Đến gần tối, thành phố nghênh đón một trận mưa lớn. Thời gian dần dần muộn, người đi trên đường ít rất nhiều, từng chiếc xe đi tới đi lui, mang theo những vệt nước mưa.
Bệnh viện phía đông thành phố vẫn huyên náo như vậy, so với ngày thường, hình như ở đây còn bận rộn hơn gấp mấy lần. Ngoại trừ bệnh nhân đến tìm bác sĩ để xin thuốc, thỉ ở cửa tụ tập rất nhiều phóng viên đài truyền hình, mọi người đều quan tâm đến một chuyện, đó chính là tình huống của người bị thương trong vụ cướp vừa được đưa tới như thế nào rồi.
So với ở cửa chính bệnh viện, ở trong khu nội trú yên tĩnh hơn rất nhiều. Bác sĩ và y tá vội vã đi xuyên qua hành lang, còn lại chính là vẻ mặt mệt mỏi của bệnh nhân và người nhà bệnh nhân.
Hà Tiêu được người ta đưa tới từ buổi trưa, miệng vết thương đã được xử lý rồi, nhưng do bị tiêm thước mê, nên hiện giờ vẫn đang ngủ say.
Lão Hà và Điền Anh lặng lẽ canh giữ ở bên cạnh, đồng hồ treo tường vang lên tích tắc, không biết qua bao lâu, đột nhiên người trên giường nhúc nhích. Hai người chợt giật mình, liếc mắt nhìn nhau, vội vàng đi đến trước giường để xem.
Ánh mắt Hà Tiêu vẫn nhắm chặt, chân mày nhíu lại, vẻ mặt có chút thay đổi nhỏ. Lão Hà do dự, rồi vỗ nhè nhẹ lên mặt của Hà Tiêu: "Tiếu Tiếu, đã tỉnh rồi hả ?"
Hà Tiêu chậm rãi mở mắt, ánh sáng bên trong phòng cũng không quá chói mắt, ánh sáng màu vàng có chút mông lung. Bắt đầu nhìn xung quanh, Hà Tiêu có chút u không biết mình đang ở đâu. Trên trần nhà giống như được khắc họa gì đó rất mơ hồ, cô cố gắng mở to hai mắt muốn nhìn rõ ràng, nhưng không ngờ lại động tới vết thương, giống như có cây kim đâm vào người vậy, lúc đầu thì không cảm thấy đau, nhưng khi động đậy, lại càng cảm thấy khó chịu.
Hà Tiêu không nhịn được kêu một tiếng, hoàn toàn tỉnh táo lại.
Lão Hà và Điền Anh nhìn chăm chú tỉ mỉ vào sự biến hóa trên mặt của cô, thấy cô sửng sốt giật mình, trong lòng vô cùng lo lắng, vội vàng tiến tới trước mặt hỏi cô: "Tiếu Tiếu, thế nào rồi? Có phải có chỗ nào đau nên khó chịu?"
Lão Hà cố gắng nhỏ giọng hỏi, sợ hù dọa cô. Điền Anh ở bên cạnh thấy cô không nói gì, có chút nóng nảy: "Tiếu Tiếu bị đụng phải đầu, nên không nhớ được gì à?"
"Đừng có tự dọa bản thân!" Lão Hà thấp giọng khiển trách, vừa nhìn về phía Hà Tiêu, "Tiếu Tiếu?"
Rốt cuộc Hà Tiêu cũng lấy lại tinh thần, trên người cô từng đợt đau đớn kéo tới, khe khẽ thở dốc, cô khàn khàn giọng hỏi: "Ba, con đang ở đâu vậy?"
May mà không mất trí nhớ. Lão Hà thở hắt ra: "Ở bệnh viện, con bị thương, mặc dù đã xử lý rồi, nhưng chưa thể ra viện."
