Trường An đi đến bên giường, đẩy người đang ngủ say: Chử Trì Tô...
Không có phản ứng, Trường An lại gọi hai tiếng, đang muốn đưa tay đẩy một chút, đột nhiên lại bị người ta tóm lấy cổ tay.
Trường An...
Trường An giật mình trong lòng.
Anh... Là đang gọi tên cô sao?
Vì sốt cao không giảm cho nên mới mê man như vậy?
Hay là... Thực ra người mà anh gọi là Trường An là một người khác?
... Đúng vậy, lần đầu tiên lúc anh gặp cô, dường như anh đối với tên của cô... Rất kinh ngạc? Thậm chí còn hỏi: Cô tên là Ô Trường An?
Lòng Trường An có chút nặng nề, muốn gỡ cổ tay mình ra khỏi lòng bàn tay anh.
Ai ngờ vừa nhúc nhích, anh lập tức nắm chặt hơn, giọng điệu thâm trầm: Ô Trường An...
Trường An sửng sốt.
Trên đời này sẽ có thể có hai người trùng tên sao, hơn nữa anh lại đều quen hai người tên Ô Trường An này? Dường như là không có khả năng.
Anh là đang gọi cô.
... Trường An không biết tâm trạng lúc này là gì, vui sướng, sợ hãi, may mắn, không dám tin... Các loại cảm xúc phức tạp chen lẫn nhau, nhưng lại rất vui mừng.
Nếu thật sự là như vậy... Vậy có phải là cô cũng có thể mộng tưởng một lần hay không?
Cô nguyện ý dùng tất cả dũng khí cả đời mình để cược trận này.
Nghĩ như vậy, không khỏi cười khẽ, lại đưa tay đẩy người nào đó vẫn đang ngủ say: Chử Trì Tô, dậy ăn cháo đi... Chử Trì Tô!
Gọi một lúc lâu, Chử Trì Tô mới ung dung tỉnh lại, nhìn cô đứng bên cạnh giường, có chút sững sờ, nghĩ một lúc mới phản ứng được, xoa huyệt thái dương ngồi dậy, giọng nói vẫn còn chút khàn khàn: Xin lỗi...
Không sao, trước tiên anh dậy ăn một chút gì đi, ăn xong thì ngủ tiếp.
Chử Trì Tô gật đầu, nhưng thân thể vẫn rất mệt, chỉ có thể chậm chạp xuống giường.
Lúc đi đến phòng ăn, cháo cùng canh trứng gà đều đã bày trên bàn. Chử Trì Tô nhìn bát cháo còn bốc hơi nóng, lòng không khỏi ấm áp, cầm cái thìa để bên cạnh lên bắt đầu ăn.
Không thể không nói, thói quen ăn cơm của Chử Trì Tô rất tốt, ngay cả âm thanh khi thìa chạm vào bát cũng không hề phát ra một tí nào.
Trường An nhìn trong chốc lát, vẫn không nhịn được hỏi một câu: Anh... Trước đây anh quen một người tên là Trường An sao?
Không quen, sao vậy? Chử Trì Tô trả lời rất nhanh, nhưng hơi có chút khó hiểu.
Không... Không có gì, chỉ là nghe nói hình như có không ít người tên là Trường An, hỏi một chút mà thôi. Trường An tùy tiện lấy một cái cớ.
Hiện tại trong đầu Chử Trì Tô hơi rối loạn, lập tức cũng không nghĩ nhiều nữa, chỉ là nhìn Trường An cực kỳ chăm chú nói: Từ trước đến nay tôi không quen người nào tên là Trường An cả, chỉ có cô là người duy nhất. Tuy tôi cũng không biết vì sao lúc chưa quen biết nhau tôi lại lặp đi lặp lại tên của cô, thế nhưng, từ đầu tới cuối, thật sự chỉ có mình cô.
Trường An nhìn ánh mắt của anh, nhất thời không biết nên nói cái gì, đành phải hoảng hốt cười gật gật đầu.
Lúc này Chử Trì Tô mới dời mắt, tiếp tục cầm thìa ăn cháo.
Trường An ngồi bên cạnh anh, nhìn anh yên lặng xúc từng thìa cháo, trong nội tâm lại càng sóng to gió lớn.
