nhất Thế không được cô đáp lại, sờ sờ đầu cô, thở dài nói tiếp “ Ngủ tiếp một chút đi, ngày mai anh dẫn em về nhà.”
Đêm nay, nằm trong ngực Kỷ Nhất Thế, Trác Viện ngủ không yên, khẽ đếm nhịp tim của anh, đếm một lần lại một lần, nghe thấy tiếng hít thở đều đều, xác định anh đã ngủ, Trác Viện mới dám ngẩng mặt nhìn anh, nhìn chằm chằm khuôn mặt anh, so sánh với lúc trước.
Cô không kìm lòng được liền tránh khỏi bàn tay anh, toan giơ tay đặt lên gương mặt kia, ngón tay chỉ còn cách một chút nhưng không dám chạm anh, nhẹ nhàng miêu tả đôi mắt,hàng lông mày rậm, sống mũi cao thẳng, đôi môi ấm áp, còn có râu ria trên cằm, thậm chí cô vẫn nhớ rõ ràng cảm giác khi bị chúng đâm vào.
Gương mặt quen thuộc này, trước kia ban đêm khi cô không ngủ được, cô sẽ bướng bỉnh ầm ĩ anh, không cho anh ngủ. Sau khi bị đánh thức, anh sẽ lật người áp cô trên giường, hung hăng hành hạ một bữa.
Nhưng hiện tại, cô cũng không dám đụng, chỉ dám miêu tả khuôn mặt anh.
Hôm nay, khoảnh khắc khi chiếc điện thoại di động truyền tới thanh âm của Kỷ Nhất Thế, cô cho rằng chỉ là ảo giác của mình, mãi cho đến khi nằm trong ngực anh, được anh bá đạo ôm.
Nghe thấy hơi thở của anh, vẫn ôm cô vào trong ngực giống như trước, cô mới biết mình nhớ Kỷ Nhất Thế.
Cô không thể lừa gạt chính mình, trong lòng cô thật ra rất thương anh, cũng bởi vì thương anh, cô mới không muốn ở lại bên cạnh anh.Cô không quên được cảm giác trống rỗng cùng ủy khuất khi bị anh lạnh nhạt, cô sợ….vì sợ cho nên tình nguyện chôn giấu tình cảm này tận sâu đáy lòng.
Nếu như anh thật không có ý định để cô rời đi, vậy cô sẽ quay về với anh, nhưng sẽ không toàn tâm toàn ý lấy lòng anh nữa.
Sau khi Trác Viện trở về nhà họ Kỷ, liền thay đổi, trở nên biết điều, nghe lời hơn. Hầu hết thời gian cô đều ở trong phòng, dùng cơm cũng yên lặng, đối với quan tâm của mọi người, cô cũng chỉ lãnh đạm trả lời.
Sự thay đổi này làm mẹ Kỷ bất mãn, măc dù vui vẻ khi Trác Viện trở lại, bụng mang thai cháu gái nhà họ Kỷ, nhưng cái thái độ ôn hòa này của cô khiến trong lòng mẹ Kỷ không được tự nhiên. Bà không nhịn được gọi điện thoại quốc tế cho chồng đang mong chờ ôm cháu oán trách mấy lần, tốt xấu gì bà cũng là mẹ chồng.
Ai ngờ, trong điện thoại cha Kỷ lại nói cho bà biết, con trai cũng không gấp, bà là mẹ chồng thì gấp cái gì? Huống chi, mặc dù Trác Viện lãnh đạm ít nói, nhưng đối với họ coi như cũng khách khí, bà không nên gây chuyện, nhỡ đâu con bé lại bỏ trốn, đến lúc đó con trai phải làm sao bây giờ.
Lời nói của cha Kỷ làm hỏng bét tâm tình của bà, nghĩ thầm ôm cháu nội là chuyện vui mừng, sao trong nhà sắc mặt mọi người đều buồn rầu, ảm đạm?
Ngày hôm đó, mẹ Kỷ vừa mới nhắc quản gia đưa cháo gà lên lầu,nhàn rỗi không có chuyện gì liền gọi điện thoại tìm mấy người bạn đến đánh bài.Sau bà liền thấy con trai một ngày kiếm cả bạc tỷ, luôn luôn lấy công việc làm trung tâm, lại về nhà lúc bốn giờ chiều.
Bởi vì liên quan đến Trác Viện, mẹ Kỷ nhìn thấy sắc mặt của con cả trầm lắng như vậy, không thèm nhìn bà liền chạy lên lầu.