"Con bị thương ở chỗ nào vậy?" Hà Tiêu cực kỳ khó chịu, "Tại sao con có cảm giác cả người đều đang đau. . . . . ."
Nghe cô nói như thế, Điền Anh không kìm chế được lại che miệng khóc. Bà chưa từng thấy con gái phải chịu khổ như thế này, khi nhận được thông báo đi tới bệnh viện, nhìn thấy bắp chân của cô loang lổ vết máu và sắc mặt tái nhợt thì khóc ngay lập tức, sau đó khi biết sự việc lúc đó, suýt tý nữa thì ngất xỉu!
Lúc ấy, khi xe buýt sắp va chạm với một chiếc xe khách nhỏ đang đi tới từ hướng ngược lại, lúc đó nữ tài xế xe buýt đã gần như chuẩn bị sụp đổ rồi, bị bọn cướp chửi một câu, trong lúc đó vội vã đạp thắng xe. Đáng tiếc đã muộn rồi, xe không thể dừng lại, vẫn đâm vào chiếc xe kia. Bị ảnh hưởng như vậy, những người khác bị thương cũng không giống nhau, cánh tay Hà Tiêu đụng phải một bên buồng xe, thật may mắn là có cánh tay chống ở đó, nên đầu mới không bị thương nặng. Vết thương của cô, chủ yếu ở trên bắp chân, bởi vì khi đó có một tên cướp cầm dao đứng gần đó, nên khi xe dừng lại tên cướp đó đã trượt tay cắt vào bắp chân cô! Ngoại trừ nữ tài xế, thì vết thương của cô là nặng nhất.
Thấy mẹ đang khóc, trong lòng Hà Tiêu cũng rối loạn. Cô muốn nói gì đó để an ủi bà, nhưng đau đớn làm cô không có hơi sức để nói chuyện. Chỉ có thể mở mắt nhìn về phía cha mình nhờ giúp đỡ, lão Hà hiểu ý của cô, vỗ vỗ bả vai của bà Điền, rồi dẫn bà đi ra ngoài.
Hà Tiêu nằm ở bên trong cũng không thể nhúc nhích, ngoài cửa sổ tiếng mưa rơi rả rích làm cho tâm tình của cô càng thêm rối loạn. Cướp bóc, tai nạn xe cộ, tại sao lại xảy ra những chuyện này?
Sau khi hết tác dụng của thuốc giảm đau, những vết thương bắt đầu cực kì đau đớn, ngược lại đau đớn do cánh tay gãy xương, cảm giác lại không rõ ràng như vậy. Hà Tiêu nằm ở trên giường, bởi vì không thể lộn xộn nên cả người cũng cứng lại, muốn ngủ cũng không thể ngủ được, nên cực kì khó chịu. Nhưng mà bà Điền Anh đang ở bên cạnh, nên cô không dám biểu hiện tất cả ra ngoài, sợ bà lại lo lắng. Buổi tối trước khi ngủ Hà Tiêu uống thuốc giảm đau, lăn qua lăn lại một hồi lâu, rốt cuộc đến tầm bốn giờ sáng cô mới ngủ được.
Khó khăn lắm mới ngủ được gần hai tiếng đồng hồ, Hà Tiêu lại tỉnh lại. Đang lúc hoảng hốt, cô nghe thấy ở ngoài phòng bệnh có tiếng tranh chấp nho nhỏ, âm thanh đó giống như là của lão Hà và Điền Anh.
Điền Anh cực kỳ tức giận: "Gọi điện thoại thông báo cho cậu ta làm gì? Cậu ta có thể tới đây hả? Mặc dù cậu ta tới đây thì có tác dụng gì? Nó có thể thay Tiếu Tiếu nằm ở đây không? Lào Hà, tôi cho ông biết, có tôi ở đây, Trình Miễn cậu ta đừng có hi vọng vào thăm Tiếu Tiếu một lần nào!"
