Sáng sớm ngày thứ hai, ở thị trấn mưa từ nhỏ chuyển thành lớn. Tiểu đội trưởng Hoắc sáng sớm đã chuẩn bị xe xong xuôi, trực tiếp đưa Hà Tiêu và Trình Miễn đi đến trạm xe lửa, miễn cho họ phải dừng ở trạm trung chuyển.
Trước khi đi, Hà Tiêu đứng trước doanh trại quay đầu nhìn lại đại viện cũ một lần, mưa to rơi xuống trên cây cao um tùm vang lên tiếng rào rào bên tai, dưới màn mưa trắng xóa, xa xa Hà Tiêu thấy bảng hiệu bãi tập ở phía cuối giơ lên. Chữ đỏ, nền trắng, được nước mưa rửa sạch càng hiện ra rõ ràng.
Doanh trại pháo binh.
Không biết bao lâu nữa nơi này sẽ toàn toàn thay đổi, Hà Tiêu cảm giác có chút thương cảm, nhưng cũng có chút vui mừng. Ít nhất thì cuối cùng nó vẫn sống trong ký ức của cô, chỉ cần nó đã từng có hính dáng như thế. Như vậy là đủ lắm rồi.
Hành trình bằng xe lửa trôi qua rất nhanh, từ Lạc Hà đến thành phố B dài 400km, trên đường chỉ dừng nghỉ năm lần, khoảng ba bốn giờ chiều đã về đến thành phố B. Trình Miễn chỉ có hai ngày nghỉ, trước giờ cơm tối ngày chủ nhật thì phải về nhà, hơn nữa sư đoàn T và khu nhà của Hà Tiêu hoàn toàn cách biệt ngược hướng. Trình Miễn đưa Hà Tiêu về nhà, rồi vội vàng chạy về quân khu.
Hà Tiêu đưa mắt nhìn anh rời đi, lúc vào cửa chính khu nhà mới nhớ đến cô có chuyện quên chưa nói cho anh biết.
Đợi lần sau vậy, phải chọn thời điểm thật tốt. Trong lòng Hà Tiêu vui vẻ nghĩ.
Về đến nhà thấy trong phòng khách chỉ có mình lão Hà đang ngồi trên ghế salon đọc báo. Hà Tiêu thấy nhưng không thể trách ông. Lão Hà lớn tuổi rồi, không thích xem thời sự, dẫn theo học trò, đi bộ trong tiệm một vòng rồi quay lại nghỉ ngơi.
"Mẹ con đâu?"
Lão Hà liếc cô một cái, đưa tay chỉ gian phòng của cô.
"Ở trong phòng của con?" Hà Tiêu tiện tay mở cửa phòng cô ra, thấy người ở bên trong ngây ngẩn cả người, “Điềm Điềm, cậu… sao cậu lại ở đây?”
Chử Điềm đang ngồi rầu rĩ, thấy Hà Tiêu như thấy cứu tinh, lập tức từ trên ghế nhảy lên. Nhưng chủ yếu là, nhớ tới bà Điền vẫn ngồi trên ghế, cô liền quay người nói với bà: “Dì à, Tiếu Tiếu về rồi, con về trước đây.”
Bà Điền ngồi ở đầu kia cúi đầu đan áo len, không ngẩng đầu chỉ ừ một tiếng. Chử Điềm giống như được đặc xá vội vã chạy ra khỏi cửa. Hà Tiêu ngăn cô lại: “Không phải vội, mình tiễn cậu”
Chử Điềm nhìn bà Điền một cái, thấy bà không phản đối, liền níu cánh tay Hà Tiêu vội vã đi ra ngoài.
Đến ngoài cửa, Hà Tiêu nhỏ giọng hỏi: “Xảy ra chuyện gì à? Sao cậu lại đến nhà mình?”
Chử Điềm uất ức: “cậu làm như là mình tự đến vậy, là dì gọi mình đến.”
“Mẹ mình không có việc gì sao lại đi gọi cậu đến làm gì?”
"Còn không phải là vì cậu à?" Chử Điềm lườm cô, «Mình hỏi cậu, lúc đầu đi cậu nói thế nào với mẹ cậu?"
Hà Tiêu suy nghĩ một lát: «Mình nói cậu tâm tình không vui, muốn mẹ cho mình đến nhà cậu hai ngày."