Kỷ Nhất Thế lên lầu tiến vào phòng, vốn tưởng rằng Trác Viện vẫn nằm trên giường giống như bình thường. Bác sĩ đã nói, phụ nữ có thai rất thích ngủ, nhưng cũng không thể ngồi yên, phải đi lại nhiều hơn, điều này sẽ giúp ích cho việc sinh con, cho nên mỗi ngày sau bốn giờ anh lại về nhà, ngồi trong phòng cùng cô một lát, sau đó dắt cô đi dạo.
Ai ngờ, người vốn nằm trên giường, lúc này lại ngồi dậy, vẻ mặt thống khổ rên rỉ.
“ Viện Viện, sao vậy?” Kỷ Nhất Thế vội vàng đến gần, thấy tay cô nắm chặt lấy bắp chân.
“ Còn không nói, em cũng đã đau đến toát mồ hôi rồi.” Kỷ Nhất Thế tức giận ngồi xống bên giường, mặc kệ cô có muốn hay không, kéo tay cô ra, phát hiện cô bị chuột rút, lập tức giúp cô xoa bóp.
“ Rất đau sao?” Thấy cô cắn môi dưới, Kỷ Nhất Thế hỏi, “ Có muốn anh gọi A Sanh về xem một chút không?”
“ Không cần, chẳng qua là chuột rút, nhịn một chút, thoáng cái sẽ tốt lên.”
Nghe cô nói xong, gương mặt tuấn tú của Kỷ Nhất Thế lập tức trầm xuống “ Em như vậy đã bao lâu rồi?” Cô về nhà được một tháng, anh mỗi đêm nằm ngủ trên cùng một chiếc giường với cô, lại không phát hiện ra sự khác thường của cô.
Trác Viện không phản ứng, chỉ cúi đầu nhìn anh đang xoa bóp chân cho cô, một lúc sau, sự đau đớn chậm rãi biến mất.
“ Không nói? Vậy thì đến bệnh viện, anh tự mình hỏi bác sĩ.”Vị bác sĩ vẫn giúp Trác Viện kiểm tra sau khi biết cô là vợ Kỷ Nhất Thế, đối với chuyện của cô cũng không dám chậm trễ.
“ Em không cần đi bệnh viện, chẳng qua chỉ bị co rút nhẹ, bác sĩ nói sau khi mang thai có thể bị như vậy.”
Bàn tay đang xoa bóp cho Trác Viện bỗng dừng lại, ánh mắt anh phức tạp nhìn cô “ Tại sao không nói cho anh?” Cô cũng mang thai sắp tám tháng rồi, đến khi anh biết chuyện, cô một mình yên lặng chịu đau đớn như vậy đã bao nhiêu lần?
“ Bác sĩ nói chuyện này rất bình thường, thật không có gì, anh không nên ngạc nhiên.” Sau khi bắp chân bớt co rút, Trác Viện đưa tay đẩy anh ra, thử di chuyển bắp chân, muốn kéo ra một chút khoảng cách với anh “ Đã không đau.”
Cố ý quên đi sự quan tâm của Kỷ Nhất Thế, trong lòng Trác Viện hiểu được, sở dĩ không nói cho anh, là do không muốn tạo cho mình thói quen được anh đối xử tốt.
Sau những chuyện đau lòng vừa qua, cô hiểu không nên dễ dàng lệ thuộc vào bất cứ ai, nếu không khi mất đi, cái loại thống khổ này chỉ một mình cô nhận. Đêm dài đằng đẵng, cái cảm giác cô đơn vắng vẻ ấy, cô sợ, rất sợ, cho nên không bằng ngay từ lúc bắt đầu đừng có thói quen ấy thì tốt hơn….
Hôm sau, người luôn luôn bận rộn công việc như Kỷ Nhất Thế chỉ ở nhà, giúp Trác Viện xoa bóp chân, cẩn thận dùng gối lót xuống chân cô, ngoài việc giúp máu tuần hoàn, còn giảm bớt triệu chứng sưng phù và chuột rút.
Chẳng qua, khi anh tỉ mỉ chăm sóc như vậy, tình trạng bị co rút của Trác Viện chẳng những không chuyển biến tốt đẹp, ngược lại còn nghiêm trọng hơn, đến nửa đêm liền bị đánh thức vì quá đau.
Mặc dù Trác Viện rất cẩn thận, không muốn ầm ĩ Kỷ Nhất thế, nhưng cuối cùng anh vẫn mở mắt tỉnh dậy. Anh nhanh chóng bật đèn ngủ lên, thấy Trác Viện toàn thân co rúc, khuôn mặt nhỏ nhắn đau đến ngũ quan cũng nhăn lại, anh vội vàng ngồi bên cạnh cô.
“ Có phải lại bị rút gân hay không?” Kỷ Nhất Thế không nói hai lời, nhanh chóng vén chăn lên, kéo quần ngủ của cô tới đầu gối, ngón tay thon dài xoa bóp trên bắp chân cô, muốn cô giảm bớt đau đớn.