"Bà trách Trình Miễn làm gì? Cậy ấy có muốn chuyện này xảy ra đâu? Sao bây giờ bà càng ngày càng hồ đồ vậy?"
"Tôi hồ đồ? Tôi mà hồ đồ thì đã để Tiếu Tiếu đi cùng với cậu ta từ lâu rồi! Tôi thật sự hồ đồ, thì lần sau Tiếu Tiếu phải chịu khổ so với lần này không biết bao nhiêu lần!"
"Nói với bà bao nhiêu lần bà mới hiểu được, chuyện này không có quan hệ cậu ấy!"
"Có quan hệ hay không không phải do ông nói là được. Được rồi, ông đừng tranh cãi với tôi, Tiếu Tiếu là con gái tôi, không cần ai tới thăm!"
Sau khi hai người tranh cãi xong, khi trở về phòng bệnh, nhìn thấy Hà Tiêu đã mở mắt, hai người cùng sửng sốt.
Nhìn cha mẹ, trong lòng Hà Tiêu cảm thấy rất mệt mỏi. Không muốn tranh chấp cãi hì cả, chỉ nhẹ nhàng nói: "Ba, ngày mai ba giúp con đến đơn vị xin nghỉ vài ngày. Đừng nhắc tới chuyện cướp bóc, con không muốn để cho người khác biết."
Nói xong câu cuối cùng, giọng nói đã hơi hổn hển. Lão Hà đồng ý ngay lập tức: "Biết rồi, biết rồi, lát nữa ba sẽ gọi điện thoại cho Chử Điềm."
"Đừng! Chuyện như thế này đừng làm phiền Điềm Điềm, ông tự đi một chuyến được không, Tiếu Tiếu nói rất đúng, chuyện này càng ít người biết càng tốt." Nói xong, Điền Anh cúi người xoa xoa cái trán đổ mồ hôi của cô.
Hà Tiêu ngước mắt nhìn mẹ mình, không nói gì.
Trên TV bản tin về tai nạn lần này cũng không có nhiều, hơn nữa phần lớn tập trung ở đài thành phố. Bởi vì ba tên tội phạm bị tình nghi đã bị bắt giữ qui án, thương vong trên xe cũng không quá nặng, hơn nữa bởi vì chuyện xảy ra ở vùng ngoại ô, lúc ký giả có mặt thì hầu hết mọi người đều đã được đưa đến bệnh viện, chỉ còn lại hai chiếc xe đâm vào nhau. Không có quá nhiều thủ đoạn, nên cũng không tạo ra tình tiết gay cấn.
Nguyên nhân vụ án cũng rất bình thường, ba tên lưu manh cướp đoạt một mô hình nhà cỡ nhỏ của cửa hàng tổng hợp, lúc chạy trốn thì lại gặp chiếc xe buýt này, nên lên xe để uy hiếp tài xế lái xe đưa bọn họ đến chỗ an toàn, xem chừng cũng chỉ như vậy thôi, cũng không có ý muốn làm người khác bị thương. Vụ tai nạn xe cộ này, chỉ có thể coi là chuyện ngoài ý muốn. Tin tức đưa tin nói ba người này có đồng bọn khác, cảnh sát đang cố gắng điều tra.
Sau khi thấy tin tức Điền Anh tức giận bất bình rất lâu, có lẽ là cảm thấy kẻ khác làm bậy tại sao lại khiến con gái của bà mang vạ, không nói tới vết thương không hề nhẹ, lại còn phải phối hợp với cảnh sát làm ghi chép. Lão Hà bật cười an ủi bà đừng nghĩ nhiều như vậy, nhất định phải vượt qua.
Ở trung tâm bên kia, lão Hà đã xin phép nghỉ cho Hà Tiêu. Mặc dù Hà Tiêu không muốn làm cho quá nhiều người biết chuyện này, nhưng bạn tốt Chử Điềm thấy cô không đến liên tiếp hai ngày, gọi điện thoại cũng không còn người nhận, trong lòng đã nghĩ ngờ từ lâu rồi. Nên trực tiếp đến nhà Hà Tiêu, đúng lúc gặp lão Hà mang canh đến bệnh viện thì đi tới hỏi, sau khi biết chân tướng thì sợ hết hồn.