«Cậu có phải nói vì mình thất tình nên tâm tình không tốt, sợ mình nghĩ không thông nên phải đến nhà mình?" Chử Điềm nói xong nghiến răng nghiến lợi nhìn vẻ mặt tỉnh ngộ của Hà Tiêu, không nhịn được bấm mặt cô, " Sáng hôm nay mẹ cậu gọi điện thoại đến, nói là để cho mình và cậu về nhà ăn trưa, bà gọi điện thoại cho cậu thế nào cũng không được, không thể làm gì khác hơn là gọi cho mình. Còn nói thất tình không có gì lớn, trên đời này không thiếu đàn ông, cần gì ở một thân cây treo cơ. Mình thật sự buồn bưc, mình lúc nào thì thất tình vậy, Hà Tiêu, Hà đồng chí!"
Hà Tiêu có chút chột dạ. Nhưng thật ra khi bà Điền hỏi Chử Điềm có đúng là vì thất tình mà tâm tình không tốt hay không thì cô cứ như vậy thuận miệng trả lời tất cả, căn bản là không dám nói gì nhiều.
Chử Điềm nắm nhẹ mặt Hà Tiêu, có chút hả hê: «Mình cũng không có cách nào khác, không tìm ta lý do, không thể làm gì đành phải thành thật khai báo rồi."
Lần này thì đến lượt Hà Tiêu rầu rĩ, , nhưng mà cũng may là trước khi đi đến đại viện cũ cô đã quyết định mọi việc rồi. Hít sâu một hơi, Hà Tiêu đẩy cửa nhà ra.
Lần này cả cha và mẹ đều ngồi trong phòng khách, lão Hà ngẩng đầu nhìn cô hỏi: «Tiễn Điềm Điềm về rồi sao?"
Hà Tiêu vâng một tiếng, ngồi xuống đối diện với cha mẹ, mở miệng nói: «Cha, mẹ, con có việc muốn nói."
«Không phải vội." Lão Hà cắt ngang lời cô, " Hai ngày này con đi đâu vậy hả? Cũng không nói cho Điềm Điềm, làm mẹ và cha lo lắng cả buổi chiều."
Hà Tiêu không nói được câu nào, lại nghe bà Điền lo một tiếng, vì vậy đành thành
Lời cô vừa nói ra lão Hà cảm thấy ngoài ý muốn ồ lên. Người thì ông đoán được, nhưng địa điểm này……
«Sao tự nhiên lại đi đến đó?"
Hà Tiêu hơi mím môi: «Con nghe người ta nói không lâu nữa đại viện cũ bị phá hủy. Lần này con đến cũng thấy các khu nha đã bị phá đi môt nửa."
«Ở đó vẫn còn bộ đội đóng quân chứ?"
«Có ba tiểu đội cha ạ."
Lao Hà gật đầu, ánh mắt rõ ràng đảo không khuynh hướng. Lúc lâu sau mới cảm thán một tiếng, «Bao nhiêu năm không quay lại, không nghĩ là sẽ phải phá hủy."
«Hủy thì hủy đi! Giữ lại thì cũng có còn ai có thể ở cơ chứ?" Điền Anh có vẻ không kiên nhẫn cắt ngang lời lão Hà, sau đó nhìn về phía Hà Tiêu, «Là con tự mình muốn đi, hay là thẳng nhóc Trình Miễn kia dụ dỗ con đi?" Nói xong không đợi Hà Tiêu trả lời, tự mình đưa ra kết luận, «Không phải hỏi nữa, chắc chắn là thằng nhóc đó.Khi còn bé nó cũng không dậy con học hành giỏi giang, toàn mang con điên khùng chạy khắp nới, vì thế cũng bị lão Trình đánh cho bao nhiêu lần, cũng không thay đổi. Sao bây giờ cũng đã hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi rồi, mà sao vẫn như vậy cơ chứ?"
Mặc dù đúng là Trình Miễn đưa cô đi, nhưng Hà Tiêu nghe mẹ nói như vậy vẫn cảm thấy không được thoải mái: «trước đây con đã muốn đi rồi, Trình Miễn cũng biết chuyện này. Vừa đúng lúc có hai ngày nghỉ nên chúng con mới đi. Chuyện này thì có gì mà không tốt đâu ạ? Hơn nữa con cũng đã lớn rồi, không phải là lúc nào cũng chạy theo anh ấy làm loạn."
«Vậy tại sao con không nói thật cho chúng ta biết, còn cùng Chử Điềm nói dối cha mẹ ? Còn không phải là vì sợ mẹ biết?"
