Khi tỉnh lại Chử Trì Tô đã không còn ở bên cạnh, Trường An sờ soạng nửa ngày cũng không sờ được ai, mơ mơ màng màng mở mắt, cầm đồng hồ báo thức xem thử:
Một giờ rưỡi chiều...
... Được lắm.
Đi chân trần xuống giường, mặc đồ ngủ, một đường quen thuộc đi về phía phòng sách tìm kiếm.
Quả nhiên là anh ở đây.
Trường An đến gần xem xét, ừm, đang xử lý công việc.
Chử Trì Tô thấy cô đến, còn nhìn vào máy tính của anh, buồn cười, trực tiếp đưa tay kéo cô ngồi lên đùi mình.
Ôm eo cô, ngón tay gõ bàn phím, đánh nốt mấy chữ cuối cùng, ấn nút gửi đi.
Lúc này mới nhìn về phía người đang bị anh ôm trong lòng, dịu dàng hỏi: Tỉnh rồi? Có đói bụng không?
Trường An gật gật đầu. Đói muốn chết.
Chẳng qua... Hôm nay anh không phải đi làm sao?
Không cần, anh còn hai ngày nghỉ nữa. Còn nơi nào muốn đi nữa không? Thừa dịp còn hai ngày chúng ta đi?
...
Trường An nhìn mặt trời nóng bỏng ở bên ngoài, thoáng cảm thụ một chút, sau đó lý trí lắc đầu: Bỏ đi, quá nóng, hai ngày này chúng ta ở nhà, anh chơi với em.
Nói xong cười hì hì nhìn anh.
Anh cũng cười, cúi đầu hôn cô một cái: Được.
Còn nói: Trước tiên em chơi một mình đã, anh đi làm đồ ăn cho em.
Trường An gật đầu, tự động tự giác trượt xuống khỏi đùi anh, chạy đi tìm sách.
***
Hai người ăn cơm được một nửa, điện thoại di động của Trường An liền vang lên.
Chử Trì Tô bảo cô ngồi yên, anh đứng dậy đến phòng khách lấy điện thoại cho cô.
Thuận mắt nhìn, đưa cho cô, nói: Hình như là biên tập của em.
Trường An gật gật đầu, nhận lấy nhìn một cái, đúng thật.
Chẳng qua sao biên tập lại gọi tới lúc này?... Giục cô cập nhật trạng thái sao?
Hình như... Một thời gian dài rồi cô chưa cập nhật...
... Không biết có thể bị truy sát hay không...
Bỏ đũa xuống, hơi có chút thấp thỏm nghe điện thoại.
Không nghĩ tới vậy mà lại không phải là chuyện đó.
Trường An nghe giọng biên tập ở đầu bên kia điện thoại, nhíu mày, hơi kinh ngạc: Gặp gỡ ký sách?
Lời cô vừa thốt ra khỏi miệng, Chử Trì Tô liền nâng mắt nhìn qua.
Cũng nhẹ nhàng nhíu mày, gặp gỡ ký sách?
Biên tập bên kia giải thích nói: Đúng vậy, gần đây cô sáng tác hai quyển sách, người đọc tăng mạnh, lại không chịu cập nhật, tiếng vọng của độc giả rất mãnh liệt, đều nghĩ rằng cô sẽ mở cuộc gặp gỡ ký sách. Công ty thương lượng một chút, cũng quyết định mở chô cô. Cô nghĩ như thế nào?
Trường An nhẹ nhàng cau mày. Chuyện người đọc tăng mạnh sao cô lại không biết, cô cũng biết chút ít, gần đây fan hâm mộ trên microblogging của cô tăng mười mấy vạn. Thỉnh thoảng cô truy cập vào, liền sẽ thấy rất nhiều fan hâm mộ nhắn tin cho cô. Cô vẫn luôn rất cảm động, chỉ là, mở cuộc ký sách...
Trường An thở dài, nói thật: Biên tập, anh biết tôi rồi đấy, từ trước đến nay tôi không thích mang thế giới ảo và thế giới thật lại với nhau...
Tôi biết tôi biết, nhưng vẫn hy vọng cô có thể suy nghĩ một chút, dù sao có nhiều độc giả theo cô nhiều năm như vậy, đều đặc biệt ủng hộ cô, cô ký một cái tên, sẽ không quá phận chứ? Hơn nữa, công ty nói, nếu cô thật sự không muốn quấy nhiễu đến cuộc sống sinh hoạt đời thường, vậy ngày hội ký sách đó cô có thể đeo khẩu trang.
