“Dụ dỗ chồng khác, phá hoại gia đình của người khác đều là hồ ly tinh! Đúng là không biết xấu hổi”
“Các cô gái ngày nay đều đang trở nên vô đa͙σ đức. Loại người này phải bị đuổi ra ngoài, để lại đây làm hại gia đình người khác sao?
“Phải, phải bị đuổi việc, không thì ai dám để cho chồng mình đến khám nữa chứ?”
“Nhanh chóng đuổi vi ra đây. Hãy cho chúng t Nhìn thấy dư luận đã đi về phía mình, người phụ nữ tự hào cười nhạo, cảm thấy lúc này có thể thêm dầu vào lửa.
“Đồ khốn, tôi biết rõ cô sẽ không chịu thừa nhận mà. Để cho cô tâm phục khẩu phục, tôi đã gọi theo chồng tôi tới đây!
Dương Siêu, anh đang làm cái gì vậy hả?
Đêm qua trên giường với cô ta không phải là rất vui sướиɠ sao? Bây giờ lại trở thành một con rùa rụt cổ vậy?”
Người phụ nữ la hét, phía sau đám đông, một người đàn ông trung niên cao hơn một mét sau, to béo, một khuôn mặt toàn mỡ bước ra.
Anh ta lén lút nhìn Tô Kim Thư một cái, và sau đó “bịch” quỳ gối trước mặt người phụ nữ: “Vợ ơi, anh đã biết sai rồi. Người phụ nữ này đã dụ dỗ anh, cô ta nói dối anh rằng cô ấy là một bác sĩ nam khoa, nói dối anh để anh cởi quần cho cô ta kiểm tra … Hôm qua, anh đã không kiểm soát được. Anh hứa sẽ không bao giờ phạm sai lầm đó nữa!”
Vừa nói, anh ta vừa nhìn Tô Kim Thư một lần nữa: “Đồ đàn bà hèn hạ! Đừng bao giờ quấn lấy tôi nữa”
Khi nhìn cảnh đó, Tô Kim Thư quay cuồng trong đầu: cô rốt cuộc đã đắc tội với ai chứ? Lại còn dùng cách này để hãm hại cô.
Cũng chính lúc này, cô vừa đảo mắt, cô thấy ở phía cửa chính, Tô Bích Xuân và Lệ Hữu Tuấn đang đi về hướng này.
Một tia sáng lóe lên, và tất cả mọi thứ trở nên rõ ràng.
Hôm qua không thể diễn xuất thành công trước Lệ Hữu Tuấn, lại còn bị tổn thương, vì vậy bây giờ Tô Bích Xuân sợ là không thể chờ đợi để đòi lại cho bằng được một bàn thắng.
Chỉ là, còn chưa biết được là mèo nào cắn mèo nào đâu!
Tô Kim Thư: “Quý ông đây, nhìn dáng người lùn, mập mạp của ông, ai đã cho ông niềm tin rằng tôi sẽ quấn lấy ông chứ?”
Khi nghe điều này, đám đông bất đầu nghi ngờ.
Đúng vậy!
Nữ bác sĩ này là có một thân hình tốt, cũng là rất đẹp Làm sao có thể để mắt tới một người đàn ông vừa già vừa lùn tịt, xấu xí, béo ú như: vậy, trừ khi đầu óc có vất “Chồng tôi cũng nhận rồi, cô còn ở đây cứng mồm cứng miệng có phải không? Hôm nay, nếu tôi không khiến cô mất việc, thì cái mũ xanh của tôi xem như phát hiện vô ích!”
Khi thấy Lệ Hữu Tuấn bị thu hút sự chú ý rồi, Tô Bích Xuân nhếch miệng cười đắc ý.
Cô ta ngước nhìn lên và hỏi: “Chà, chẳng phải đó là Tô Kim Thư sao?”
Trong khi nói thế, cô ta nhìn qua khuôn mặt của Lệ Hữu Tuấn.
Nhưng người đàn ông này là quá sâu, cảm xúc không bao giờ tiết lộ, cô ta không thể nhìn thấy bất cứ điều gì.
Con điếm đó có quá nhiều thủ đoạn, phải tấn công trước.
Nếu đã không có cách nào để đuổi cô ta đi, vậy phải làm mọi cách để làm hỏng hình ảnh của cô ta trong mắt Lệ Hữu Tuấn.
Chỉ cần Lệ Hữu Tuấn bỏ rơi cô ta, bí mật của cô cũng sẽ không bao giờ bị bại lộ.
Khi nghĩ về điều này, Tô Bích Xuân nói tiếp: “Xem tình cảnh Tô Kim Thư lại ngựa quen đường cũ rồi. Đi ra nước ngoài một vài năm cũng không thay đổi được tính cách này. Như thế này là không ổn, chuyện bị phát hiện có lẽ công việc sẽ không giữ được nữa.”