Có phải cô... Thật sự có thể mộng tưởng một lần hay không?
Sau khi Chử Trì Tô ăn xong thì lại tiếp tục đi ngủ, lúc gần đi vẫn không quên nói với Trường An: Cô không cần dọn dẹp bàn ăn đâu, ngày mai tôi sẽ gọi nhân viên làm thêm giờ tới.
Trường An gật gật đầu, ở trong nhà người khác mà dọn dẹp thì cũng không thỏa đáng lắm.
Vậy... Tôi đi trước đây?
Đương nhiên là Chử Trì Tô không nguyện ý thả người, nhưng lại không biết dùng lý do gì để giữ cô lại, hơn nữa bên ngoài sắc trời cũng đã tối, bộ dạng này của anh lại không thể đưa cô trở về, đành phải gật đầu: Ừ, về cẩn thận, đến nơi thì gọi điện cho tôi.
Trường An gật gật đầu, mặc áo khoác vào rời đi.
Sau khi trở về, vốn là muốn gọi điện thoại cho anh, nhưng nghĩ lại, sợ anh đã ngủ lại bị cô đánh thức, cho nên liền nhắn tin cho anh nói mình đã về nhà an toàn.
Không nghĩ tới lập tức liền có tin nhắn đáp lại: Trở về là tốt rồi, nghỉ ngơi sớm một chút.
Là anh nhắn lại.
Cho nên... Anh vẫn luôn gắng gượng không ngủ để đợi điện thoại của cô sao?
Trong lòng Trường An nóng lên, nhìn tin nhắn lại không biết nên trả lời như thế nào, đành phải nhắn đơn giản một chữ Ừ , sau đó nâng điện thoại di động lên, nhịn không được mà cười càng ngày càng lợi hại.
Khiến cho Mao Mao đang uống nước cũng giật mình!
Trường An cầm điện thoại di động cười đến mức... Tâm tình nhộn nhạo?
Điều này quá khác thường!
Mao Mao đi tới, hét to bên tai cô: Trường An...
Kết quả đương nhiên là khiến người nào đó đang đắm chìm trong suy nghĩ giật nảy mình!
Mao Mao vui vẻ: Cô cũng có một ngày có thể hù An An! Thật sự là một sự trả thù mà!
Trường An thở dài, không so đo cùng người bạn chưa trưởng thành: Sao vậy?
Không có việc gì, mình đi uống nước, nhìn thấy cậu cười đến mức tâm tình nhộn nhạo thì liền không nhịn được mà tiến lên chào hỏi.
Trường An: ...
Ngược lại nghiến răng nghiến lợi: Bạn học Mao Mao, xin cậu giải thích cho mình, cái gì gọi là tâm, tình, nhộn, nhạo!
Mao Mao cực kỳ có thứ tự trả lời: Cậu nhìn con mèo Tiểu Hắc trước đó mình nuôi có vẻ mặt gì khi nhìn mình, thì vừa rồi cậu cũng có vẻ mặt đó.
Trường An: ...
... Thật sao? Thật sự đúng là... Tâm tình nhộn nhạo...
Ho nhẹ một tiếng, Trường An cây ngay không sợ chết đứng đuổi người: Cậu nhìn lầm rồi... Được rồi, cậu còn chuyện gì không? Mau đi làm việc của cậu đi.
Mao Mao: ... Mỗi một lần không nói lại cô thì liền đuổi người! An An đáng ghét!
Trường An trực tiếp coi nhẹ người nào đó lúc rời đi toàn thân còn phát ra biểu hiện cực kỳ khinh bỉ, để điện thoại di động xuống vui vẻ đi tắm.
***
Ngày hôm sau đến đoàn làm phim, Trường An lại phát hiện có điều không bình thường.
Dường như ánh mắt của mọi người đều có chút không bình thường nhìn cô, thậm chí còn có người chỉ trỏ.
Trường An không rõ vì sao, túm lấy một người bình thường quan hệ không tệ tới, hỏi đã xảy ra chuyện gì, người kia lại ấp úng: Trường An... Loại chuyện này, sao cô không nói sớm với mọi người?
Trường An càng không hiểu ra sao, hỏi: Chuyện gì?