Trầm mặc một lúc, cuối cùng Trường An cũng nói: Vậy tôi... Suy nghĩ một chút.
Ừm, được. Cô luôn không thích xuất hiện, biên tập cũng không có ý định bắt cô đồng ý ngay lập tức, thế là đồng ý rất nhanh.
Cúp điện thoại, Trường An nhìn về phía người vẫn luôn nhìn cô chằm chằm, muốn hỏi ý kiến anh một chút.
Thế là bác sĩ Chử của chúng ta trầm ngâm thật lâu, cuối cùng rất là tò mò hỏi câu đầu tiên: Thế giới thật và thế giới ảo... Là chỉ cái gì?
Trường An: ...
Nhìn vẻ mặt thành thật của anh, Trường An thật sự cảm thấy... Bác sĩ Chử quá moe(*) mà!
(*) moe: đáng yêu, dễ thương.
Chẳng qua đoán chừng nếu bật cười sẽ đánh vào sự hăng hái của bác sĩ Chử (?), thế là Trường An hảo tâm cố gắng nín cười, ho nhẹ hai tiếng, ngẩng đầu nhìn anh, chuẩn bị giải thích.
Kết quả là nhìn thấy người trước mắt đã nheo mắt lại rất nguy hiểm rồi...
...
Trong nháy mắt Trường An giả bộ nghiêm mặt, nghiêm túc giải thích: Thế giới ảo chính là thân phận lúc em viết sách, cũng là giả thuyết ở thế giới kia, thế giới thật là thế giới sinh hoạt bình thường của chúng ta, ý lúc nãy của em là, không muốn để thân phận trên Internet ảnh hưởng đến cuộc sống bình thường của em.
Chử Trì Tô gật gật đầu, anh cũng hy vọng như vậy, cho nên... Cuộc gặp gỡ ký sách kia, không làm không được sao?
Đương nhiên có thể, dù sao cũng là do em quyết định, chỉ là...
Chỉ là gì?
Trường An thở dài, nghiêm túc nhìn anh, nói: Em vẫn cảm thấy dù anh có tốt như thế nào, thành công ra sao, anh cũng vẫn có khuyết điểm, không có người nào là hoàn toàn không cần bất cứ cái gì mà vẫn đối tốt với anh, ủng hộ anh. Thế nhưng em lại có rất nhiều độc giả như vậy, cho dù em như thế nào, bọn họ đều sẽ ủng hộ em, cứ như vậy không cần báo đáp đi theo em sáu bảy năm, từ lúc em lên đại học cho đến bây giờ khi em đã kết hôn, vẫn sẽ luôn như vậy.
Cho nên em thường xuyên cảm thấy mình càng phải tốt hơn nữa, mới xứng đáng với nhiều người móc tim móc phổi để ủng hộ em như vậy.
Anh nhìn cô, nghiêm túc nghe, ra hiệu cho cô nói tiếp. Cho nên, đối với bản thân em mà nói, cho dù không làm cũng không sao, thậm chí em càng hy vọng không làm hơn. Nhưng, em luôn cảm thấy... Có lỗi với bọn họ.
Chử Trì Tô trầm mặc một lát, cuối cùng có chút bất đắc dĩ thở dài, giương mắt nhìn cô: Cho nên?
Người nào đó lập tức cười rộ lên, bắt lấy tay anh, cười hì hì nịnh nọt: Cho nên... Bác sĩ Chử nhà em nhất định sẽ ủng hộ em, đúng không?
...
Thật sự là hết cách với cô.
Nhìn cô ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, Chử Trì Tô buồn cười, gật gật đầu: Ừm.
Người nào đó lập tức vui vẻ ra mặt, ôm cổ anh đùa giỡn lưu manh, hôn chụt một cái, sau đó vui vẻ trở về vị trí của mình, cầm lấy đũa: Ăn cơm thôi.
Chử Trì Tô: ...
***
Trường An cơm nước xong xuôi liền gọi lại cho biên tập.
Hiển nhiên biên tập rất vui vẻ, chẳng qua vẫn cảm thấy lưu tâm trong lòng.
Dù sao tuy bình thường Trường An không thích xuất hiện, tuy nhiên lại rất thương fan hâm mộ của mình có đúng không? ~~
Trường An cũng nói chuyện này lên microblogging cho fan hâm mộ nhà cô.
Trường An: Trường An muốn mở một cuộc gặp gỡ ký sách, công ty đang chuẩn bị, thời gian cụ thể hôm sau sẽ nói lại cho mọi người ~ cười.
