"Gì nữa? Lại tới nhờ anh đi mua đồ giúp em sao?" Vừa mở cửa liền nhìn thấy Thu ŧıểυ Quân, khóe miệng Kiệt Khắc nhẹ giương lên, hỏi hài hước.
"Không phải, tôi cố ý đến đây để cảm ơn anh, sau đó trả tiền cho anh." Thu ŧıểυ Quân vừa nói, vừa đi vào cửa, sau đó ngựa quen đường cũ mà đi một đường vào phòng bếp, cầm hai hộp sữa chua của hắn rồi hớn hở bước ra ngoài, "Kiệt Khắc, tôi mua hai hộp sữa chua này của anh, hơn nữa những thứ vừa nãy anh đã mua giúp tôi, thì anh nói giá tiền luôn đi."
Nhìn đến hai hộp sữa chua trên tay cô, sắc mặt của hắn thoáng chốc liền trở nên âm trầm, bước nhanh đến trước mặt cô, không nói một lời liền đưa tay ra lấy lại, nghiêm túc nói, "Xin lỗi, sữa chua này anh không bán."
Cô nhìn vẻ mặt không chút gì là đùa giỡn của hắn, có chút nghi hoặc hỏi, "Nếu anh không bán, vậy thì có thể cho tôi mượn chứ?"
"Không cho." Hắn không chút do dự trả lời, biểu tình trên mặt, vẫn là nghiêm túc như cũ."
"Vậy thì tặng nhé?"
"Về đi, anh không tiễn."
"Tại sao?" Cô thật sự không hiểu nỗi, nhịn không được mà trở nên tức tối, "Tôi nói này, sao anh có thể keo kiệt thế chứ? Tôi là hàng xóm của anh, đưa tôi có hai hộp sữa chua mà anh luyến tiếc đến thế sao?"
Kiệt Khắc vẫn không nói gì, đi vào phòng bếp trả sữa chua về chỗ cũ, sau đó mới trở ra ngoài.
"Hừ, quỷ hẹp hòi, dạng người như anh, chắc chắn sau này không tìm được vợ, chờ mà cô đơn đến già đi." Thu ŧıểυ Quân le lưỡi, làm mặt quỷ với hắn.
"Ha..." Nghe được lời nói khó nghe của cô, Kiệt Khắc ngược lại nở nụ cười, đi đến trước mặt cô, cúi thấp đầu, ánh mắt nhìn về phía khuôn mặt tuyệt mỹ của cô một cách đầy thâm ý, tà mị nói: "Bạch Trục Nguyệt, câu nói này em đừng kết luận quá sớm như thế, nói không chừng, sau này vợ của anh đây chính là em đó."
Nghe vậy, Thu ŧıểυ Quân liền cao giọng phản bác, "Mẹ nó, anh, anh đừng có mơ." Trừng mắt nói xong, cô quay người đi.
"Này, em còn chưa trả tiền cho anh."Hắn nhìn về phía bóng dáng rời đi của cô, nghẹn cười, nói một cách "khẩn cầu", "Trả tiền cho anh."
Thu ŧıểυ Quân dù gì cũng không phải là người hay quỵt nợ, nghe hắn nói như vậy, cực lực áp chế sự phẫn nộ trong lòng, dừng chân, xoay người đi đến trước mặt hắn, lấy ví ra, móc ra một sấp tiền giá trị lớn, "Nói đi, tôi phải trả cho anh bao nhiêu?"
"Mâm cơm 120 tệ, bộ 5 đôi đũa 22 tệ, 3 cân súp lơ 9 tệ, 3 cân thịt lưng 30 tệ..." Trí nhớ của hắn cực kỳ chuẩn, không cần lấy danh sách ra, cũng có thể nhớ được từng món, từng đồ vật, nói ra một cách vô cùng chính xác, "1 cân đậu hủ 15 tệ, nửa cân tỏi non..."
1 tệ = 3.5k VND
1 cân = 1kg
"Được rồi, những thứ râu ria này tôi không muốn nghe, anh cứ nói thẳng tổng số tiền đi." Âu Dương Kiện Vũ còn ở trong nhà mình nha, thế nên cô không rảnh mà nghe những thứ này, nhíu mày rất không kiên nhẫn mà đánh gãy lời hắn.
"Được, để anh nói, tổng cộng em phải đưa cho anh 100850 tệ (khoảng 346 triệu)."
"Gì?" Cô cảm thấy nhất định là mình nghe lầm rồi, "Tổng cộng ắt phải là 850 tệ (3 triệu) chứ?"
"Không phải, chính xác là 100850 tệ." Vì để cô có thể nghe rõ ràng, Kiệt Khắc gần như là nói gằn từng con số này.
"Nhờ anh mua có chút đồ thế này, làm sao lại nhiều tiền thế cơ chứ? Cái con số mà anh vừa nói ra, tôi có thể dùng mua pháo đốt đấy." Cô mới không thèm tin. "Anh đưa danh sách đây, tôi nhìn."
"Danh sách đều ở trong đầu anh."
