“Tô Kim Thư, chúng ta dù gì cũng là chị em cùng cha khác mẹ. Chỉ cần cô thay tôi ngủ với tổng giám đốc Vương một đêm, tôi liền có thể gả vào nhà giàu rồi”
“Nếu như không phải do tổng giám đốc Vương yêu cầu phải là cô gái sạch sẽ thì chuyện tốt như thế này cũng không tới lượt cô đâu.”
“Nếu cô dám không đồng ý, tôi lập tức bảo cha cắt tiền viện phí của anh trai cô, rút máy thở ra để cho anh ta chờ chết. Cô tự mà liệu đi…”
Tô Kim Thư đang đứng trước cửa phòng Suite tổng thống, bên tai vọng lại giọng nói của Tô Bích Xuân lúc nãy.
Một vụ tai nạn xe, cô mất đi mẹ mình, người anh trai yêu thương cô nhất cũng trở thành một người thực vật.
Ba năm rồi, chỉ có thể dùng máy thở duy trì sự sống…
€ô vẫn đang học đại học, cơ bản là không thể chỉ trả được chỉ phí y tế cao như vậy.
Bất thình lình, cánh cửa trước mặt bị đẩy ra.
Trong bóng tối có một bàn tay to lớn kéo cô vào.
“AhI Tô Kim Thư hoảng sợ, cơ thể bị một người đàn ông đè ngược lên cửa.
Tô Kim Thư sợ hãi.
Cô muốn phản kháng, nhưng đột nhiên cô cảm thấy cả người bất lực.
Khi thật!
Nhất định là Tô Bích Xuân động tay chân vào ly nước trái cây của cô.
Người đàn ông trong bóng tối ấy như một con sư tử săn mồi nhìn thấy con mồi là nhảy vào * Đau quát Toàn bộ cơ thể như bị bánh xe cán qua, không có chỗ nào không đau.
Tô Kim Thư kìm nén cơn đau cố gắng mở mắt ra.
Căn phòng rất tối, giường thì lộn xộn, quần áo thì trên sàn nhà.
Miễn cưỡng có thể nhìn thấy được một cái bóng đang nằm bên cạnh cô, quay lưng với cô mà ngủ.
Tô Bích Xuân vì để vào được gia đình giàu có mà không ngần ngại chuốc thuốc cô, đưa cô lên giường của một người đàn ông vừa già vừa xấu xí.
Sự sỉ nhục này khiến cho cô cảm thấy không còn mặt mũi, thậm chí không thèm nhìn xem người đàn ông bên cạnh là tròn hay phẳng, kéo chăn lên, hoảng loạn mặc lại quần áo và chạy ra ngoài.
Cô chân trước vừa ra khỏi phòng thì cửa phòng kế bên mở ra.
Tô Bích Xuân đi ra ngoài trong chiếc áo choàng tắm, nhìn bóng lưng Tô Kim Thư chạy đi mà cười nhạo: “Con tiện nhân này, biết ngay là cô làm việc chậm chạp cho nên tôi đã giúp cô một tay, miễn phiền phức.”
Không phải vì cô ta có quá nhiều người bạn trai nên việc phẫu thuật màng trinh không thể làm được, thì cũng chẳng cần nhờ tới con nhóc tiện nhân này?
Trên mặt nở nụ cười đắc ý, Tô Bích Xuân đẩy cửa bước vào.
Trong phòng, hơi thở mơ hồ đó vẫn còn, người đàn ông vẫn đang ngủ.
Cô ta cẩn thận cởi áo tắm ra và bò lên giường.
Khi nhìn thấy một mảnh máu đỏ trên ga giường trắng tỉnh, cô ta cười một nụ cười tự mãn, nghiêng người qua dựa vào.
người đàn ông: “Tổng giám đốc Vương, lần đầu tiên của người ta đều đã cho anh rồi, anh nhất định phải chịu trách nhiệm đấy… huh huhl”
Người đàn ông vốn đang ngủ say nghe thấy tiếng động, đột nhiên mở mắt ra và đứng dậy.