«Ai bảo con sợ!" Hà Tiêu không để ý đến ánh mắt của lão Hà, cứng cổ nói: «Bây giờ con nói cho mẹ biết, con và Trình Miễn đang quen nhau ạ."
Điền Anh kinh ngạc, há to miệng nhìn Hà Tiêu.
Lời đã nói ra, không thể thu lại, Hà tiêu cảm thấy chuyện này nhất định phải nói rõ ràng: «Còn bây giờ mẹ cũng biết hết chuyện rồi, về sau mẹ đừng ép con đi xem mắt, cũng đừng giới thiệu đối tượng cho con nữa."
Nói xong cô đứng lên, quay về phòng, chỉ còn lại bà Điền và lão Hà ngồi nhìn nhau.
Điền Anh: «Lão Hà, ông nghe rõ Tiếu Tiếu mới nói gì không?"
Lão Hà cũng vừa tỉnh lại: «à, Tiếu Tiếu nói là con bé có đối tượng rồi, tôi thấy qua hai năm nữa là có thể gả đi rồi."
Lộn xộn gì chứ ! Điền Anh nổi giận, quẳng cho ông bốn chữ: «Tôi không đồng ý!"
Vốn là Hà tiêu muốn tìm một cơ hội thích hợp để Điền Anh gặp Trình Miễn một chút, nhưng hôm nay thấy thái đội mẹ như vậy, cô cảm thấy chuyện này mình có hơi nóng vội rồi.
Chuyện này cô không muốn nói cho Trình Miễn, nhưng mà anh còn biết nhanh hơn cô tưởng, vì Chử Điềm không cẩn thận nói lộ ra chuyện này, mặc dù chỉ nói có một chút nhưng anh là một người thông minh như vậy, suy nghĩ một chút là đoán ra ngay.
Giữa trưa ngày hôm sau, lúc Hà Tiêu đang làm thêm giờ thì nhận được điện thoại của Trình Miễn. Lúc này chuyện kia đã trôi qua hơn hai tuần rồi, bây giờ là giữa tháng sáu, thời tiết bắt đầu nóng lên, máy điều hòa ở trung tâm đã bắt đầu hoạt động, mỗi phòng làm việc đều để nhiệt độ rất thấp. Hà Tiêu không dám ngủ trưa, sợ bị cảm lạnh.
«Sao anh lại gọi vào giờ này? Bây giờ là giờ nghỉ trưa mà?"
«Không có chuyện gì đâu." Âm thanh Trình Miễn hơi thấp, nghe có chút căng thẳng. «Hai ngày hôm này ở trên phái người xuống kiểm tra, bọn anh đang vội ứng phó."
«xong chưa ạ?"
«Xong rồi." Trình Miễn cười, «cuối cùng cũng dành ra được chút thời gian gọi điện thoại cho em, nhớ anh không?"
Cô thực sự muốn vươn tay qua đầu bên kia điện thoại nhéo lỗ tai của anh, không muốn anh hài lòng, cô định không lên tiếng.
«Hà Tiêu?" Trình Miễn nhất quyết không buông tha cho cô, «Rốt cuộc là có nhớ anh không?"
«Không thèm!"
Cô rụt tay vào ống tay áo ngoài, nói bằng giọng mũi. Nghe giống như có chút làm nũng. Trình Miễn ngay lập tức cười tươi: «Đợi hôm nào rảnh rỗi, anh còn dẫn em đi chơi."
Hà Tiêu thẹn quá hóa giận: «Trình Miễn!"
Trình Miễn nhìn ánh mặt trời chói chang ở bên ngoài, hé mắt: «Giống như chỉ đạo viên Từ nói, bây giờ anh cực khổ như vậy tất cả đều là vì tìm vợ, đợi lúc nào anh tích lũy đủ thì em chuẩn bị theo anh đi!"
Hà Tiêu bị trêu ghẹo đã quen bình tĩnh nói: «Trình Miễn, anh biết em phát hiện ra điều gì không ? Em nhớ trước đây Đinh Nguy đã nói anh một câu, là câu gì?"
«Thằng bé đó nói da mặt anh và xe tăng bọc thép đều có độ dầy như nhau, pháo chống xe tăng đường kính năm mươi milimet bắn cũng có thể bị bắn ngược trở về. " Trình Miễn rất nghiêm túc nhớ lại, sau đó ho một tiếng, " Nhưng thằng bé còn nói, da mặt không dầy cũng không được, nhất là chuyện tìm vợ. Bây giờ suy nghĩ một chút thật đúng là bái phục nó biết nhìn xa trông rộng."
Hà Tiêu cười đến không thở nổi, có chút khổ sở. Cô biết Trình Miễn biết chuyện kia, nhưng anh vẫn như vậy, không nói câu nào. Nguyên nhân anh là một người ẩn nhẫn, hay là anh vì cô ?
" Trình Miễn…»Hà Tiêu thấp giọng gọi, lại nghe bên kia có người gọi anh, hình như xảy ra chuyện gì, nên hỏi : «Sao vậy?"
Trình Miễn bỏ điện thoại ra một lát, , sau đó nói cho cô biết:«Đột nhiên xảy ra chút vấn đề, anh đi xem một chút, lát nữa sẽ gọi điện lại cho em."
Hà Tiêu đành nuốt xuống lời định nói:«Tốt."
Sau khi buộc phải ngắt điện thoại, Trình Miễn nhìn về phía Triệu Tiểu Quả hỏi: «Có chuyện gì xảy ra?"
Triệu Tiểu Quả chạy trốn thở không ra hơi: «Liên Trưởng, năm, tiểu đội năm có một Binh đang náo loạn cảm xúc, tiểu đội trưởng bảo tôi gọi Liên trưởng qua xem một chút."
«Náo loạn chuyện gì?"
Trình Miễn khẽ nhíu mày , vội sải bước đi lên trước.
Không ít người vây quanh cửa tiểu đội năm, Trình Miễn đến gần mới phát hiện tiểu đội năm trong kí túc đang rối loạn lên, bàn ghế ngổn ngang, trên đất còn một đống đồ vật vứt khắp nơi, Mấy binh lính tiểu đội năm dưới sự chỉ huy của tiểu đội trược đang áp chết binh lính gây chuyện, dùng dây thừng ở túi đeo lưng trói người đó lại, cậu lính kia đang còn mặc đồng phục bị trói như vây nhưng vẫn liều mang xông ra ngoài.
Ánh mắt Trình Miễn lạnh lùng, gọi tiểu độ phó hỏi: «xảy ra chuyện gì? lại loạn thành thế này?"
Tiểu đội phó nhức đầu đứng trước mặt Trình Miễn: «Liên trưởng, chúng tôi không có biện pháp nào xử lý binh lính này."
Chuyện là như vậy.
Sau khi thổi còi rời giường buổi sáng, cậu lính này vẫn nằm yên trên giường không nhúc nhích, tập thể dục buổi sáng cũng không dậy. tiểu đổi trưởng đã hỏi thì cậu ta nói có chút không thoải mái. Sau khi ăn sáng xong, cậu ta tìm tiểu đội trưởng xin nghỉ muốn về nhà. Tiểu đội trưởng hỏi nguyên nhân nhưng không nói.
Cậu lính này mới nhập ngũ được ba bốn tháng, là tân binh. Tiểu đội trưởng không có quyền, cũng không có lá gan đồng ý cho cậu ta ra ngoài một mình, huống hồ đến lí do cũng không nói, yêu cầu này đương nhiên là phải bác bỏ. Đầu tiên cậu lính này không nói gì, sau đó còn tìm tiểu đội trưởng ba bốn lần, đền lần thứ năm tiểu đổi trưởng không nhịn được chỉ có thể nói với anh ta : xin nghỉ, được, tôi không có quyền đồng ý nhưng có thể báo lên cấp trên. Nhưng mà cậu cũng phải cho tôi có lý do chứ?
Cậu ta không nói gì, buổi sáng lãnh đạo đến kiểm tra, buổi trưa thừa dịp lúc mọi người đi nghỉ, định thu dọn đồ đạc chạy trốn, mới trốn được đến nhà vệ sinh, đang định trèo ra thì bị bắt được. May người bắt được cậu ta là cùng một tiểu đội., nên ép cậu ta trởi về tiểu đội. Ý muốn đòi về nhà vẫn chưa đứt được, tiểu đội trưởng ngăn thế nào cũng không được, vẫn như cũ muốn về nhà.
Trình Miễn nghe xong liếc nhìn đám người đang náo loạn kia, không khỏi nâng cao âm lượng quát: «Tất cả dừng lại cho tôi! Náo loạn như vậy còn ra cái gì nữa?"
Mấy cậu lính kia không dám buông tay, chỉ sợ người chay mất. Tiểu đội trưởng tiểu đội năm thở hổn hển nói: «Liên trưởng, cậu ta muốn bỏ chạy."
Trình Miễn vạch đám người ra, nhìn thấy cậu lính kia đã bị trói thành cái bánh chưng rồi, quả thật là vừa tức vừa buồn cười: «Các cậu đã trói thành ra như vậy còn chạy cái gì mà chạy? Buông tay cho tôi."
Cái người bị trói kia tên là Tôn Nhữ Dương, cậu ta nằm trên giường giãy giụa kịch liệt, nhìn dáng vẻ thì có đến một trăm sợi dậy thừng trói cậu ta thì cậu ta cũng tránh thoát được.
Vừa nhìn rõ là ai Trình Miễn liền có cảm giác nhức đầu. Là kiểu sống trong đại viện vào tòng quân, loại lính này lúc ngoan ngoãn nghe lời thì vô cùng tốt, một khi đã náo loạn thì đúng là vô cùng đau đầu,
Trình Miễn giữ chặt bờ vai cậu ta, thấy cậu ta muốn tránh khỏi tay mình thì không khỏi tăng thêm lực: «Đừng động!"
Tôn Nhữ Dương thấy là Liên trưởng đến thì biết mình nhất định không ra ngoài được rồi, cả người buông lỏng xuống, không còn chút khí lực.
Trình Miễn vỗ mặt cậu, nói: «Xảy ra chuyện gì?"
Tôn Nhữ Dương nhắm mắt lại, âm thanh rất thấp khó chịu nói: «Liên trưởng, ngài đừng hỏi, bây giờ tôi chỉ muốn đi ra ngoài."
«Không phải là không cho cậu ra ngoài, Nhưng cậu muốn xin nghỉ, thì cũng phải nói rõ nguyên nhân, đây chính là kỷ luật."
«tôi quản con mẹ nó cái gì kỷ luật, ông đây hiện tại muốn đi ra ngoài!" Tôn Nhữ Dương nổi giận gầm lên một tiếng, nếu không phải là cậu ta bị trói, đoán chừng nhân cơ hội đó tấn công Trình Miễn.
Trình Miễn cũng không tức giận, chỉ giơ tay lên gọi Triệu Tiểu Quả: «Đi hỏi tổng đài điện thoài nhà phó Tham Mưu trưởng Tôn quân khu B, nói tôi có chuyện tìm ông ấy."
Tôn Nhữ Dương mắt mở to: «Ngài dám tìm ông ấy?"
Trình Miễn lạnh nhạt nhìn cậu ta: «Tôi bây giờ đã không có cách nào nói chuyện với cậu rồi!"
Tôn Nhữ Dương trợn tròn hai mắt, nhìn chằm chằm Trình Miễn. Trình Miễn cũng không tránh né chút nào, rồi xoay người cất bước đi, đột nhiên nghe tiếng ấm từ phía sau lưng, anh quay lại nhìn, thì ra Tôn Nhữ Dương muốn đứng lên nhưng lại bị ngã dưới mặt đất.
Nhìn cậu ta phí sức lưc từ dưới đất đứng lên, Trình Miễn thở dài,bảo mọi người trong phòng đi ra ngoài, anh muốn nói chuyện riêng với cậu ta một lát.
Trình Miễn đỡ Tôn Nhữ Dương lên, cởi trói cho cậu ta. Tiểu đội trưởng trói người rất kỹ thuật. không quá chặt nhưng cũng không thể thoát được
Tông Nhữ Dương sững sờ nhìn động tác của anh, đến khi đôi tay được tự do, cảm xúc đột nhiên tụt dốc, vùi mặt vào lòng bàn tay: «Liên Trưởng, tôi không muốn làm bộ đội như thế này nữa. "
«tại sao?"
«Không có ý nghĩa. ở đây mỗi một phút cũng không có ý nghĩa gì, tôi không thích bộ đội, không có cách nào miễn cưỡng làm chuyện mình không thích."
«Vậy sao lúc đầu còn tham gia?"
«Là cha tôi." Tôn Nhữ Dương ngẩng đầu lên, lau khuôn mặt đầy nước mắt của mình. «tôi không nghĩ đến cha sẽ không cho tôi đến. cả đời cha tôi đều lãng phí ở nơi này, quanh năm suốt tháng cung chỉ về được vài lần, mẹ tôi là người ngốc nghếch mới đi theo cha. Bây giờ còn người con gái nào nguyện ý gả cho người đàn ông như vậy chứ?"