Lần trước mang Trác Viện đi kiểm tra, bác sĩ nói cho anh biết, mỗi phụ nữ sau khi có thai sẽ có biến chứng, chỉ là có người triệu chứng ít, nhưng có người lại nghiêm trọng, Trác Viện không may gặp phải trường hợp thứ hai.
Mấy phút sau, Trác Viện cảm giác bắp chân không đau nữa, mới vừa định mở miệng muốn anh dừng lại, lại thấy anh đi xuống giường, Trác Viện gọi với theo,“ Anh muốn đi đâu?” Là cô âm ĩ đến anh sao?Hại anh không thể ngủ, cho nên anh muốn đi chỗ khác?
“Em đừng đứng lên.” Thấy cô khởi động khuỷu tay, loạng choạng đứng dậy, Kỷ Nhất Thế nhíu mày nhỏ giọng ngăn lại “ Anh đi phòng tắm lấy khăn lông.”
Một lúc sau, Kỷ Nhất Thế trở lại, trong tay mang theo một chiếc khăn lông còn nóng, cẩn thận giúp cô xoa lên “ Có nóng quá hay không?”
Trác Viện kinh ngạc nhìn anh, chưa từng nghĩ tới Kỷ Nhất Thế sẽ giúp cô chườm nóng, mặc dù lần trước bác sĩ có nói, nếu như rút gân quá nghiêm trọng, có thể chườm nóng sau xoa bóp. Cô cho rằng Kỷ Nhất Thế chỉ nghe qua cho có mà thôi, nhưng anh lại ghi nhớ trong lòng.
Sau khi kết hôn, Kỷ Nhất Thế trước mặt cô, từ trước đến giờ luôn cao cao tại thượng, thong dong khó đoán, chuyện nhỏ trong cuộc sống đều do quản gia xử lý, ngay cả rót chén nước cũng có người hầu hạ, nhưng bây giờ anh lại giúp cô giảm đau đớn, nửa đêm bận rộn không ngủ, một câu oán hận cũng không có, làm cô rất băn khoăn.
Cuộc sống cùng giường chung gối, Kỷ Nhất Thế luôn ngủ muộn hơn cô, sáng lại dậy sớm hơn, suốt ngày mặc tây trang. Thỉnh thoảng không đi làm, anh sẽ mặc đồ thoải mái một chút, nhưng vẫn không so được với đồ ngủ.
Thấy nút áo anh mở ra, cô đưa tay muốn giúp anh cài lại, nhưng lúc này Kỷ Nhất Thế lại nói chuyện, cô giật mình liền tranh thủ rút tay lại.
“ Tại sao không nói chuyện?” Thấy cô không nói, Kỷ Nhất Thế ngẩng đầu hỏi cô, lại phát hiện Trác Viện nhìn anh không chớp mắt, làm cho anh không nhịn được liền nhếch nhếch khóe miệng.
Mà Trác Viện bởi vì bị anh phát hiện mình nhìn lén, thấy anh nhíu mày nhếch môi, lộ ra nụ cười sâu xa, vội vàng lúng túng thu hồi tầm mắt, muốn che giấu sự bối rối. Cô lắc đầu với anh, rồi sau đó kéo góc chăn qua, xoắn lại thành một vòng, mắt nhìn chằm chằm vách tường, không dám loạn nhìn về phía anh, rất sợ bị phát hiện nhìn lén lần nữa.
Từ nhỏ đến lớn, trừ mẹ ra, không ai đối với cô ôn nhu như thế, cho dù anh trai đối tốt với cô, nam nữ khác nhau, lại nói cá tính anh trai rộng rãi, rất nhiều chi tiết nhỏ cũng không để ý, nhưng Kỷ Nhất Thế lại dùng hành động biểu hiện ra ngoài.
Những hành động ấy Trác Viện đều nhìn thấy, nói cô không cảm động là gạt người, chẳng qua, cô đã không còn dũng khí tiếp nhận lòng tốt của anh.Cô sợ ôn nhu như vậy, sau này anh lại trở mặt lạnh nhạt, nghĩ tới đây, tâm tình vừa trở nên ấm áp ngay sau đó lại lạnh xuống.
Cô lãnh đạm, Kỷ Nhất Thế không phải chưa nhìn ra, nhưng anh không vội, người phụ nữ này danh chính ngôn thuận là vợ anh, cho dù cô không muốn, cũng chỉ có thể là của anh, đời này không được rời khỏi anh nửa bước.
Sau khi chườm nóng xong, Kỷ Nhất Thế nằm lại trên giường, vừa muốn tắt đèn ngủ, Trác Viện lại đột nhiên mở miệng “ Chờ một chút.”
“ Làm sao? Còn không thoải mái sao?”
