Nhưng mà những người phụ nữ đó chỉ là bạn ăn chơi của Vương Ngọc Hiểu mà thôi, đi theo co ta ăn chùa uống chùa cũng không sao, giờ nhìn thấy bộ dạng liều mạng của Tô Kim Thư thì bọn họ cũng đã bị dọa đến ngu người rồi, còn có ai dám tiến lên giúp đỡ chứ.
Mỗi một người đều sợ rằng ngọn lửa sẽ cháy lan đến chính mình.
Vương Ngọc Hiểu vừa tức giận vừa tuyệt vọng, sợ muốn chết nói: “Tô Kim Thư, cô không dám làm như vậy đâu, cô… trên người cô cũng có rượu đỏ, cô cũng không dám châm, nếu không cô sẽ “Vậy thì thế nào chứ? Nếu vừa rồi tôi không chống cự thì tôi cũng đã bị các người hợp sức mà lột sạch quần áo của mình, quay phim và tung lên mạng rồi. Nếu như mà lúc đó tôi không nghĩ thông suốt mà quyết định tự tử, không phải là các người vẫn có thể yên tâm sống tốt đó sao. Nếu thực sự là như vậy thì chẳng bằng hiện tại tôi sẽ lấy một người làm đệm lưng cho tôi, dù sao thì thì trên ngực của tôi cũng chỉ có một chút rượu mà thôi, nhưng còn cô thì khác, rượu đã thấm đấm trên mặt và khắp mọi nơi trên cơ thể của cô rồi. Tính ra thì tôi cũng sẽ chỉ bị thương ngoài da mà thôi, còn cô, cô chắc chắn sẽ bị hủy dung”
“Không muốn, tôi không muốn!” Vương Ngọc Hiểu sợ hãi hét lên một tiếng, toàn thân phát run, sau đó liền có mùi hôi thối bốc lên.
Tô Kim Thư cúi đầu xuống và thấy một vũng chất lỏng màu vàng nhạt đang chảy ra dưới thân cô ta.
Cô cau mày chán ghét nói: “Chỉ có chút xíu can đảm như vậy thì đừng học người khác ức hiếp kẻ yếu”
Vương Ngọc Hiểu sợ hãi bộ dạng hung ác của Tô Kim Thư, cô ta bắt đầu khóc: “Tôi xin lỗi, tôi thực sự không dám nữa, tôi sẽ không bao giờ dám nữa. Xin hãy tha cho tôi, tôi không muốn bị hủy dung. Tô Kim Thư, tôi cầu xin cô đừng châm lửa, giúp tôi với, cứu tôi với.”
Tô Kim Thư ghét bỏ liếc nhìn Vương Ngọc Hiểu một cái, sau đó buông tay phải đứng lên.
Cô tao nhã ném chiếc bật lửa vào túi xách rồi lạnh lùng liếc bọn họ một cái: “Còn chưa cút sao?”
Người đi theo gần đó sợ hãi đến mức sắc mặt tái nhợt, họ loạng choạng kéo.
Khi chạy tới cửa thì Vương Ngọc Hiểu tay chân mềm nhữn đã vô tình đụng phải Liễu Mộng Ngân và Tô Bích Xuân.
“Vương Ngọc Hiểu, con mẹ nó có phải là cô bị bệnh hay không? Cô không có mắt hả?”
Liễu Mộng Ngân nhìn thấy chất lỏng màu vàng không xác định nào đó dính lên váy của mình, liền tức giận: “Cô phát bệnh thần kinh gì vậy? Gặp ma à?”
Tô Bích Xuân ngửi được mùi hôi thối trên người của cô ta thì che kín mũi: “Không phải cô vừa mới đi thu dọn Tô Kim Thư sao? Làm sao mà bản thân cô lại trở nên như thế này?”
Vương Ngọc Hiểu vẫn còn đang run rẩy, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy.
Cô ta tuyệt vọng nhìn chằm chằm Tô Bích Xuân: “Cô ta chính là một người phụ nữ điên, đi thôi, nếu không đêm nay chúng ta nhất định sẽ bị giết ở đây đó.”
Nói xong, Vương Ngọc Hiểu dẫn theo vài người phụ nữ chạy ra ngoài.
“Này, các người chạy cái gì vậy?” Liễu Mộng Ngân nhìn thấy mấy bạn học nữ trong lớp trước của mình sợ hãi bỏ đi thì tức đến nổi lỗ mũi phập phồng: “Tôi biết ngay mà, cái con tiện nhân Tô Kim Thư này chắc chắn sẽ đến để gây rắc rối cho tôi mà!”
Tô Bích Xuân giễu cợt: “Sợ gì chứ, cho dù cô ta có gây chuyện như thế nào đi chăng nữa thì cũng chỉ khiến cho Cố Đức Hiệp càng thêm ghét cô ta mà thôi”
“Nói cũng đúng. Chờ một lúc sau khi lễ đính hôn kết thúc, hãy xem tôi làm thế nào để xử lý cô ta”
Trên đài quan sát bên ngoài, Tô Kim Thư thở phào nhẹ nhõm khi nhìn bóng lưng họ vội Cô đang định xoay người đi vào nhà vệ sinh để tẩy rửa vết bẩn trên người thì sau lưng đột nhiên vang lên một tiếng vỗ tay vang dội.
