Trong một lần đi shopping, à không, đi dạo phố cùng Nam Cung Lãnh, Lí Thần đã tình cờ bắt gặp “con mồi” của mình. Ngay tức khắc, có một gã nào đó đã quên mình vừa cười nhạo bạn thân có “thú vui của phụ nữ”, đôi mắt sáng long lanh, vội vả tách ra âm thầm theo dõi bóng hình mình ngày nhớ đêm mong kia.
Khác hẳn với vẻ ngoài hoạt bát hôm kia, hôm nay trong cô thật dịu dàng. Váy trắng phối cùng áo sơ mi cũng màu trắng nốt, khiến cô như một thiên sứ lạc xuống trần. Chiếc áo khoác màu xanh và bộ trang sức cùng tông màu càng làm nổi bật làn da trắng nõn của cô. Nếu không phải hắn đã từng thấy bộ dạng “chằn tinh” của cô, hắn nhất định sẽ cho rằng đây chính là một cô gái ngoan hiền thùy mị.
Nhưng chưa đến ba mươi giây sau, Mộ Dung Tuyết Băng đã thay đổi một trăm tám mươi độ. Bất chấp mình đang đi trên đôi giày cao gót cao lêu nghêu, cô lần lượt chạy đến quầy hàng này rồi lại đến quầy hàng kia, nhanh nhẹn chen vào đám người đông đúc, còn mua một túi hạt dẻ thật to. Bộ dạng năng động hoạt bát đó khiến người ta không khỏi liên tưởng đến một loài động vật dễ thương sống trên mấy cây cao to: sóc.
Chính xác là sóc chứ còn có thể là loài động vật nào nữa! Hoạt bát, tinh ranh, ma mãnh, rất chăm chỉ trong việc tích trữ đồ ăn. Hắn nhìn cô ôm một đống thức ăn không khỏi tê da đầu. Thật sự thì hắn đang nghi ngờ cái bụng nhỏ nhắn của cô có thể chứa được một khối lượng lương thực lớn đến thế không.
Chưa đến năm phút sau, cả đống đồ ăn vặt khiến Lí Thần chóng mặt đã nằm trọn trong bụng của Mộ Dung Tuyết Băng. Đôi mắt cô đảo qua đảo lại liên tục, dường như đang nghĩ đến bạn thân chưa hề đụng một miếng đồ ăn vặt nào thì đã bị mình chén sạch, khiến hắn đứng quan sát không khỏi buồn cười. Không thể nhịn được nữa, hắn bước ra trước mặt cô, ho khan:
- Chào cô em xin đẹp, chúng ta lại gặp nhau rồi. Thật là “hữu duyên thiên lí năng tương ngộ”.
Tuyết Băng nhìn gương mặt tuấn tú kia vô cùng bực bội, một bên mắt nheo lại, môi cong lên tạo thành một nụ cười khiến người ta lạnh sống lưng:
- Đúng là hữu nghiệt duyên.
Chữ nghiệt kia bị cô đè nặng là thế, nhưng lại không lọt vào tai Lí Thần. Hắn cười đến rạng rỡ, chuẩn bị tìm cớ tán gẫu tiếp.
Ngay lúc đó, một giọng nói quen thuộc vang lên:
- Băng Băng.
Lí Thần ngỡ ngàng quay đầu lại nhìn. Không phải là cô bé vừa mới phỏng vấn ở Đông ư? Xem cách nói chuyện với sóc nhỏ của hắn thì có vẻ rất thân nhau, có lẽ đã là bạn lâu năm. Uhm, nếu tương lai cô ấy sẽ trở thành đại tẩu của hắn thì cũng nên lấy lòng một chút. Cô ấy có thể nói giúp hắn trước mặt đại ca và Băng nhi, thật đúng là nhất tiễn hạ song điêu.
Mặc dù trong lòng đang suy tính rất nhiều chuyện, nhưng bàn tay thon dài xinh đẹp của hắn vẫn không an phận, nhéo má Tuyết Băng. Gương mặt cô đỏ hồng lên, rõ ràng là vừa xấu hổ, vừa uất ức, khiến hắn không khỏi muốn hôn lên gò má mềm mại kia. Thế nhưng hắn cũng hiểu rõ, nếu mình thật sự làm như thế thì chỉ sợ điểm số trong lòng cô càng âm thêm vài chục điểm nữa.
