Một bữa tiệc lớn đã được chuẩn bị từ rất sớm. Nếu người hữu tâm thì sẽ dễ dàng biết được, hôm nay chính là tiệc sinh nhật của Hạ gia đại tiểu thư, làm sao thiếu được một phen long trọng. Dĩ nhiên, bữa tiệc này cũng gây không ít sóng gió ngầm trong giới thượng lưu, bởi không ít người tự nhận mình là thanh niên tài tuấn đều có ý định đoạt lấy viên minh châu Hạ thị.
Nhìn thấy tràng cảnh náo nhiệt đó, bệnh sợ đám đông của Thủy Miên bất chợt tái phát. Cô khẽ nuốt nước bọt, khẽ kéo tay Hạ Vĩnh Cường, nhỏ giọng nói với ông:
- Ba ơi, Miên Miên không ra ngoài, được không?
Nhìn con gái bảo bối sợ hãi, ông xoa đầu cô, ra vẻ nghiêm khắc:
- Hôm nay con nhất định không được trốn. Con là nhân vật chính cơ mà.
Thủy Miên nhăn mặt không mấy vui vẻ, nhanh chóng bước đi về phía Hạ phu nhân, hứng chịu màn “tra tấn” sắp đến. Cô thở dài ảo nảo. Lại phấn, lại son, lại trang sức, chỉ nhìn một đống đồ sộ đó thôi là hiểu hôm nay cô thê thảm đến nhường nào.
Một giờ sau, việc trang điểm của Thủy Miên cũng hoàn tất. Nhìn nụ cười tươi trên môi Hạ phu nhân, không khó để nhận ra bà vô cùng hài lòng với hình dáng hiện tại của con gái mình. Thủy Miên có chút đứng không vững khi đi đôi giày cao gót quá cao. Cho dù lần dự tiệc trước, cô cũng không đi giày cao đến như vậy. Hơn nữa, phần tà váy dài đặc trưng của loại đầm đuôi cá càng khiến cô khó di chuyển.
Cô giương đôi mắt trong suốt nhìn mẹ mình, nhận về cái nhìn khinh bỉ. Bà thở dài nhìn con gái vất vả với bộ lễ phục cua mình. Thật không hiểu sao bà lại có một đứa con gái không quan tâm đến việc làm đẹp bản thân, cả ngày không phấn son trang điểm, thậm chí chỉ mới mang đôi giày cao gót hơi cao một tí thì đã gần như không đi được.
Nhưng cũng sắp đến giờ bắt đầu buổi tiệc, Thủy Miên không thể không tăng tốc. Theo đó, một bóng dáng nhỏ nhắn mặc đầm trắng thuần xuất hiện trước mắt mọi người.
Gương mặt thường ngày vốn đã tinh xảo khi trang điểm càng thêm kinh diễm. Phấn đánh khá mỏng, son thoa cũng chỉ thoa nhẹ màu hồng nhạt, tuy đơn giản nhưng vô cùng hợp với cô, thoạt nhìn như một thiên sứ lạc vào chốn nhân gian, hoàn toàn khác hẳn với nét quyến rũ điên đảo chúng sinh lần trước. Đôi mắt long lanh càng thêm vài phần hút hồn với bờ mi cong được chăm sóc tỉ mỉ bởi mascara, khiến không ít người vừa nhìn cô đã lâm vào mê đắm.
Chẳng mấy ai để ý rằng bộ dạng bước đi của Thủy Miên có chút không được tự nhiên. Không ít phu nhân khác cũng cất lời tán thường, khiến cô vô cùng thẹn thùng, hận không thể tìm một cái hố để chui vào. Bất quá, nhìn thấy nụ cười rạng rỡ của mẹ mình, cô đành bất đắc dĩ mặt dày mà nghe lấy những lời khen ngợi rồi lại đáp trả bằng vài câu xã giao quen thuộc.
Giữa hội trường đông nghẹt người, Thủy Miên giương đôi mắt tròn xoe, ngơ ngác nhìn xung quanh. Tại sao anh vẫn chưa đến? Đôi mắt rủ xuống, dấu đi vài tia ảm đạm, miễn cưỡng nở nụ cười. Thấy người chủ trì ra hiệu, cô đành bước đến sân khấu cùng cha.
Hạ Vĩnh Cường cầm lấy mic-rô, giọng nói uy nghiêm mà hữu lực vang lên:
- Cảm ơn tất cả mọi người đã đến dự buổi tiệc sinh nhật lần thứ 19 của Thủy Miên nhà tôi. Tôi thật sự rất vinh hạnh. Hi vọng sau này mọi người cũng sẽ nể mặt lão già đây mà chiếu cố nhiều hơn cho con bé.
Ông nở nụ cười hòa ái nhìn Thủy Miên, rồi lấy tập hồ sơ mỏng được gói lại vô cùng xinh đẹp đưa cho cô:
- Đây là 20% cổ phần Hạ thị, hôm nay, ba tặng lại cho con. Mong con gái yêu của ba càng lớn càng xinh đẹp, người gặp người yêu, hoa gặp hoa nở nhá.
Cô xấu hổ kéo lấy tay áo ông, khiến cho mọi người bên dưới sân khấu đều bật cười. Đôi gò má ửng hồng vì xấu hổ khiến không ít thanh niên bên dưới đắm say.
Nhưng trong đầu không ít kẻ cũng đã lóe lên tia tính toán. Nên biết rằng hiện nay, Hạ Vĩnh Cường chỉ nắm giữ 60% cổ phần Hạ thị, và vừa rồi đã chuyển nhượng cho con gái mình 20%. Nếu muốn nắm quyền to của công ty thì còn cách nào khác dễ dàng hơn việc chinh phục trái tim giai nhân? Vừa rước được mĩ nữ, vừa đạt được quyền cao, điều này thật sự vô cùng quyến rũ với những kẻ tham vọng.
Riêng cô gái nhỏ thì lại chìm đắm vào những suy nghĩ của bản thân. Cô giương mắt nhìn xung quanh, như một chú nai con ngơ ngác tìm vật qua trọng nhất với mình. Có lẽ anh sẽ không tới đâu. Thủy Miên buồn bã, nở nụ cười thê lương bước xuống sân khấu.
Nhưng do không chú ý, tà váy cô vướn vào một vật gì đó, khiến cô ngã mình về phía trước. Đón chờ cô, không phải là mặt đất lạnh lẽo như cô tưởng mà là lồng ngực ấm áp quen thuộc. Bên tai cô vang lên giọng nói trầm ấm thấm đượm thâm tình: