Những người không ra ngoài xem náo nhiệt vẫn còn đang bàn tán.
"Sáng nay thánh chỉ tứ hôn vừa ban xuống, vị Kỷ cô nương này đã đi đời nhà ma rồi? Thật đáng tiếc."
"Chậc, một cô nương nhà lành cứ động tí là ra ngoài lượn lờ, vừa mới được ban hôn sự tốt đẹp đã vội vàng chạy ra ngoài, nói không chừng là ông trời không ưng thuận cuộc hôn nhân này, tiễn nàng về Tây Thiên đấy."
"Phúc mỏng không hưởng nổi ân huệ lớn như vậy!"
Âm thanh bên tai dần xa, trước mắt Kỷ Vân Chi hiện lên nụ cười chất phác của Tôn thúc, Tôn thúc bảo nàng khoác thêm áo choàng, đừng để bị lạnh.
Tôn thúc, xảy ra chuyện rồi sao?
Kỷ Vân Chi kéo Nguyệt Nha Nhi, chạy về phía ngoài thành.
Bước chân lảo đảo, nhịp tim cũng hỗn loạn.
Cuối cùng nàng cũng chạy về tới nơi, xe ngựa đã rơi xuống vực, t.h.i t.h.ể Tôn thúc được người đi đường kéo ra từ đống đá vụn.
Lần đầu tiên đối mặt với cái chết, sắc mặt Kỷ Vân Chi trắng bệch, suýt nữa thì không đứng vững.
Trong lúc đau buồn, nàng bỗng nghĩ -- đây thật sự là tai nạn sao?
Mấy người tốt bụng kéo Tôn thúc ra khỏi đống đá vụn, sau đó nhanh chóng dọn dẹp vài tảng đá lớn chắn đường, miễn cưỡng tạo ra một lối đi cho xe ngựa.
Có người chủ động chạy đến Lục gia báo tin, có người thì vây quanh bàn tán. Sỏi đá nhỏ thỉnh thoảng vẫn lăn xuống, những người này sợ lát nữa lại sạt lở, không dám nán lại, vội vàng rời đi.
Kỷ Vân Chi và Nguyệt Nha Nhi ngây người đứng tại chỗ, sắc mặt đều rất kém. Có một phụ nhân tốt bụng nhắc nhở họ rời khỏi đây, nhưng hai người không phản ứng, phụ nhân cũng không nói thêm gì nữa, dắt con nhỏ rời đi.
Nguyệt Nha Nhi quay sang nhìn Kỷ Vân Chi, nói: "Cô nương, bọn họ tưởng người ở trong xe ngựa bị rơi xuống vực rồi, đang định báo tin cho phủ đấy. Chúng ta phải mau chóng quay về, đừng để xảy ra hiểu lầm sống chết!"
"Để ta suy nghĩ một chút..." Giọng nói Kỷ Vân Chi lạnh lẽo, xen lẫn chút run rẩy.
Mấy ngày nay đã xảy ra quá nhiều chuyện, trước đó Kỷ Vân Chi vừa kinh ngạc vừa hoang mang về cuộc hôn nhân này, lý trí mách bảo nàng đây không phải là một cuộc hôn nhân tốt đẹp. Nhưng với tính cách luôn hướng về phía trước của nàng, chưa bao giờ nàng có ý định lùi bước, hơn nữa thánh chỉ tứ hôn cũng không cho nàng cơ hội từ chối.
Nhưng bây giờ t.h.i t.h.ể Tôn thúc đang nằm ngay bên cạnh. Một sinh mệnh sống động cứ thế vội vã kết thúc.
Mấy hôm trước Tôn thúc còn cười hề hề nói muốn ăn bánh hoa cúc ở tiệm. Kỷ Vân Chi đã đáp ứng lần này đến trang trại sẽ mời ông ấy ăn bánh hoa cúc...
Nếu... nếu thật sự không phải là tai nạn thì sao? Mấy năm nay gần như tháng nào nàng cũng đi qua con đường này, tuy mấy hôm trước trời mưa to, nhưng cũng có những năm mưa còn nhiều hơn năm nay...
Nếu thật sự không phải là tai nạn, vậy có khi nào sẽ còn "tai nạn" lần nữa hay không?
Kỷ Vân Chi đứng trong gió thu hiu quạnh, ngửi thấy mùi tanh của máu, trong lòng dâng lên nỗi sợ hãi.
Cuộc hôn nhân bề ngoài tưởng chừng như nở mày nở mặt, vinh hoa phú quý, nhưng thực chất bên trong lại tiềm ẩn biết bao điều không như ý, thậm chí còn nguy hiểm đến tính mạng? Đây chẳng khác nào vực sâu vạn trượng được tô vẽ lộng lẫy.
Kỷ Vân Chi ép buộc bản thân phải bình tĩnh lại, không được run rẩy nữa.
Trong lòng nàng bỗng nảy ra một ý nghĩ táo bạo -- bây giờ người khác đều tưởng nàng đã rơi xuống vực c.h.ế.t rồi, vậy nàng có thể thuận nước đẩy thuyền, tạm thời không trở về Lục gia hay không? Thánh chỉ tứ hôn không thể trái, nhưng người c.h.ế.t làm sao bái đường được.
Nàng trốn mấy ngày, chờ Lục gia làm tang lễ cho nàng, rồi sẽ lặng lẽ báo cho di nãi nãi biết nàng vẫn bình an, để bà khỏi đau lòng...
Dù sao thân phận của nàng gả cho Nhị gia cũng là trèo cao, chắc hẳn dù là Nhị gia hay Lục gia biết nàng "chết" rồi, cũng sẽ không tiếc nuối, ngược lại còn vui mừng!
Nếu sự việc bại lộ, nàng sẽ giả vờ như mình thật sự đã rơi xuống vực, không kịp quay về! Cùng lắm thì tự làm mình bị thương ở chân để làm bằng chứng giả!
Nàng đã nghĩ ra kế hoạch này trong một khoảng thời gian rất ngắn, càng nghĩ tim càng đập nhanh. Nàng bị chính sự táo bạo của mình làm cho kinh hãi. Nàng kìm nén sự hoảng loạn, cố gắng lý trí phân tích những sơ hở trong kế hoạch này.
Trong lòng Kỷ Vân Chi rất sợ hãi, nàng vô cùng bất an với kế hoạch này, không biết có nên làm như vậy hay không.
Nàng quá tập trung suy nghĩ, đến nỗi một chiếc xe ngựa đang dần tiến lại gần mà cũng không hay biết.