Hắn nhìn về phía Thủy Miên, quả nhiên cô gái nhỏ đơn thuần kia đã “xác nhận” được quan hệ giữa hắn và Băng nhi. Tốt, hiệu quả mà anh muốn đã đạt được. Thế nhưng, đến lúc hắn quay lại nhìn người sau lưng, đã thấy cô ấy giậm chân đấm ngực, rõ ràng là đang giận dỗi khi thấy bạn thân nhìn hai người họ bằng ánh mắt mờ ám. Trong lòng Lí Thần không khỏi dâng lên một cảm giác không vui. Nhanh chóng muốn phủi sạch quan hệ của chúng ta như vậy sao! Tốt lắm, em đã muốn tôi càng không để em như ý nguyện.
Nhân lúc Tuyết Băng chưa biết phải làm sao, hắn bỗng nhiên cười gian ác, dang tay ôm cô vào lòng, kề bên tai cô, giọng vừa đủ để bốn người nghe được:
- Bạn em đã nói thế thì chúng mình tiếp tục thôi, Băng nhi.
Thủy Miên nhanh chóng “biết điều” mà tránh đi chỗ khác. Nam Cung Lãnh sau khi cảnh cáo hắn vì tội gián tiếp đuổi người của gã rồi cũng biến mất tiêu. Thật tốt, cuối cùng hắn và sóc nhỏ của mình cũng được tận hưởng thế giới hai người.
Hắn quay lưng một lần nữa, người vẫn còn đứng đó. Tâm trạng bực bội ban nãy cũng vơi đi phần nào. Lí Thần cất giọng lên, chứa đựng một chút hài lòng:
- Em đứng chờ anh từ nãy đến giờ hay sao?
Tuy là hỏi nhưng giọng nói kia lại chỉ toàn sự khẳng định. Nhưng ngoài ý muốn là người đối diện không hề phật ý như thường lệ. Tuyết Băng cười, mắt híp lại:
- Phải…
Ngay lúc Lí Thần đang hạnh phúc đến không biết nói gì hơn, cô đá một cước vào chỗ hiểm của hắn:
- Bài học cho tên sắc lang là anh đấy. Chân thành khuyên lần sau đừng thấy người đẹp là nhận thân quen bừa nữa!
Thế rồi cô nhanh chóng bỏ đi, gọi một chiếc taxi về nhà, bỏ mặc một gã với gương mặt liên tục biến đổi giữa hai màu xanh và đen. Những người đi đường cũng tò mò xem náo nhiệt, nhìn gã đàng ông đang bị trời trồng kia. Nữ giới thì dường như đều thầm nói hai chữ “đáng đời”, còn nam giới thì chặc lưỡi nhìn theo Tuyết Băng, rồi lại nhìn sang hắn với ánh mắt “cảm thông sâu sắc”.
Lí Thần nhìn bóng người đã đi mất, trong lòng bắt đầu hơi chút ân hận. Hắn đúng là bị cái thói kiêu căng của mình hại thảm rồi, lần này không phải chọc đến một trái ớt cay mà chọc phải một trái ớt siêu siêu siêu cay. Cay đến nổi hắn sắp mất cảm giác rồi đó!
Cũng còn hên cho Lí gia là gót giày bảy phân của Mộ Dung tiểu thư hơi bị lệch “trung tâm”, chứ nếu không thì dòng họ đơn bạc nhà họ chắc sẽ bị tuyệt hậu. Còn “hung thủ” thì vui vẻ cười khoái trá bởi vì cho rằng từ ngày hôm nay, tên sắc lang kia đã mất năng lực tạo người.
Đương nhiên, đến rất lâu rất lâu sau, cô mới được đích thân trải nghiệm năng lực của Lí Thần. Và những lúc đó, cô chỉ hận không thể lội ngược dòng thời gian, tăng thêm lực đạo, canh chuẩn hơn một chút, cho dù không khiến hắn ta tuyệt giống thì ít nhất cũng phải làm yếu đi phần nào. Bất quá, trên đời này không có bán thuốc hối hận, nên cô nàng tinh nghịch như sóc kia cũng phải cam chịu mà thôi