Dường như lúc ẩn lúc hiện, sắc thái lộng lẫy, hoàn toàn không tồn tại bất kỳ biến chất nào, toàn bộ đều là thiên nhiên điêu luyện sắc sảo, chỉ thoáng nhìn liền có thể khiến bạn hoàn toàn cảm động.
Rất rất đẹp, đẹp đến huyền ảo.
... Không uổng công chuyến này.
***
Ngày hôm sau hai người liền trở về nước.
Vừa về đến nhà, Mao Mao liền hung hăng gọi điện thoại tới: An An cậu về rồi à? Quà đâu?
...
Trường An gõ trán cười khẽ, cô nương cậu đừng trực tiếp như vậy có được không?
Nhưng vẫn kiên nhẫn trấn an cảm xúc của người ở đầu bên kia: Có rồi có rồi, đợi lát nữa mình dọn dẹp xong liền mang đến cho cậu.
Mao Mao bên kia lại không hào hứng như cô mong muốn.
Trực giác của Trường An liền cảm thấy không đúng, nhíu nhíu mày, nhẹ giọng hỏi: Mao Mao? Sao vậy?
Người bên kia trầm mặc một lúc, thế mà lúc mở miệng lại mang theo chút nghẹn ngào: An An, bây giờ cậu đến đây có được không? Mình muốn ôm cậu.
...
Chử Trì Tô đi từ trên lầu xuống, lại nhìn thấy vợ mình đang lo lắng chuẩn bị đi ra ngoài.
Liền vội vàng đi tới, giữ chặt cô, hỏi: Sao vậy? Xảy ra chuyện gì rồi?
Trường An nhìn thấy anh, vẻ mặt không tự giác liền hòa hoãn một chút, nhưng nghĩ tới giọng điệu vừa nãy của Mao Mao, vẫn không nhịn được nhíu lông mày.
Vừa rồi Mao Mao gọi điện thoại cho em, cô ấy khóc, em phải đi tới đó một chuyến.
Khóc? Chử Trì Tô cũng không khỏi nhíu mày. Biết trong lòng cô luôn có bạn tốt, tuy lo lắng nhưng cũng thể bảo cô nghỉ ngơi một chút rồi mới đi được.
Đi đến phòng khách cầm chìa khóa xe, nói: Anh đưa em đi.
Trường An nhìn anh, lắc đầu, nói: Không cần đâu, hôm nay mệt như vậy rồi, anh nghỉ ngơi trước đi, tự em đi là được.
Chử Trì Tô vừa thay giày vừa nhìn cô, có chút bất đắc dĩ, ngồi dậy bưng lấy mặt của cô, nhẹ nói: Em không ở đây anh cũng ngủ không ngon, không bằng trực tiếp đưa em đi, còn có thể yên tâm một chút.
Hơn nữa... Anh dừng một chút, nói tiếp: Nếu anh đi còn có thể giúp em gì đó.
Trường An hiểu ý anh, chuyện của Mao Mao tám phần là liên quan đến La Tử Hạo, nếu như vậy, có lẽ có anh ở đó sẽ khá hơn một chút.
Mấu chốt nhất là... Cô cũng không thuyết phục được anh không đi...
Đành phải bất đắc dĩ gật đầu: Vậy được rồi.
***
Lúc đến nhà Mao Mao, Trường An không gõ cửa, trực tiếp cầm chìa khóa mở cửa vào.
Vừa mới vào cửa, trông thấy cảnh tượng trong phòng khách, Trường An liền nhíu chặt lông mày.
- Toàn bộ phòng khách đều lung tung lộn xộn, trên bàn trà để một hộp mì tôm cùng một nửa cái bánh mì, quần áo ném khắp nơi, đêm hôm khuya khoắt cũng không bật đèn, thậm chí đến tivi cũng tắt.
Trường An liền nhờ ánh sáng yếu ớt của mặt trăng truyền từ ngoài cửa sổ vào, thấy rõ ràng Mao Mao đang nằm trong góc sô pha.
Hai cánh tay ôm đầu gối, một tay còn lại cầm điện thoại. Thân thể co ro, vùi cả khuôn mặt vào trong khuỷu tay.
Trái tim liền tê rần.
Hốc mắt Trường An mỏi nhừ, bước mấy bước đi tới, ngồi bên cạnh cô ấy, không chút do dự im lặng đưa tay ôm lấy bạn.
Chử Trì Tô ở đằng sau không theo vào, xoay người vào phòng bếp, chọn cái ghế dựa ngồi xuống, rồi nhìn ra ngoài cửa sổ.
Lúc này, không thích hợp để anh xuất hiện.
...
Cho đến tận khi Trường An ôm lấy Mao mao, cô ấy mới phát hiện là bọn họ tới.
Bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Trường An.
Lúc này Trường An mới phát hiện, hai mắt cô ấy đều sưng vù, đoán chừng trước khi cô đến cô ấy đã khóc rất lâu.
