Ngược lại Chử Trì Tô lại không thấy vẻ mặt kỳ lạ của trợ lý của mình, trực tiếp đẩy ghế ra, vượt qua cậu ta, nhìn Trường An, giọng điệu dịu dàng: Dậy rồi?
Giọng điệu này...
Trợ lý nhỏ yên lặng rùng mình một cái, cứ nghĩ bình thường giọng nói của bác sĩ Chử sẽ lạnh lùng, cộng với bên ngoài đồn đại rằng anh cao ngạo không thể tiếp cận...
Quả nhiên tiềm năng của con người có thể được khai thác một cách vô hạn mà...
Trường An còn đang xấu hổ muốn chết, chẳng biết tại sao lại có cảm giác bị bắt gian trên giường... Nghe anh hỏi như vậy, ho nhẹ một tiếng, gật gật đầu: Dậy rồi.
Chử Trì Tô nhìn mặt cô bắt đầu đỏ, vẻ mặt giọng nói cũng đều mất tự nhiên, nghĩ một lúc, nhìn trợ lý trước mặt mình, cũng biết đại khái vì sao cô lại thế, buồn cười, nhưng sợ cô sẽ xù lông, cho nên tốt bụng trải một bậc thang cho cô xuống: Bên trong có phòng vệ sinh, khăn mặt và bàn chải đánh răng mới đều ở trong ngăn kéo, em vào rửa mặt trước đi, anh xong ngay đây.
Trường An gật gật đầu, cũng không quay đầu lại, vội vàng xông vào phòng nghỉ - quả thực là chạy trối chết.
Trợ lý nhỏ còn nhìn chằm chằm cửa phòng nghỉ chưa kịp phản ứng, yên lặng trong kinh ngạc...
Chử Trì Tô đợi một chút, không kiên nhẫn, nheo mắt lại, giọng điệu lạnh lùng: Cậu đang nhìn gì vậy.
...
Chỉ đơn giản một giây là bị đông cứng quay lại!
Giọng nói vừa mới dịu dàng kia... Là cậu đã nghe nhầm sao?
Trợ lý nhỏ yên lặng nhìn trời, cảm thán một câu chúa trời nói mọi người đều bình đẳng... Lúc ánh mắt thành thành thật thật quay lại, liền tiếp tục báo cáo làm việc.
***
Dường như Trường An chạy trối chết về phòng nghỉ, nhanh chóng đóng cửa, dựa lên cửa yên lặng xấu hổ.
Chẳng qua... Đột nhiên Trường An nhớ tới, nếu như chuyện này truyền đi, như vậy có ảnh hưởng đến thanh danh của anh hay không? Tuy hai người cái gì cũng đều không làm, nhưng chuyện này dù sao vẫn không thể giải thích cho từng người một được...
Lòng Trường An chùng xuống, có chút tự trách: Sao lúc trước không chịu nghe xem bên ngoài có âm thanh gì không mà lại tự tiện đi ra?
Hiện tại nói gì cũng vô ích, đợi lát nữa đi ra hỏi anh, anh sẽ luôn có biện pháp.
Đưa tay xoa mặt, có chút thất bại đi về phía phòng vệ sinh.
Lần tắm rửa này Trường An làm rất lâu, lúc đi ra còn đặc biệt dựa sát vào cửa nghe ngóng trong chốc lát, xác nhận không có âm thanh mới đẩy cửa ra ngoài.
Chử Trì Tô đang xem hồ sơ bệnh lý, thấy cô đi ra, để bút xuống, vẫy tay với cô: Đến đây.
Trường An ngoan ngoãn đi tới.
Chử Trì Tô mặc áo khoác trắng, không thể ôm cô, liền để cô ngồi lên một cái ghế.
Trường An nhìn anh, có chút xấu hổ, nhưng vẫn hỏi: ... Chuyện này có ảnh hưởng không tốt đến thanh danh của anh không?
Chử Trì Tô nghe không hiểu: Chuyện gì?
Trường An giải thích: Chính là... Chính là việc em đi ra từ trong phòng nghỉ của anh... Nếu bị truyền đi, có thể ảnh hưởng không tốt đến anh không?
Dù sao đây cũng là nơi làm việc của anh, loại chuyện này vừa mới nói ra, đoán chừng hình tượng cao cả của bác sĩ Chử sẽ sụp đổ trong nháy mắt...
Chử Trì Tô buồn cười, an ủi cô: Sẽ không, yên tâm đi, cậu ta có chừng mực.