Anh nhìn người phụ nữ trên giường một cách lạnh lùng: “Lần này cô đã cứu tôi, cứ nói bất cứ điều gì cô muốn, tôi đều sẽ thỏa mãn cô.”
Người đàn ông này có giọng trầm như đàn vi ô lông, gợi cảm mê người.
Trong lòng cô ta rất ngạc nhiên.
Đây… Dáng điệu cao ráo, và giọng nói này, không phải là cái người tổng giám đốc Vương kia vừa lùn vừa xấu vừa béo vừa già!
“Hây dai”
Giây sau, đèn phòng được bật lên.
Đột nhiên xuất hiện trước mắt, là một khuôn mặt đẹp trai hoàn hảo đến không thể chê bai được, ngũ quan sâu sắc như được thượng đế tạc ra, toàn thân tỏa ra khí chất cao quý nổi bật.
Tô Bích Xuân ngây người: ‘..”
Cô ta biết người đàn ông này.
Cô ta đã thấy hình ảnh của anh trên TV hàng triệu lần, nhà giàu bậc nhất nước Thiên Long, tổng giám đốc của tập đoàn Lệ Thiên, Lệ Hữu Tuấn!
Tô Kim Thư tiện nhân đó … lại là ngủ cùng với Lệ Hữu Tuấn? !
Nhà họ Tô.
Tô Bích Xuân cười đắc ý, vô cùng ngoan ngoãn ngồi cạnh cha mình là Tô Văn Tâm: “Cha ơi, lần này đúng là một kết quả bất ngờ. Cha có thể yên tâm rồi, thời gian này khó khăn tài chính của nhà họ Tô †a sẽ được giải quyết nhanh chóng thôi.
Sau bao nhiêu năm cha nuôi nấng đứa con gái này, con cuối cùng cũng đã giúp đỡ được cho gia đình họ Tô chúng ta rồi.”
“Người xưa nói phải lắm, mẹ nào con nấy. Năm đó mẹ cô ta thay lòng đổi dạ làm những điều xấu xa, sinh ra đưa con gái cũng chẳng tốt đẹp gì hơn. Bây giờ có thể giúp ích được nhà họ Tô cũng là phước phận cho cô ta” Vừa đề cập đến mẹ của Tô Kim Thư, sắc mặt Tô Văn Tâm liền có phần khó coi.
“Bình thường thì giả vờ là băng thanh ngọc khiết, bây giờ trở thành tàn hoa bại liễu, để con xem bây giờ cô ta lấy cái gì để đi ra ngoài mà khoe khoang, hừ, dám dụ dỗ anh Đức Hiệp. Con đoán cô ta vẫn còn đang mơ mộng, chờ đợi chúng ta trả tiền điều trị cho anh trai sắp chết của cô ta! Đúng là ảo tưởng mà!”
“Bây giờ đến trinh tiết cũng không còn, đương nhiên là chẳng còn mặt ở lại cái nhà này. Đợi khi cô ta trở về, cha sẽ đuổi đi ngay lập tức, để mẹ con không phải tức giận với cha nữa!” Tô Văn Tâm kéo trợ lý chuyển tiền qua hồ sơ, cười rất vui: “Bích Xuân, lần này con đã giúp cha rất nhiều, con đúng là con gái tốt của cha!”
“Cha vẫn là cha lợi hại. Không những giúp con bắt được con rể vàng mà còn có thể đuổi cái sao chổi đó đi nữa, chính là một tên trúng hai chim!”
“… Hầy !”
Cửa phòng khách đột nhiên bị đẩy ra.
Hai cha con cùng nhìn qua.
Tô Kim Thư đứng ở ngoài cửa, khuôn mặt trắng bệch với thân hình mỏng manh đang run rẩy.
€ó lẽ là đã nghe họ nói chuyện rồi Tô Kim Thư nghĩ tất cả chuyện này là do Tô Bích Xuân sắp đặt, nhưng không ngờ lại chính là cha mình.
Cha ruột của cô, để giải quyết vấn đề kinh doanh, đưa cô lên giường cùng một người đàn ông khác.
Thậm chí còn phải dùng cơ hội này để đuổi cô ra khỏi nhà