“Không phải…” Trác Viện cắn cắn môi dưới, đỏ mặt nói “ Anh dựa tới đây một chút.”
Kỷ Nhất Thế nhíu mày, không hiểu nghiêng người qua.
“Tới chút nữa.”
Kỷ Nhất Thế lại hướng gần cô một chút.
Khi anh sắp tới gần, Trác Viện thò tay ra, chân thành nói “Cúc áo của anh không được cài tốt!” Cô một bên vừa giúp anh cài lại, một bên giải thích.
Ai ngờ, cúc áo vừa được cài xong, Kỷ Nhất Thế liền tiến tới gần hơn, đem cả người cô bao phủ lên thân hình cao lớn của anh, tiếng nói trầm thấp vang lên bên tai cô.
“ So với việc cài cúc áo, anh càng muốn em giúp anh cởi quần áo.” Biểu thị trắng trợn như vậy, Trác Viện sao không hiểu ý anh, cô bị dọa sợ liền đẩy anh ra.
“ Anh không nên làm loạn, em.. em mang thai…”
Kỷ Nhất Thế liếc mắt nhìn chiếc bụng có chút cản trở, tùy ý hỏi “ Vậy thì sao?” Nếu như anh thật muốn cô, sẽ tìm tư thế để anh được như ý.
Huống chi anh không chỉ hỏi qua bác sĩ, cũng đã hỏi qua kiến thức trên phương diện này của Kỷ Nhất Sanh. Chỉ có thời gian đầu là không thích hợp cho việc sinh hoạt vợ chồng, về sau, ân ái cũng không được quá thường xuyên hoặc kịch liệt, thì đối với cục cưng cũng không có bất kỳ ảnh hưởng gì “ Em đã quên, bác sĩ nói muốn làm cũng được, không cần kiêng cữ.”
“ Em… Em mới không có muốn!”
“ Nhưng anh có, anh sắp nhịn không nổi nữa rồi.” cẩn thận không đè lên bụng cô, Kỷ Nhất thế đem mặt vùi vào người cô,ngửi mùi thơm nhàn nhạt, cảm khái thở dài.
“ Vậy anh có muốn không….”
“ Ừ? Muốn cái gì?”Tay Kỷ Nhất Thế có ý xấu hướng phía vạt áo cô tìm kiếm, muốn hấp dẫn cô.
“ Bác sĩ nói… có thể dùng tay…”
“ Dùng tay của em sao?” Anh cắn răng nói bên tai cô, có ý xấu cắn một cái, bày ra sự bất mãn.
“ Em không biết…..” Đoán ra ý đồ của anh, Trác Viện nóng nảy, muốn rút tay về, không để cho anh được như ý.
“ Anh dạy cho em.” Kỷ Nhất Thế kéo tay cô qua, vừa định hướng xuống quần ngủ cô, chỉ nghe thấy cô hô hấp khó khăn, hét lên một tiếng.
Lúc này ngược lại là anh khẩn trương “ Sao vậy?”
Tay Trác Viện chống đỡ trước ngực anh, đôi mắt vô tội ngân ngấn nước, giống như ủy khuất, giận anh “ Cục cưng đá em.”
Thật vất vả mới có cơ hội dụ dỗ thành công, nhưng bởi vì cục cưng “ đá cho một phát”, làm anh kiếm củi ba năm thiêu rụi trong một giờ. Kỷ Nhất Thế nhíu mày, có chút không cam lòng, nhìn chằm chằm chiếc bụng tròn vo của cô, thật muốn đem cục cưng trong bụng cô đánh vào mông, muốn con bé phải biết điều, không nên chọn thời điểm dục vọng của anh bị vén lên.
Trác Viện thấy Kỷ Nhất Thế nhìn chằm chằm bụng mình, cô trừng mắt, một bộ dạng khẩn trương như gà mẹ che chở gà con, đưa tay ôm bụng,“ Không cho phép anh hung dữ với cục cưng.”
Toàn bộ hành động bao che của Trác Viện làm Kỷ Nhất Thế có chút ghen ghét, ham muốn cũng bị tiêu diệt, anh không thoải mái nằm lại trên giường, thuận tay ôm cô vào ngực, tắt đèn ngủ, tức giận nói “ Ngủ đi.”
Dù sao còn nhiều thời gian, có khi anh phải chờ cô sinh đứa nhỏ, đã nhẫn nhịn nhiều tháng như vậy rồi, đợi khi cô sinh xong, xem anh làm sao muốn cô, cần phải hành hạ cô đến mức không thể không cầu xin tha thứ.
Có ý nghĩ này, tâm tình của anh bình phục không ít, đem cô ôm chặt một chút, sau đó nhắm mắt lại, cứ như vậy ngủ thiếp đi.