Trình Miễn nghe lời nói của cậu ta, trong lòng có một cảm giác uất nghẹn: «đừng nói với tôi, cậu không muốn làm lính là vì bạn gái cậu đá cậu?"
Đối mặt với ánh mắt muốn giết người của Liên trưởng, Tôn Nhữ Duowg cảm thấy nếu mình nói đúng thì chắc chắn sẽ phải chết tại chỗ.
Trình Miễn lại hỏi: «Cậu muốn đi ra ngoài, có phải là muốn hẹn bạn gái không?"
Tôn Nhữ Dương sợ hãi, gật đầu.
Trình Miễn hít sâu một hơi: «coi như là vì vậy cậu nói thẳng ra không phả là xong sao. Sao phải làm thành như vậy??Hoang đường! Hồ đồ!" Nói xong câu cuối, anh đã không tìm ra được từ gì để hình dung cảm giá lúc này.
Tôn Nhữ Dương bị giáo dục như vậy, tính khí thiếu gia cũng nổi lên, mặt đỏ bừng, nói lý để bảo vệ quyền của mình: «Chuyện như vậy ai mà nói ra được chứ? Liên trưởng, ngài biết tôi và bạn gái đã qua lại mấy năm không ? Sáu năm, quay đầu lại cô ấy lại muốn chia tay với tôi!"
Sáu năm cái mông ấy! Tôi đuổi theo bạn gái của tôi bảy năm, bảy năm chưa từng gặp mặt, không phải là vẫn bình thường đó sao?
Trình Miễn muốn mắng anh ta như vậy nhưng rốt cuộc là vẫn nhịn được, giữ vững tác phong của Đại đội trưởng: «Vì sao? Vì sao lại muốn chia tay với cậu?"
Cảm giác của Tôn Nhữ Dương vô cùng đau đớn: «Cô ấy nói người cô ấy đợi không phải là tôi mà là người kia."
«chuyện này với chuyện làm lính thì có quan hệ gì?"
Tôn Nhữ Dương chột dạ: «Nếu không phải là vì ở quân khu, tôi có thể đổi mặt với cô ấy nói chuyện rõ ràng ngay bây giờ."
Trình Miễn cảm thấy hai mươi mấy năm tu dưỡng tích lũy của mình trước mặt Tôn Nhữ Dương hoàn toàn vô dụng rôi, anh đi qua đi lại mấy vòng, dừng lại, liếc nhìn Tôn Nhữ Dương, nói: " Cậu xuống đây với tôi."
Anh đưa Tôn Nhữ Dương đến phòng làm việc, gọi điện cho sĩ quan hậu cần, khai báo với anh ta vài câu, rồi nói với Tôn Nhữ Dương: «Tôi để cho cậu ra ngoài, đúng lúc sĩ quan hậu cân cũng muốn ra ngoài mua một ít đồ, cậu ngồi xe cậu ta. Nhưng tôi có một yêu cầu, cậu phải đi cùng sĩ quan hậu cần, cậu thấy sao?"
Nhớ đến thân hình vạm vỡ của sĩ quan hậu cần, Tôn Nhữ Dương có hơi không tình nguyện, nhưng không còn cách nào, đành gật đầu đồng ý.
«Đi chuẩn bị đi, trước giờ cơm tối phải quay về."
Tôn Nhữ Dương quay người đi, ra đến cửa bị gọi lại.
Tôn đồng chí nhìn mặt Liên Trưởng với hi vọng ngàn vạn lần ngài đừng lật lọng, Trình Miễn cười: «không phải vội, tôi chỉ muốn nói cho cậu biết một câu." Anh nói, "Nhớ, cậu muốn giữ lại vĩnh viễn đều là người đáng giá để giữ."
Tôn Nhữ Dương gật đầu một cái, nhớ tới chuyện gì, cẩn thận hỏi : «Liên trưởng, văn thư chưa gọi điện thoại cho cha tôi chứ?"
«Cậu còn có mặt mũi dám hỏi!"
Trình Miễn cầm quyển sách lên, làm bộ muốn đập cậu ta, Tôn Nhữ Dương vội vàng chạy trốn.
Chạy rất nhanh.
Trình Miễn cười bất đắc dĩ, nhìn kế hoạch đánh lâu dài, không khỏi cảm thán một câu: So với chiến tranh còn khó hơn, chính là tình yêu rồi.