"Bác Hà, thế mà bác không nói với con một tiếng?"
Lão Hà bất đắc dĩ thở dài: "Cũng không phải là chuyện hay ho gì, còn phải để ai cũng biết à? Tiếu Tiếu cũng sợ con lo lắng."
Chử Điềm phình miệng: "Bây giờ con biết rồi cũng không lo lắng? Không được, con phải đi cùng bác!"
Thời điểm hai người đến Hà Tiêu vừa tỉnh dậy nên vừa mới rời giường, vết thương cũng không còn nứt ra đau đớn nữa rồi. Bà Điền nhìn thấy Chử Điềm đi theo tới đây, nhìn lão Hà trách cứ. Lão Hà làm như không nhìn thấy, nghiêng đầu, lấy canh ra, chuẩn bị bắt Hà Tiêu uống.
"Bác để con đi, bác và dì cũng mệt mỏi rồi, nhanh đi nghỉ một lát đi." Chử Điềm cười khanh khách nhận lấy bát.
Điền Anh có phần không quá yên tâm, nhưng cũng không làm mất mặt Chử Điềm, dừng lại một chút rồi đi ra ngoài cùng lão Hà. Hà Tiêu tựa vào đầu giường, nhìn cô cười: "Cậu rất có mặt mũi nha."
Chử Điềm nở nụ cười, hung hăng trừng mắt nhìn cô: "Đừng nói chuyện với mình, đang bực đó !"
Hà Tiêu ngậm miệng, tập trung tinh thần ăn canh. Khi thấy đáy bát thì nghe Chử Điềm hỏi: "Chuyện này Trình Miễn biết không vậy?"
Hà Tiêu lắc đầu: "Không nói cho anh ấy biết, cũng không có cách để nói cho anh ấy biết."
Sau khi bị thương hoạt động của cô bị hạn chế, điện thoại di động của cô bây giờ cũng không biết đang ở đâu, huống chi, mẹ còn đặc biệt không muốn cho Trình Miễn biết.
"Này, vậy để mình nói cho anh ấy nhé?" Chử Điềm suy nghĩ một chút.
"Đừng!" Hà Tiêu vội vàng cự tuyệt, " đừng nói cho anh ấy biết."
"Tại sao? Không cho anh ấy biết sẽ lo lắng lắm! Hơn nữa, khi điện thoại di động mà không ai nhận, vậy thì sớm muộn anh ấy cũng biết thôi!"
Hà Tiêu há miệng thở một hơi, hồi lâu mới nói: "Anh ấy biết thì làm thế nào, cũng không thể hàng ngày đến thăm mình." Cô cười cười nói, "Sớm muộn gì cũng biết, đến lúc đó rồi hãy nói."
Mặc dù chuyện như vậy Hà Tiêu cố ý giấu Trình Miễn, nhưng sau đó mấy ngày, anh đã biết rồi.
Phải ở bên ngoài hai ngày, mặc dù chương trình trong ngày sắp xếp rất kín, nhưng Trình Miễn vẫn dánh chút thời gian gọi điện thoại cho Hà Tiêu, nhưng đều bị thông báo tắt máy. Liên trưởng Trình bắt đầu có chút chột dạ, đoán là có thể Hà Tiêu tức giận nên không muốn tiếp điện thoại của anh, vì vậy gửi tới mấy tin nhắn, nhưng cũng không có hồi âm. Liên tiếp hai ngày liền, Trình Miễn mới phát giác được sự việc có chút không đúng. Anh hiểu rõ con người Hà Tiêu, sẽ không bởi vì chuyện nhỏ như vậy mà náo loạn với anh lâu như vậy.