Trường An biết, cậu ta là nói tới người trợ lý lúc nãy. Gật gật đầu, nhưng trong lòng vẫn bất an.
Chử Trì Tô thấy bộ dạng cô như vậy, nghĩ một lúc: Chẳng qua nếu thật sự bị truyền ra, anh sẽ rất oan ức...
Trường An nhìn anh, oan cái gì?
Dù sao, bọn họ sẽ cho rằng anh không làm chuyện đó, nhịn lâu như vậy, còn bị truyền ra, có phải rất oan ức không?
Trường An: ...
Nói về việc này mà anh cũng không thể đứng đắn một chút hay sao?
Chẳng qua ngược lại trong lòng thật sự là yên tâm không ít, nhưng vẫn rất xấu hổ, nhỏ giọng nói: Về sau em không đến bệnh viện các anh nữa...
Nhưng gần đây anh rất bận, sẽ không có thời gian ăn cơm... Người nào đó vẻ mặt vô tội.
Trường An: ... Bác sĩ Chử anh đây là bắt cóc tình cảm có biết không?
Chử Trì Tô thấy cô không nói gì, nhẹ nhàng nhíu mày, lầm bầm: Sẽ đau dạ dày...
...
Lại còn nhớ em, có thể sẽ vài ngày không gặp được em.
...
Hoàn toàn không chống đỡ được mà... Người luôn lạnh lùng cao ngạo lại xà vào lòng bạn nũng nịu yếu thế, Trường An cảm thấy mình vui đến phát khóc rồi! Cô thề, chắc chắn những người khác sẽ không thấy được bộ dạng này của anh! Thật sự là không biết nên khóc hay nên cười đây...
Tim cũng bị anh nói đến mềm nhũn rồi...
Không có cách nào... Trường An gật gật đầu, giọng điệu vẫn còn chút không can tâm: Biết rồi... Em sẽ đến.
Người nào đó đạt được mục đích, cười rộ lên, nhìn Trường An, cực kỳ tự nhiên: Lại đây hôn một cái.
...
Cả buổi sáng nay bị dọa dẫm đến phát sợ, anh còn muốn hôn một cái? Không cho hôn!
Chử Trì Tô thấy người nào đó không phối hợp, chuẩn bị tự mình đưa tay qua vơ vét, lại bị cô đẩy ra.
Được rồi, em đi đây, anh làm việc đi... Buổi tối mang đồ ăn tới cho anh.
Nói xong lườm anh một cái rồi đi ra ngoài.
Chử Trì Tô luôn tâm niệm làm một việc lúc sáng sớm, hiện tại không có người đến, sao có thể để cô đi như vậy? Trực tiếp đẩy ghế ra đứng lên, hai ba bước là đuổi kịp, đè cô lên cửa, môi trực tiếp cắn xuống.
Trong lúc đó vẫn không quên đưa tay khóa cửa lại.
Đầu lưỡi trực tiếp chui vào trong miệng cô, khuấy đảo một lúc, khẽ cắn lấy lưỡi cô, tay cũng không ngừng vuốt ve sau lưng cô...
Một lúc lâu sau mới thả người.
Trường An ngậm lấy bờ môi bị anh làm cho sưng đỏ, lườm anh một cái! Như này bảo cô làm sao để đi ra ngoài!
Lại trông thấy người kia cười đầy vui vẻ, ngón trỏ không ngừng ma sát môi dưới của cô. Một động tác đơn giản như vậy, lại tràn đầy lưu luyến triền miên.
Trường An đỏ mặt, đẩy anh: ... Em đi đây.
Ừm. Một lời đồng ý, lại không chịu thả người.
Vậy anh thả em ra...
Trường An ngẩng đầu, lại trông thấy mắt sắc nặng nề của người kia, nhìn cô chằm chằm, dường như đang kiềm chế cảm xúc nào đó.
Trường An có chút không hiểu, cũng không nói chuyện, đối mặt với anh.
Một lúc lâu sau, người kia cười tự giễu một tiếng, chậm rãi cúi đầu chôn mặt trên vai cô.
Sao vậy?
Đang suy nghĩ... Lúc nào mới có thể kết hôn.
...
***
Trường An ngồi ghế sau trên xe taxi, không ngừng xoa lên khuôn mặt phiếm hồng của mình.
Lúc anh vừa nói câu kia ra, cả người cô đều choáng váng, hoàn toàn không có cách nào trả lời.