Cô có chút nghẹn lời, ngẩng đầu lên trừng hắn một cái, bất đắc dĩ nói: "Vậy anh nói lại cho tôi nghe một lần nữa đi."
"Những thứ anh vừa nói tổng cộng là 850 tệ, thêm vào đó là công sức anh đi mua là 10000 tệ, vậy tên hết thảy là 100850 tệ." Kiệt Khắc nhìn đến khuôn mặt không ngừng biến sắc của cô, công tư phân minh nói.
"Cái gì? Công sức anh đi mua 10000 tệ (343 triệu)?" Thu ŧıểυ Quân tức giận vô cùng.
"Không sao." Mà hắn đáp trả cô là biểu tình đương nhiên.
Cô thật sự không thể nhịn được nữa rồi, tay chống nạnh, mày nhíu chặt, phá lệ bày ra bộ dáng của một người đàn bà đanh đá, "Này, tôi nói này, sao anh không đi cướp ngân hàng luôn đi?"
"Anh đây là một công dân chấp hành tốt luật lệ của đất nước, em đừng có mà xúi bậy. Cái thể loại cướp ngân hàng này, anh đây tuyệt đối không làm." Hắn khéo léo cười nói.
"Tôi, tôi không có nhiều tiền đến thế." Cô thật bất đắc dĩ nói.
"Vậy thì mỗi ngày đến quán của anh làm. Làm một ngày, anh trừ cho em 1000 tệ (3,5 triệu)." Kiệt Khắc làm bộ hảo tâm nói.
Nếu nói như thế, Thu ŧıểυ Quân cô phải lao lực ở quán bar của hắn hơn ba tháng mới có thể trả hết nợ a. Cô thật đúng là ngu ngốc mới nhờ hắn đi mua đồ giúp mà.
Thu ŧıểυ Quân dở khóc dở cười, âm thầm thề với lòng, về sau, không bao giờ ngu dại mà nhờ hắn nữa.
.....
Lúc này, Thu ŧıểυ Quân với hai bàn tay trống trơn trở về nhà, đi đến bên bàn ăn, áy náy nhìn Âu Dương Kiện Vũ, "Kiện Vũ, nhà hàng xóm của em không có đồ uống, cũng chẳng có rượu."
"Không sao đâu." Hắn khách sáo cười, chốc lát sau, liền ưu nhã buông đũa, "Hôm nay em làm cơm rất ngon, anh ăn thật sự no đấy."
Nhận được lời khen của hắn, trong lòng cô rất nên vô cùng vui vẻ. Khói mù Kiệt Khắc để lại trong lòng cô cũng tiêu tán trong giây lát. Khuôn mặt mỹ lệ thoáng nở nụ cười, "Ha ha, nếu anh thấy em làm đồ ăn thật sự ngon như thế, vậy thì hãy thường xuyên ghé đến chỗ của em, bất cứ lúc nào em cũng có thể làm cơm cho anh ăn."
"Thật không?"
"Thật."
"Vậy thì một lời đã định." Trong khoảng thời gian ngắn ngủi ở chung này, thiện cảm của hắn đối với cô đã tăng lên không ít.
"Được, một lời đã định." Cô cực kỳ cao hứng.
Lại hàn huyên một hồi, Âu Dương kiện Vũ liền đứng dậy cáo biệt. Thu ŧıểυ Quân bước đến bên cạnh hắn, vẻ mặt rạng rỡ mà tiễn hắn ra thang máy, tận mắt thấy hắn bước vào rồi, cô mới vui vẻ mà trở về nhà.
Thật đúng là âm hồn bất tán, chỉ vừa mới xoay người thôi là đã lại thấy được khuôn mặt yêu nghiệt của Kiệt Khắc, nhớ tới trò đùa kia của hắn, cô lại trở nên tức giận.
"Thằng đó là ai?" Hai tay hắn ôm ngực, thập phần soái khí mà dựa vào cửa, lơ đi sắc mặt khó coi của cô, có chút tò mò hỏi, "Là bạn trai em?"
"Người ta là ai anh không cần biết." Cô lạnh lùng nói.
"Thằng đó là người em thích?" Mặc kệ thái độ của cô có lạnh lùng ra sao thì khuôn mặt tuấn mỹ của hắn trước sau vẫn treo lên một nụ cười mê người.
"Phải thì sao, mà không phải thì như thế nào? Hỏi, hỏi cái rắm." Ngữ khí của cô vẫn cứ phẫn nộ như cũ, nói xong, bước nhanh đến trước cửa phòng mình, vào phòng, sau đó mạnh mẽ dùng sức đóng sập cửa lại.
Nghe được tiếng vang dữ dội, nụ cười trên mặt của Kiệt Khắc chỉ càng tăng thêm chứ không thuyên giảm. Chỉ có điều, nó có vẻ hơi âm trầm, hoặc nói cách khác, ẩn chứa trong đó có chút ít chua xót.
.....
Giá tiền trong đây mọi người xem tham khảo thôi nhé, vì ta sợ không dịch chính xác 100% được.