“Là lỗi của người làm chị là em, đã không làm tròn bổn phận của mình, quản lý tốt em gái mình, dạy dỗ một cách đúng đắn mới khiến em ấy lầm đường lạc lối như vậy”
Khi nghe vậy, mặt Lệ Hữu Tuấn nhăn lại.
Tô Bích Xuân đã rất vui mừng khi nghĩ rằng mình đã thành công trong việc chia rẽ.
Nhưng giây sau, cô ta nghe thấy giọng nói lạnh lẽo của người đàn ông ấy: “Có cần phải khâu miệng lại thì mới biết hai chữ im mồm viết như nào không?”
Cả người Tô Bích Xuân như bị sét đánh, không thể tin vào tai mình, Hôm nay cô ta đi tìm Lệ Hữu Tuấn, nói bản thân muốn đích thân đi xin lỗi Tô Kim Thư, nên Lệ Hữu Tuấn mới chịu cùng cô ta đến đây.
Cô ta đã cố gắng làm hỏng hình ảnh của Tô Kim Thư.
Nhưng bây giờ, có vẻ như nó đang phản tác dụng?
Phía bên kia hành lang, sau khi Tô Kim Thư trả lời, mọi người bắt đầu nghĩ ngờ về người phụ nữ đang nổi loạn.
Cần chặt hàm răng của mình, người phụ nữ quyết định lên tiếng: “Có phải cô thích khoe khoang trước mặt đàn ông không?
Hôm nay tôi sẽ để cho cô diễn chán thì thôi!”
Vừa nói xong, cô ta quay qua nói: “Các chị em, mau lên lột quần áo con điếm này ra.
Tôi muốn xem sau này cô ta có còn đi dụ dỗ chồng người khác được không!”
Cô ta còn chưa nói xong, từ phía sau đám đông bỗng dưng có những người phụ nữ với những cánh tay to, chân to, vồ lấy cô.
Người phụ nữ ấy cười nhạo và lấy điện thoại ra để quay video.
Nói lý lẽ, Tô Kim Thư cây ngay không sợ chết đứng.
Nhưng cô không hề biết trước là đám người man rợ này sẽ xuất hiện.
Cô đã xem rất nhiều video kẻ thứ ba bị đánh đập và sỉ nhục trên mạng.
Nếu hôm nay cô bị lột sạch quần áo, quay video rồi tung lên mạng, đừng nói công việc, danh tiếng của cô cũng bị hủy hoại, chỉ sợ sau này hai đứa con của cô cũng sẽ không ngóc đầu lên được!
Tô Bích Xuân, đây là muốn dồn cô vào chỗ chết!
“Hồ li tỉnh, kẻ thứ ba phá hoại gia đình người khác, vô sỉ, đánh chết cô!”
Đám đàn bà đó đã chuẩn bị sẵn sàng, với tay nắm lấy cái áo nút trên ngực của Tô Kim Thư.
Tô Kim Thư không muốn gây sự trước.
công chúng, nhưng cô sẽ không bao giờ để bị bắt nạt Khi nhìn thấy quần áo của Tô Kim Thư bị kéo ra, đột nhiên một bóng đen xuất hiện giống như một vị vua, một chân một người, đạp ngã những người phụ nữ đó ngã lăn trên sàn nhà, đứng dậy không nổi.
Tô Kim Thư chỉ cảm thấy trước mắt bỗng tối, khi cô nhìn lên, một hình ảnh to lớn đang chắn trước cô.
Lệ Hữu Tuấn?
Không phải anh ta đến để xem cuộc vui sao?
Nếu không, làm thế nào lại ra tay giúp bản thân mình?
“Tên nhóc này, anh là ai? lại … đám đánh chúng tôi hả. Tin hay không, đến anh chúng tôi cũng xử lý nốt?”
Khi nhìn thấy người phụ nữ đó đến đứng cũng không thể đứng dậy mà gào thét vĩ việc xử lý Lệ Hữu Tuấn, Tô Bích Xuân gấp tới mặt cũng đổi sắc rồi.
Nhưng giờ cô ta không thể làm gì được.
Nếu không, sẽ bị lộ.
“Là ai?” Lệ Hữu Tuấn từ từ quay lại và nhìn Tô Kim Thư: “Bác sĩ Tô Kim Thư, sao cô không nói với họ tôi là ai?”
Tô Kim Thư vốn đã nổi giận vì hành động bất lịch sự của họ.
Sau khi nhìn thấy khuôn mặt như bị táo bón của Tô Bích Xuân ngày hôm nay, đột nhiên ý nghĩ xấu nổi dậy.
Tô Bích Xuân, không phải cô đang cố phá hoại tôi trước mặt Lệ Hữu Tuấn sao?
Tôi sẽ không để cô như ý, tôi phải khiến cô tức chết!
Suy nghĩ về điều này, Tô Kim Thư nhẹ nhàng đi một bước về phía trước, giữ tay của Lệ Hữu Tuấn, cái miệng nhỏ vừa mím, bắt đầu nhõng nhẽo: “Chồng à, tại sao giờ anh mới tới? Người ta mém tí thì bị bị bắt nạt!”