Sau khi sững sờ, là từng đợt vui sướng, còn có một số cảm xúc rối loạn cùng đi qua.. Tóm lại là cực kỳ phức tạp.
Mà tình cảm dừng lại sau cùng, là cái cảm giác gọi là rốt cuộc cũng đến . Thật giống như đã nhiều năm như vậy, rốt cuộc cũng đạt được ước muốn.
Buồn vui lẫn lộn.
Thực ra cũng không phải là không nghĩ tới chuyện này, chỉ là đột nhiên bị anh nói ra như vậy, cô thực sự có chút khó mà phản ứng. Chỉ có thể mặc cho âm thanh trầm thấp của người kia cười khẽ hai tiếng bên tai mình, sau đó ngẩng đầu, lại hôn cô một cái, rồi mới vỗ vỗ đầu cô: Được rồi, đi đi.
...
Sau đó liền thật sự không để ý bờ môi sưng đỏ cùng vẻ mặt ngơ ngác mà mở cửa ra ngoài, cho đến lúc ngồi trên xe taxi mới phản ứng được...
Vừa rồi không phải cô phản ứng rất tệ chứ?
Trường An có chút xoắn xuýt, nhưng nghĩ lại, được rồi! Dù sao anh cũng sẽ không giận cô!
Đột nhiên liền cảm thấy bản thân thật sự bị anh làm hư, lúc trước đến cả hy vọng xa vời ở cùng anh một chỗ cô cũng không dám nghĩ tới, hiện tại chỉ cần nói lườm liền lườm, nói đẩy liền đẩy, nói chạy liền chạy, còn hoàn toàn không sợ anh giận mình!
Vênh váo đắc ý, ngược lại lời này thực sự không tồi.
Trường An dựa vào cửa sổ xe, nhìn con đường ngoài cửa chen chúc bận rộn, cắn môi dưới bật cười trầm thấp: Bác sĩ Chử, do anh chiều em, cũng không thể trách em được...
***
Tuy ngày đó bị Chử Trì Tô nói có chút hoảng, nhưng mỗi đêm Trường An vẫn mang cơm hộp tới. Hai người ăn uống trong phòng nghỉ của Chử Trì Tô, sau đó Trường An lại bị bác sĩ Chử ôm ấp phi lễ một lúc, khuôn mặt đỏ hồng quay về nhà, có đôi khi anh làm việc quá muộn, không yên tâm để Trường An về nhà một mình, liền ép buộc không cho người đi, ban đêm giữ chặt áo cùng ngủ với anh trong phòng nghỉ.
Trong bệnh viện đương nhiên cũng có chút truyền ra ngoài, dù sao Chử Trì Tô, ôi chao, ai, đó là... Con người một vạn năm không nói chuyện yêu đương, chuyện này lộ liễu như vậy, hoàn toàn không kiêng kị, đương nhiên khiến người khác chú ý.
Nhưng Chử Trì Tô cũng không phải người quan tâm đến ánh mắt cùng cái nhìn của những người khác. Đầu tiên, anh không làm bất cứ việc gì thẹn với lương tâm; thứ hai, vì ánh mắt của người không liên quan mà từ bỏ phúc lợi của mình, anh vẫn còn chưa nghĩ tới.
Về phần Trường An, ban đầu vẫn còn thẹn thùng, về sau... Hoàn toàn miễn dịch đối với những ánh mắt kia.
Một lần học tập bác sĩ Chử phản ứng trong tình huống này, bác sĩ Chử gật gật đầu, vẻ mặt thành thật: Da mặt dày vẫn là điểm tốt...
Bị Trường An điên cuồng đánh một trận, lại trở tay đè người đánh mình xuống, hôn hai cái. Sau đó mới thả người, đi làm việc.
...
Ban ngày Trường An bắt đầu chuẩn bị cho bộ phim Khuynh thành . Kịch bản đã sửa xong, các phương diện khác cũng được chuẩn bị tốt, ngoài việc diễn viên là do Trường An tuyển, còn lại liền giao cho đạo diễn, cô nhìn qua cảm thấy dường như không tệ.
Cuối cùng, thời gian khởi động máy cũng đến.
Điều này cũng có nghĩa là, đã tới thời gian Trường An phải tới Hoành Điếm rồi.
Lời editor: Dạo này bận quá, đi làm với đi học full tuần:(( các bạn thông cảm nhé, mình sẽ cố gắng đăng chương đều đặn, hứa không drop. Đừng quên vote và cmt để ủng hộ mình nhé!