Thủy Miên đứng trước cửa Đông, ánh mắt hiện lên một tia hoài niệm. Đã bốn năm rồi, cô chưa từng đặt chân đến đây. Bất quá hôm nay, cô lại đến nơi này nhưng không phải với tư cách nhân viên của Đông mà là người đứng đầu của một tập đoàn cạnh tranh.
Cô ung dung bước vào, đi thẳng đến phòng của Nam Cung Lãnh. Không ngoài ý muốn, có lẽ anh ta đã dặn dò nhân viên của mình nên chẳng ai ngăn cản cô. Cô vừa đến cửa phòng thì cũng là lúc Trần Ly ôm theo sấp tài liệu rời khỏi. Nhìn thấy cô, cô ấy có chút vui mừng nói:
- Đã lâu không gặp, Thủy Miên.
Cô nhìn Trần Ly nở nụ cười thân thiện. Đối với người đồng nghiệp nghiêm túc này, ấn tượng của cô dành cho cô ấy rất tốt. Ít nhất lúc cô bị người khác bắt nạt, chị ấy cũng có giúp đỡ cô:
- Thật sự là lâu ngày không gặp chị, hôm nào em mời chị đi uống cà phê.
Thư kí Trần cũng cười cười, quay sang nói với cô:
- Em vào phòng đi, tổng giám đốc đang chờ em đó.
Trong lòng cô ta không khỏi thầm nghĩ: chính xác là ngày ngày vẫn luôn chờ em. Dĩ nhiên, Thủy Miên không có khả năng nhìn thấy suy nghĩ của người khác, nên cô hoàn toàn không biết những gì mà lòng của Trần Ly đang nói.
Cô gật đầu, đi đến trước phòng anh, gõ cửa. Rất nhanh, một giọng nam trầm ấm quen thuộc truyền ra:
- Vào đi.
Nam Cung Lãnh ngước mặt lên, nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, gương mặt lạnh nhạt nhanh chóng hiện nụ cười:
- Chào mừng em trở lại, Miên Miên.
Cuối cùng em cũng đã đến tìm tôi. Tốt lắm, ít nhất tôi không cần làm ra hành động gì ác liệt bắt em xuất hiện trước mặt tôi.
Cô bình tĩnh nhìn anh, nói:
- Nam Cung tiên sinh, tôi đến đây vì việc công. Hôm nay tôi đại diện cho Pearl.
Trong mắt anh không khỏi hiện lên một vài tia mất mác, nhưng cũng nhanh chóng khôi phục:
- Vậy chúng ta sẽ nói về công việc, anh cũng đang rất mong chờ sự hợp tác của Đông và Pearl.
Cô cười như không cười, lấy bản hợp đồng đã được soạn thảo vô cùng chi tiết đặt lên trước mặt Nam Cung Lãnh. Anh nhanh chóng cầm lấy, cẩn thận nhìn. Ánh mắt sáng hơn gương của anh vừa nhìn tới đâu, gương mặt lại càng đen thêm một chút.
Thủy Miên nhìn sắc mặt anh không thể khó coi hơn, mới vui vẻ đưa bút đến trước mặt anh, miệng không quên trêu chọc:
- Nam Cung tiên sinh cảm thấy bạn hợp đồng này thế nào?
Ánh mắt anh dường như nảy lửa. Cuối cùng anh cũng hiểu mục đích của việc cô đến đây rồi. Căn bản, cô không quan tâm đến việc Đông và Pearl có hợp tác được với nhau hay không, mà cô chỉ muốn trả đũa anh thôi. Cô rời anh đã bốn năm rồi, bề ngoài thoạt nhìn cũng trưởng thành không ít nhưng bản chất vẫn trẻ con như vậy.
Anh thong thả đẩy nó lại trước mặt cô, bình tĩnh nói:
- Tại sao em nghĩ là anh sẽ kí bản hợp đồng này? Nếu về tư, anh đúng là nợ em nhiều hơn thế nữa, nhưng em bàn với anh là chuyện công.
Rồi anh lấy một bản hợp đồng khác đã được chuẩn bị kĩ càng:
- Tôi nghĩ điều khoản trong này công bằng hơn, nếu em thấy ổn thì hãy kí vào.
