Mặc Kỳ vâng lời, nhưng còn chưa đi đến cửa phòng khách, bỗng nhiên truyền đến một tiếng hô to hưng phấn: “Chu Tầm, Thương Hồng, các ngươi nghe đây, sư phụ các ngươi sắp làm cha, ta có nhi tử.”
thì ra là hai đệ tử của Hoàng Phủ Trạch Đoan định đến nghe mệnh lệnh, vừa vào cửa, đã bị Hoàng Phủ Trạch Đoan đang nóng lòng tìm người chia sẻ tin tức vui sướиɠ chấn động. Thương Hồng sửng sốt, vẫn là Chu Tầm kiến thức rộng, lập tức chúc mừng: “Chúc mừng sư tôn có quý tử.”
Diệp Tuệ trốn trong phòng ngủ quẫn bách muốn chết, cái gì kêu mừng có quý tử, làm như nàng đã sinh ra tới không bằng. Nhưng trong phòng khách Hoàng Phủ Trạch Đoan không thể tin nỗi, trên mặt giống như rút gân, hắc hắc cười ngây ngô. Tiếp theo Thương Hồng nói mộtcâu càng xuẩn ngốc: “thì ra sư nương có hỉ, đoán xem là ŧıểυ sư đệ, hay là ŧıểυ sư muội?”
Lời này đem Hoàng Phủ Trạch Đoan ngớ ra, sửng sốt trong chốc lát: “Là long phượng thai đó!”
Trời ơi, ta không cần sống nữa! “Mặc Kỳ, ngươi mau đi ra kêu cô gia vào đây.” Diệp Tuệ dùng tay đấm mặt giường, không thể để hắn làm mất mặt xấu hổ thêm.
“Ta đã biết, ŧıểυ thư.”
Hoàng Phủ Trạch Đoan còn đang đắm chìm trong mộng đẹp của mình, vui sướиɠ nói: “Đợi lát nữa các ngươi đi thư phòng, đem thư tịch đặt tên đều chuyển đến đây, nhi tử nhất định phải có cái tên vang dội khí phách, mới có thể có tiền đồ, nữ nhi lớn lên sẽ đáng yêu giống nương, nên gọi cái gì đây? Đúng rồi, Chu Tầm ngươi sáng mai đến y quán tìm lão đại phu tới phủ bắt mạch cho phu nhân, ta nhân tiện lãnh giáo mộtít thực phẩm có dinh dưỡng để thai phụ nên ăn chút. Đúng rồi, còn có bà mụ……” hắn vỗ vỗ ót: “Thương Hồng ngươi đi tìm mấy bà mụ mang về, đừng lo lắng tốn tiền, tìm bà tốt nhất, còn có bà vυ" cũng đừng quên mang mấy bà về.”
Càng nói càng kỳ cục! Diệp Tuệ gõ đầu vào giường, sao ngươi khôngtìm tiên sinh dạy học và tức phụ tương lai cho nhi tử ngươi cùng nhau tới luôn đi? thật chẳng ra làm sao, chưa đâu vào đâu cả, hết thảy đều là nàng suy nghĩ đoán mò, vạn nhất không hoài thai, nàng không phải muốn nhảy sông tự vận sao?
Thương Hồng cẩn thận hỏi: “Sư phụ, hiện tại tìm bà mụ có phải quá sớm hay không?”
“không còn sớm!” Hoàng Phủ Trạch Đoan nghiêm trang nói: “Ta muốn thẩm tra từng người, vạn nhất kỹ thuật quá kém, nhi tử ta không phải rất nguy hiểm sao?”
“Đúng đúng, vậy đệ tử đi tìm bà mụ, nhưng bà vυ" thì không cần tìm đến quá sớm đi!” Thương Hồng rốt cuộc là người ngoài cuộc tỉnh táo, so với sư phụ bình tĩnh hơn: “Sư phụ người xem, ta nghe nói bà vυ" phải sinh xong hài tử mới có sữa, tìm về ở không trong phủ, ba ngày sữa không đến liền cho trở về.”
Chu Tầm ngơ ngác hỏi: “Chuyện nữ nhân ngươi là làm sao mà biết được, hay là bên ngoài nuôi trộm một người?”
Thương Hồng nhất thời đầy mặt đỏ bừng, cả giận nói: “Đây đều là thường thức, chỉ có đồ ngốc mới không hiểu rõ lắm.”