Nhìn thấy bạn, vốn mắt Mao Mao còn sưng đỏ, nước mắt lại trực tiếp rơi xuống.
Ô... Bỗng nhiên cô ấy ôm chặt lấy Trường An, giống như là người bị chìm ôm lấy một khúc gỗ, gắt gao vùi mặt vào cổ cô.
Lúc bắt đầu vẫn là nhỏ giọng khóc sụt sùi, sau cùng tiếng khóc càng lúc càng lớn, trực tiếp biến thành gào khóc.
Hu hu hu... An An... Mình ghét anh ta! Mình... Không cần anh ta nữa... Không cần anh ta... Sao anh ta có thể nói như vậy... Cái tên khốn kiếp... Hu hu hu... Khốn kiếp!
Cô ấy khóc đến mức không rõ lời, nhưng đương nhiên Trường An biết cô ấy mắng ai.
Cô ấy thích La Tử Hạo như vậy, cho nên, rốt cuộc La Tử Hạo làm ra việc gì mới có thể gây tổn thương đến cô ấy như vậy?
Không phải hai người đã theo hướng phát triển tốt hay sao?
Trường An không còn cách nào khác, cực kỳ đau lòng, đành phải ôm cô ấy, nhẹ giọng dỗ dành: Được rồi được rồi, chúng ta không cần anh ta nữa... Anh ta là tên khốn... Bắt nạt Mao Mao của chúng ta, chúng ta... Chúng ta không cần anh ta nữa có được không? Đừng khóc... Đừng khóc.
Nói ra lời cuối cùng, Trường An cũng không nhịn được nghẹn ngào, khóc theo bạn.
Bạn tốt chính là như vậy, bạn khóc, bạn chịu oan ức, mình giúp bạn, cùng khóc với bạn.
Không lý do, chỉ vì bạn bị tủi thân.
...
Chử Trì Tô ngồi trong nhà ăn vẫn luôn lễ độ nhìn ra ngoài cửa sổ, nghe thấy âm thanh của cô không được đúng lắm, mới bỗng nhiên xoay đầu lại, quả nhiên thấy bà xã nhà mình cũng đang khóc theo.
Nước mắt một mực rơi xuống.
Anh nhìn thấy, trong lòng lập tức đau theo.
Lúc này sắc mặt mới không nhịn được trầm xuống.
Rốt cuộc La Tử Hạo đang làm gì vậy? Không phải rất nghiêm túc sao? Sao lại biến người khác thành bộ dạng này?! Khiến bà xã nhà anh cũng khóc theo!
Vừa mới vào cửa nhìn thấy Mao Mao đang khóc, trong lòng của anh cũng không có cảm giác gì, chỉ sợ bà xã nhà anh sẽ bị khó chịu. Lần này thì tốt rồi, trực tiếp khóc theo luôn!
Mao Mao khóc anh không có cảm giác gì, thế nhưng Trường An vừa khóc, trong lòng của anh quả thực đau như bị thiêu đốt.
Đau đến mức sắc mặt anh trắng bệch.
Trực tiếp cầm điện thoại gọi điện. Không hỏi rõ ràng, không biết bà xã nhà anh còn định khóc đến bao giờ, La Tử Hạo không đau lòng cho bạn gái mình, nhưng anh thì không nỡ.
Sau khi điện thoại thông, rất lâu sau mới nghe thấy giọng La Tử Hạo: Alo? Trì Tô?
Giọng nói của anh ta có chút không đúng, rất ngột ngạt, vây lấy cuống họng.
Chử Trì Tô nhíu mày, nỗi lòng cũng ổn định lại, bình tĩnh hỏi bạn tốt của mình: Rốt cuộc là sao vậy? Mình đang ở nhà bạn gái cậu... Cô ấy đang khóc.
La Tử Hạo nghe xong liền hiểu, yên lặng một lát, hỏi: Trường An đang chăm sóc cô ấy?
Chử Trì Tô ừ một tiếng.
Cũng tốt, như vậy... Mình có thể yên tâm. Xin lỗi, liên lụy đến các cậu rồi.
Chử Trì Tô thở dài: Tử Hạo, cậu là bạn mình nhiều năm như vậy, không cần phải khách sáo. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Không phải cậu đã quyết định nghiêm túc mới bắt đầu sao? Sao lại khiến người khác thành bộ dạng này?
La Tử Hạo ở bên kia trầm mặc hồi lâu, mới chậm rãi thở ra một hơi: Mình có chút... Không nói nên lời, hiện tại mình thật con mẹ nó hối hận... Mình không muốn tổn thương cô ấy, thật sự không muốn... Khi đó không biết đầu óc mình nghĩ gì... Được rồi, anh em tốt, qua chỗ mình uống hai chén đi.
Chử Trì Tô trầm mặc một lúc mới đồng ý.
Lúc quay người đến gần phòng khách, hai người phụ nữ vẫn đang khóc.
Anh thở dài, vòng qua đằng sau ghế sô pha, nhẹ nhàng vỗ vỗ sau lưng Trường An.