Chính là... Chính là... Ôi trời, đó là chuyện Tiêu Viễn Nam theo đuổi cô đó!
...
Trường An có chút mê man, Tiêu Viễn Nam?
... Tiêu Viễn Nam không hề theo đuổi tôi... Đây là chuyện gì vậy? Nhiều nhất thì Tiêu Viễn Nam cũng chỉ biết tên cô mà thôi!
Người kia lại cho rằng Trường An cố ý giấu diếm, ánh mắt nhìn Trường An có chút không đúng: Cô đừng chối, buổi sáng hôm nay Tiêu Viễn Nam cũng tự mình thừa nhận rồi.
Trường An: ... Cuối cùng cô cũng biết vấn đề ở chỗ nào.
Chẳng trách hôm nay ánh mắt tất cả mọi người nhìn cô lại kỳ quái như vậy, với danh tiếng hiện tại của Tiêu Viễn Nam, tình huống như vậy đã coi như cô từ người bình thường trở nên nổi tiếng rồi.
Sao anh ta có thể tùy tiện nói vậy, để cô ở đâu cơ chứ?
Hiếm khi Trường An tức giận, nhìn người bạn bên cạnh, nói: Tôi qua tìm anh ta!
Lại bị bạn giữ chặt: Cô... Thật sự không biết?
Trường An có chút bất đắc dĩ: Tôi và anh ta cho đến bây giờ cũng chỉ nói với nhau một câu, cô cảm thấy thế nào?
Tuy người bạn vẫn nghi ngờ, nhưng lại gật đầu, thực ra lúc đầu cô ta đã có chút quái lạ, dù sao Trường An mà cô ta quen cũng không phải là người như vậy.
Huống chi, cô ta luôn cảm thấy Trường An sẽ không thích người trong làng giải trí. Giới giải trí đó... Quá tàn bạo, mà toàn thân Trường An đều là khí chất khiến người ta cảm thấy bình yên, không hề hợp với giới giải trí.
Ngay sau đó cũng chỉ đành khuyên Trường An: Cô cũng đừng quá tức giận, có thể anh ấy cũng không cố ý... Đừng tìm phiền toái cho mình nữa.
Trường An lắc đầu, tránh khỏi tay của cô ta, qua phòng hóa trang dành cho diễn viên tìm Tiêu Viễn Nam.
Đúng lúc anh lại ở chỗ đó.
Trường An đi đến trước mặt anh ta, giọng nói khó có chút nặng nề: Anh Tiêu, tôi xin anh giải thích cho tôi một chút đây là có chuyện gì!
Tiêu Viễn Nam biết cô nhất định sẽ tới tìm anh, đã sớm ở đó, lúc này không nhanh không chậm nhìn chăm chú vào mắt cô nói: Tôi là thật lòng.
Trường An nhìn anh ta, không nói lời nào.
Sau khi giằng co một hồi, Trường An không muốn tiếp tục giằng co với anh ta nữa, nhanh chóng chặt đứt tâm tư của anh: Nếu là như vậy, vậy thì tôi chỉ có thể xin lỗi.
Quay người muốn đi, người phía sau lại nói: Cô thích người khác rồi có đúng không? Mặc dù là câu nghi vấn, nhưng giọng điệu lại cực kỳ khẳng định.
...
Trường An thở dài, quay người, chăm chú nhìn anh ta: Anh Tiêu, tôi rất xin lỗi, thế nhưng, chuyện này cũng không liên quan gì tới anh cả.
Cho dù là vừa thấy đã yêu hay là đã từng quen biết, dù là đến cuối cùng có cầu mà không được, đó cũng là chuyện của tôi và anh ấy, cùng anh, thật sự không có một chút quan hệ nào.
Là buồn hay vui, cũng chỉ là tôi buồn, sẽ không nói cho người ngoài là anh.
Trường An nói xong, tiếp tục quay người đi ra ngoài, sau lưng lại truyền đến giọng nói của Tiêu Viễn Nam: Tôi sẽ không bỏ cuộc.
Trường An nhíu mày, không quay đầu lại, bước nhanh ra khỏi phòng hóa trang, ngăn cách với những ánh mắt hiếu kỳ bên ngoài.
Nếu thấy hay thì hãy để lại 1 vote và bình luận nhé!