Thủy Miên mặt không đổi sắc, nhưng móng tay đã đâm vào trong thịt, trong lòng cũng dâng lên một cảm giác chua xót. Quả nhiên, anh ta chẳng thay đổi gì hết, đối với anh ta, tiền bạc và quyền thế vẫn là quan trọng hơn. Cô cẩn thận nhìn toàn bộ bản hợp đồng anh soạn thì thấy nó khá ổn, cả hai bên đều có lợi. Trầm mặc một thoáng, cô mới cầm bút kí vào, rồi rời khỏi ghế, hướng về cửa phòng mà bước tới.
Ngay lúc đó, vòng tay rắn chắc của Nam Cung Lãnh bất ngờ ôm chặt lấy cô, khẽ thì thầm bên tai:
Rõ ràng một chút cũng không có thành ý mà. Tính trẻ con trong lòng cô chợt nổi dậy, khiến cô không muốn nhìn thấy mặt anh.
Anh nắm tay cô, kéo cô trở lại bàn làm việc:
- Chúng ta chỉ mới bàn xong chuyện công, còn chuyện tư chưa nói đến.
Thủy Miên đi theo, trong lòng vẫn còn khó chịu, tự nhủ với bản thân sẽ chẳng bao giờ tha thứ cho anh.
Nam Cung Lãnh nhìn bộ dạng giận dỗi của cô không khỏi buồn cười, nhéo gò má mềm mại rồi mới lấy một bộ hồ sơ khác đặt trước mặt cô:
- Ở đây là toàn bộ cổ phần Hạ thị trong tay anh, hôm nay trả lại cho em. Em kí tên đi.
Cô nhìn 33% cổ phần kia, đáy mắt không che dấu sự nghi hoặc:
- Tại sao anh lại đưa cho em?
Anh vuốt mái tóc mềm mại của cô, vừa cười vừa nói:
- Nếu em không bỏ đi, thì lẽ ra anh đã đưa chúng cho em vào lúc đó rồi.
Cô trốn tránh cái nhìn nóng bỏng của anh giả vờ nhìn vào xấp giấy tờ kia. Nhưng cho dù cô có giả vờ như thế nào cũng không thể không nghe lời nói anh vang bên tai:
- Thật ra anh đã định buông tay, không chiếm đoạt Hạ thị nữa, nhưng việc em rời xa anh khiến anh điên cuồng lên. Anh không hề hay biết lúc đó em bị thương, nên vẫn luôn cho rằng em thất hứa…
Sau một tiếng thở dài, anh mới nở nụ cười, đưa cây bút đến trước mặt cô:
- Bốn năm nay anh không có cơ hội hoàn trả chúng cho em, cũng đã đến lúc vật quy nguyên chủ.
Thủy Miên đặt bút xuống kí tên, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy ấm ức, trừng mắt nhìn anh:
- Nhưng tại sao lúc nãy anh không chịu kí bản hợp đồng kia. Rõ ràng là chúng còn không giá trị bằng 13% cổ phần Hạ thị của anh mà.
Anh bình thản trả lời cô:
- Công ra công, tư ra tư. Tất cả tiền của anh đều là của em, nhưng tiền của Đông thì một phân anh cũng không thể cho em. Bởi vì cứ để em nghịch lung tung làm tổn thất lợi ích của Đông như vậy, làm sao nó còn đủ khả năng để nuôi sống gia đình chúng ta được chứ.
Thủy Miên đang trong xúc động bỗng nhận ra mục đích của anh, cố gắng làm ra vẻ bình tĩnh. Người đàn ông trước mắt cô quả là một con hồ ly sống đến thành tinh. Anh ta đang cố gắng lợi dụng cảm tình của cô để bắt đầu giăng một cái bẫy lớn. Chết tiệt, tại sao cô đã biết rõ âm mưu của anh ta, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy ngọt ngào thế.
Nam Cung Lãnh làm sao không nhìn thấy sự dao động trong đôi mắt cô. Anh nở nụ cười xấu xa, tung ra đòn chí mạng:
- Miên Miên, trở về bên cạnh anh được không? Em cũng biết anh yêu em mà!