Ngày thứ ba vừa mới kết thúc, nhận được điện thoại của Triệu Tiểu Quả từ đại đội gọi tới. Nghe cậu ta vô cùng lo lắng nói xong, mặt Trình Miễn liền biến sắc, lập tức cúp điện thoại đi tìm doanh trưởng lão Mã xin phép nghỉ để trở về.
Bởi vì gấp gáp, nên trên đường trở về lái xe vượt qua mấy cái đèn đỏ. Trình Miễn không có thời gian để quan tâm nhiều như vậy, vừa trở về đại đội thì gọi Triệu Tiểu Quả vào phòng làm việc.
"Có chuyện gì xảy ra?" sắc mặt Trình Miễn cực lạnh.
Triệu Tiểu Quả lấy điện thoại di động ra rồi mở tin tức , "Xe buýt lần này chính là tuyến xe riêng đi đến nơi đóng quân của chúng ta, ngày xảy ra chuyện đúng lúc chị dâu tới đại đội, thời gian cũng chính là lúc chị dâu trở về, liên trưởng, anh xem. . . . . ."
Tối hôm qua Triệu Tiểu Quả mới thấy, bình thường đại đội chỉ tổ chức xem bản tin thời sự và tin tức trọng điểm trên ti vi, căn bản không xem ở đài địa phương, lên mạng cũng là mạng quân đội, các chiến sĩ muốn xem các tin tức khác, chỉ có thể lén lén lút lút lên mạng bằng điện thoại di động. Tối qua trước khi ngủ anh dùng điện thoại di động, trong lúc vô tình nhìn thấy tin tức này, vừa nhìn thời gian và địa điểm, nhất thời bị dọa đến đổ mồ hôi lạnh. Ngày hôm sau dậy sớm, không dám trì hoãn một chút nào, vội vàng báo cho Trình Miễn.
Trình Miễn nắm chặt điện thoại di động, trên không có thay đổi gì cả, chỉ có thể theo từ hầu kết đang khẽ nhúc nhích nhìn ra cảm xúc phập phồng của anh. Một lúc sau, anh đưa điện thoại di động trả lại cho Triệu Tiểu Quả: "Tôi biết rồi, cậu đi làm việc trước đi."
Triệu Tiểu Quả không dám hỏi nhiều, lúc đi ra ngoài còn giúp anh đóng cửa.
Trình Miễn thẳng lưng đứng yên trong phòng rất lâu, khi gió tạt nước mưa vào trong anh mới lấy lại tinh thần, lấy điện thoại di động ra bấm số điện thoại của Hà Tiêu, không ngoài dự đoán trạng thái điện thoại vẫn là tắt máy. Tắt máy, Trình Miễn chuyển sang gọi cho Chử Điềm.
Trong lúc nhất thời Chử Điềm không hề chuẩn bị, nói quanh co một hồi lâu, rồi đành phải thành thật khai báo. Bên đầu kia điện thoại kia nghe xong, thật lâu sau mới nói: "Tôi sẽ đến thăm cô ấy."
"Cũng tốt, tối hôm qua Tiếu Tiếu ra viện rồi."
Trình Miễn: "Tôi rõ rồi”
Nói chuyện điện thoại xong, Trình Miễn không khỏi có cảm giác khát khô cổ, anh mở nắp, bưng bước trên bàn lên. Đó là nhân viên truyền tin trước khi đi ra ngoài rót cho anh, bây giờ đã hơi nguội rồi, Trình Miễn uống một hơi hết, cuối cùng lại bị sặc, ho khan vài tiếng, đợi đến khi khôi phục lại bình tĩnh, anh nắm chặt cái ly trong tay, rồi ném nó xuống mặt đất.
Ở bên trong trên mặt đất đầy mảnh sứ vỡ, anh cầm chìa khóa xe lên rồi rời khỏi liên đội.