Trường An quay đầu, con mắt đã sưng lên, bên trong vẫn còn nước mắt.
Lòng Chử Trì Tô không khỏi tê rần, đưa tay thay cô lau khô nước mắt, nhẹ nói: Đêm nay em ở lại với cô ấy đi, anh đi ra ngoài một chút.
Trường An hít mũi, gật gật đầu.
Chử Trì Tô cúi đầu hôn lên mí mắt khóc đến sưng đỏ của cô, nói: Không cho phép khóc, sưng hết hai mắt rồi, giao cho anh xử lý, yên tâm đi.
Cô lại ngoan ngoãn gật đầu.
Chử Trì Tô đứng dậy chuẩn bị đi, nghĩ một lúc, vẫn không yên lòng, lại cúi đầu dặn dò một câu: Không cho phép khóc nữa! Anh đi đây.
Sau đó lại kiểm tra cẩn thận cửa sổ trong phòng một lần, nhìn Trường An đã ngừng khóc ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, chỉ ôm Mao Mao thấp giọng dỗ dành, mới hơi thu lại vẻ mặt, không yên tâm rời đi.
***
Vừa mới đến nhà trọ của La Tử Hạo, Chử Trì Tô liền nhíu mày khi ngửi thấy mùi khói thuốc sặc sụa.
Đi vào, dưới đất hay trên mặt bàn đều có không ít chai lọ, La Tử Hạo ngồi trên ghế sofa, đang hút thuốc lá, vẻ mặt coi như ổn định.
Thấy anh đến, nâng mắt lên, câu nói đầu tiên là: Cô ấy thế nào rồi?
Không tốt lắm, hoặc nói xác thực hơn, là thật sự không tốt.
La Tử Hạo nghe xong, lại trầm mặc, cúi đầu hút một hơi thuốc.
Chử Trì Tô liền tìm một chỗ coi như sạch sẽ ngồi xuống, cũng không nói chuyện, nhìn anh ta.
Một lúc sau, bỗng nhiên La Tử Hạo dụi điếu thuốc lá vào trong gạt tàn, tiện tay ném lon bia cho Chử Trì Tô: Là anh em tốt thì uống cùng mình.
Chử Trì Tô không nói một lời, trực tiếp mở lon bia ra, đổ vào trong miệng.
La Tử Hạo cũng uống, hai người đàn ông cứ như vậy ngồi trong phòng ngập tràn khói thuốc, cũng không nói chuyện, cứ uống từng lon từng lon bia.
Vốn tửu lượng của Chử Trì Tô tốt hơn so với La Tử Hạo, hơn nữa trước khi anh tới La Tử Hạo cũng đã uống không ít, thế là uống không biết bao nhiêu với Chử Trì Tô, cũng đã say tám chín phần, cả người đều mơ mơ màng màng.
Chử Trì Tô vẫn tỉnh táo, chỉ mấy câu liền moi hết toàn bộ mọi chuyện.
Thực ra chuyện nói lớn cũng không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ.
Mẹ của La Tử Hạo vẫn luôn hy vọng La Tử Hạo có thể tìm một cô gái môn đăng hộ đối, thế nhưng Mao Mao thật sự không có bối cảnh gì, mẹ của La Tử Hạo nói chuyện từ trước đến nay đều có chút hà khắc, ngay trước mắt Mao Mao liền nói cô ấy muốn từ chim sẻ bay lên thành phượng hoàng.
Lúc ấy Mao Mao không dám nói gì trước mặt trưởng bối, La Tử Hạo cũng ngăn mẹ mình lại, thậm chí còn cãi nhau với mẹ.
Thế nhưng từ trước tới nay Mao Mao đều thẳng tính, bị mắng lại không thể nổi giận với người trong cuộc là đã rất uất ức, khó tránh khỏi lúc trở về có nói vài lời với anh ta.
Vốn vì chuyện hôm nay mà La Tử Hạo đã cãi nhau, cô lại làm loạn ở bên cạnh, đầu óc bị hỏng cho nên liền nói: Có phải em quên lúc trước chính em là người theo đuổi trước? Sao? Dám làm còn không muốn để người ta nói?
Lời vừa ra khỏi miệng, trong lòng anh ta liền lộp bộp , lập tức hối hận.
Thế nhưng hối hận đã không kịp nữa rồi.
Mao Mao lại là người phụ nữ lạc quan kiên cường, bị người mình thích nói như vậy, sao có thể chịu được.
Lúc đó dường như là không tin nổi nhìn về phía anh, bờ môi đều run rẩy: Thì ra... Anh vẫn luôn nghĩ như vậy?
Anh muốn giải thích, nhưng nhìn vẻ mặt tràn đầy thất vọng của Mao Mao, đột nhiên một câu cũng không nói nên lời.
Một lúc sau, rốt cuộc nước mắt của Mao Mao cũng rơi xuống.
Anh là tên khốn!
Mắng xong câu này, liền trực tiếp chạy về nhà trọ của cô.