Tin tức vừa gửi được mấy phút, Trường An đi vệ sinh xong ra xem, liền phát hiện... Bình luận bùng nổ...
Oa oa oa! Trường An nhà tôi cuối cùng sẽ mở một cuộc ký sách sao sao sao...
Thật tuyệt! Ủng hộ Trường An!
An An... Tôi theo cô sáu năm rồi! Cuối cùng cũng được gặp người thật... Cảm giác như nàng dâu ngàn năm biến thành bà già rồi...
Chú ý chú ý (icon mặt chó) (icon mặt chó)
Ôi chao, ôi ôi chao, ôi chao? Có thể gặp mặt sao? An An lúc đó cô chuẩn bị kỹ càng tiếp nhận những nụ hôn cùng cái ôm của tôi nha!
Từ hôm nay trở đi, lão tử sẽ ăn đất, tiết kiệm tiền mua vé máy bay (icon hẹn gặp lại) (icon hẹn gặp lại).
...
Trường An đã rất lâu không đăng gì lên microblogging, hôm nay đăng một cái, trong nháy mắt bị những tiểu thiên sứ nhà mình chọc cười, liền ngồi trên ghế sofa đọc bình luận, nhìn thấy cái gì đó thú vị còn bình luận một chút...
Sau đó... Nhóm tiểu thiên sứ càng sôi trào...
...
Trường An càng đọc càng vui, nhịn không được đùa giỡn tiểu thiên sứ nhà mình, sau đó... Người ở bên cạnh bị xem nhẹ hồi lâu, thành công phiền muộn rồi.
Cầm máy tính xử lý công việc, thỉnh thoảng nhìn người tràn đầy phấn khởi ở bên cạnh.
Nhíu mày: Sao vẫn còn lướt?
Lại nhìn hai mắt, vẫn chưa có phản ứng?
Cuối cùng bác sĩ Chử không chịu được bị lạnh nhạt, vừa định đưa tay lấy điện thoại di động của cô, Trường An liền cười nhìn qua, con mắt lóe sáng.
Trong lòng Chử Trì Tô bật cười: Cuối cùng cũng nhớ tới anh rồi hả?
Tròng mắt của Trường An lóe sáng, nhìn người bên cạnh mình có vẻ nghiêm mặt, hỏi: Chử Trì Tô, anh có microblogging không? Em vào theo dõi anh?
Vừa hỏi xong, trong lòng Trường An yên lặng... Một người không biết thế giới ảo thì làm sao có microblogging chứ?
Anh nhìn cô, vẻ mặt vô tội: Không có.
Anh không thích cái đó. Trên đó đều là những người xa lạ, không biết có gì vui nữa?
... Quả nhiên.
Được rồi, Trường An tự giác ngậm miệng, vui vẻ trở lại chơi đùa với microblogging của chính mình.
Chử Trì Tô liếc nhìn cô một cái, lại lướt?
Nhíu nhíu mày, cố tình lạnh lùng nói: Chẳng qua phòng nghiên cứu dường như cũng có microblogging chính thức, em có cần không?
... Không cần?
Lúc này Trường An mới chú ý tới rõ ràng cảm xúc của người bên cạnh không tốt, nhìn anh, sao vậy?
Kết quả lúc này người kia không nhìn cô, vẻ mặt thành thật nhìn máy tính, thỉnh thoảng còn đánh hai chữ, xử lý công việc.
Trường An nhìn một chút, bỗng kịp phản ứng.
Đây là thấy cô lướt microblogging lâu quá, xem nhẹ anh? Giận sao?
Thực sự là...
Hiện tại Trường An cảm thấy bác sĩ Chử moe chết mất, sao trước kia cô không biết đùa anh lại vui như vậy chứ?
Bỏ điện thoại di động xuống, ngồi sát lại, nhìn người đang nghiêm túc cầm máy tính, cọ cọ đến bên cạnh anh, ra vẻ không hiểu hỏi: Sao vậy?
Chử Trì Tô liếc nhìn cô một cái, yên lặng: Không có gì.
Trường An càng vui vẻ.
Trực tiếp ngồi lên đùi anh, cầm khuôn mặt đang cáu kỉnh lên, hôn chụt một cái, ghé vào lòng anh cười: Ai ui, Chử Trì Tô sao anh lại đáng yêu như thế... Anh đáng yêu chết em mất rồi... Ha ha...
Cô cười cực kỳ thoải mái, không phát giác có người đang bất tri bất giác ôm chặt cô từ phía sau.
Trên mặt cười cực kỳ thâm thúy: Ừm, không tệ, rất không tệ, lực chú ý lại trở lại trên người anh...