Bốp bốp bốp!
“Nhìn bề ngoài cô giống một cô gái ngoan ngoãn, không ngờ đây lại là bộ mặt thật của cô, thật sự rất thú vị”
Động tác xoay người rời đi của Tô Kim Thư dừng lại một lúc, cô nhìn lại thì thấy một người đàn ông cao ráo đẹp trai trong bộ vest màu xám nhạt, lười biếng dựa vào khung cửa, ly rượu đỏ trên tay đang đung đưa.
“Là anh?”
Trong nháy mắt thì Tô Kim Thư nhận ra người đàn ông trước mặt.
Người đàn ông đeo một cặp kính gọng vàng tượng trưng trên mặt, đây không phải là người đàn ông lần trước cô vô tình gặp phải trong bệnh viện sao?
Nhưng mà tại sao anh ta lại xuất hiện ở đây?
Quan tâm đến anh ta làm cái gì, dù sao thì anh ta cũng không phải là người quan trọng đối với cô.
“Không ngờ chúng ta lại gặp nhau” Một nụ cười hiện ra từ khóe miệng người đàn ông.
Tô Kim Thư bị người ta dội rượu vào người khó chịu vô cùng, vì vậy cô thực sự không muốn trò chuyện vớ vẩn với anh ta nữa.
Vì vậy lúc khi đối mặt với người đàn ông này thì tự nhiên cô cũng không có kiên nhẫn: “Xin lỗi, anh này, anh làm ơn tránh đi”
Cô đi vài bước ra cửa, đang định bước khỏi đó thì lại phát hiện thân hình to lớn của người đàn ông vậy mà lại chặn lại một nửa cánh cửa.
Người đàn ông dường như không hề có ý định nhường đường, nhìn chăm chằm vào Tô Kim Thư: “Đoán xem, nếu Lệ Hữu Tuấn biết cô là một người như vậy thì anh ta sẽ cảm thấy thế nào?”
Không hiểu vì sao, sau khi nghe xong câu nói này thì Tô Kim Thư cảm thấy tức giận không thể giải thích được.
Cô cười lạnh một tiếng: “Anh này, đầu tiên là chúng ta không quen biết nhau chút nào, anh không đủ tư cách chỉ tay năm ngón đối Có thể trong mắt các người tôi trông rất yếu ớt và rất dễ bắt nạt, nhưng điều này không có nghĩa là tôi phải tuân theo trí tưởng tượng của các người để các người bắt nạt mà không phản kháng”
Tô Kim Thư quay lại rồi lấy ra thứ trông hơi giống bật lửa từ trong túi xách của mình ra: “Thứ hai, đây chỉ là một ổ USB flash mà tôi dùng để lưu trữ dữ liệu mà thôi cũng không phải bật lửa. Cuối cùng, anh cũng không phải là Lệ Hữu Tuấn, tôi có phải trong ngoài không giống nhau hay không thì có quan hệ gì với anh chứ?”
Nói xong, sự kiên nhắn cuối cùng của cô cũng cạn kiệt, cô vô tình đẩy người đàn ông trước mặt ra, đi thẳng ra ngoài.
Không hiểu vì sao, nhìn theo bóng lưng cứng cỏi của Tô Kim Thư, trong mắt người đàn ông chợt lóe lên một tia sáng kỳ lạ.
Trên thực tế, anh ta đã đứng ở đây kể từ khi những người phụ nữ kia khiêu khích Tô Kim Thư.
Anh ta cũng đã nhìn thấy mọi thứ sau đó.
Vốn dĩ anh ta định xông vào làm anh hùng cứu mỹ nhân khi Tô Kim Thư bị bắt nạt rồi sau đó dùng cơ hội này để làm bẽ mặt Lệ Hữu Tuấn.
Nhưng mà ai biết được, người phụ nữ nhỏ tưởng như yếu đuối và vô hại đó đột nhiên xé toạc chiếc mặt nạ, lộ ra những chiếc răng nanh sắc nhọn rồi ép những người phụ nữ đó đi.
Anh ta đột nhiên có chút tò mò về cách người phụ nữ này thu hút Lệ Hữu Tuấn “Cô đợi chút đã..”
Người đàn ông quay lại và nằm lấy tay Tô Kim Thư.
Chỉ là anh ta chưa kịp nói xong thì bên tai đột nhiên vang lên một tiếng quát lớn tức lưu manh không biết xấu hổ ở đâu Người đàn ông có vẻ sửng sốt một chút.
Anh ta quay đầu lại thì thấy một mỹ nữ hung hăng lao về phía bên này.
Váy dài bị vén lên đến đùi, tóc gợn sóng dài ngang lưng tung bay phía sau, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn đầy tức giận.
Đó là Lâm Thúy Vân!
“Đồ khốn nạn, còn không mau buông ra cho bà….!”
Lâm Thúy Vân vừa mới chạy được nửa đường thì giày cao gót dưới chân đột nhiên gãy gót, theo quán tính chạy nhào về phía trước.