Hoàng Phủ Trạch Đoan chầm chậm nói: “Sư phụ ngươi cũng khônghiểu rõ lắm sao?” Chỉ chưa nói thẳng ra câu chẳng lẽ sư phụ cũng là đồ ngốc.
Thương Hồng buồn bực gãi đầu gãi tóc, sớm biết vậy liền nuốt ở trong bụng không nói, mẫu thân hắn hôn phu nhiều, sinh hài tử cũng nhiều,nhỏ nhất còn ở trong tã lót. hắn từ khi hiểu chuyện, liền dỗ bọn đệ đệ chơi, nào có không hiểu rõ lắm.
“cô gia, ŧıểυ thư thỉnh người vào.”
Hoàng Phủ Trạch Đoan nghe được Mặc Kỳ truyền lời, đi vào phòng ngủ, thấy thê tử dùng đầu gõ vào giường, hoảng sợ, vội vàng tiến lên ôm lấy đầu nàng: “Nương tử có cái gì luẩn quẩn trong lòng, ngàn vạn đừng dùng nhi tử ta để hả giận, hắn không chịu nổi nàng lăn lộn như vậy.”
Diệp Tuệ trợn mắt há hốc mồm: “Tướng công, nhi tử chàng ở đây……” Nàng cầm tay hắn để lên bụng mình, khóc không ra nước mắt giải thích: “không ở trong đầu, chàng làm ơn có thể bình thường hơn đượckhông?”
Hoàng Phủ Trạch Đoan để bàn tay to thô ráp ở trên bụng nhỏ mềm mại của nàng sờ soạng: “Ta đương nhiên biết nhi tử ở chỗ này, nhưng càng biết trên người của nàng mỗi vị trí đều chung một nhịp thở cùng sinh mệnh của nhi tử, nếu nàng không tốt, hắn nhất định có thể cảm nhận được, nàng có biết thê tử Vương Đức Toàn chết như thế nàokhông?”
Phụ thân Vương ŧıểυ Nha, Tri châu đại nhân! Nàng lắc đầu: “khôngbiết, chết như thế nào?”
“Thê tử Vương Đức Toàn ba năm trước đây lúc đang mang thai, khi điqua ngạch cửa ngã một cái, hài tử rơi ra, nàng cố mấy ngày khôngchịu nỗi, cũng đi theo.” Hoàng Phủ Trạch Đoan đem thê tử đặt ở trêngiường, cẩn thận đắp chăn lên: “Nương tử ngàn vạn không được xem thường, phải an tâm dưỡng thai, có chuyện gì kêu ta làm là được, ta nếu không có ở nhà, nàng có thể tìm Mặc Kỳ, tóm lại nửa bước khôngthể thiếu người bên cạnh.”
Diệp Tuệ mồ hôi lạnh ứa ra, ngực giống bị một cây đè: “Ta không chắc chắn là mang thai, ta đoán mò, cho dù hoài thai hài tử cũng không cần mỗi ngày nằm như vậy, nằm hoài sinh bệnh. Hơn nữa ta còn phải đi vệ sinh, phải tắm rửa, còn muốn…… Còn muốn xem sách luyện chữ.”
Hoàng Phủ Trạch Đoan biểu cảm nghiêm túc: “Nếu nàng muốn đi, tasẽ đỡ nàng, đi vệ sinh và tắm rửa cũng có ta, còn có Mặc Kỳ, nếukhông đủ liền mua thêm hai thông phòng về, đọc sách luyện chữ chờ sinh xong hài tử mới nói.”
Diệp Tuệ đôi tay khua loạn: “Được, tất cả đều nghe chàng, nhưng mua thông phòng thì không cần, Mặc Kỳ đã đủ rồi, ta không muốn thêm người khác.” Mặc Kỳ mỉm cười đáp lời: “ŧıểυ thư người yên tâm, nô tài nhất định tận tâm tận lực chăm sóc người cùng ŧıểυ chủ nhân.”
Diệp Tuệ ai nha một tiếng, hai tay ôm đầu: “Còn không biết có phải mang thai hay không, các người đều bị làm sao vậy?”
Nhưng là hai nam nhân trong phòng ngủ vẻ mặt nghiêm túc, ai cũngkhông đem lời nàng nói làm chính sự.
“Sư phụ!” Ngoài cửa truyền đến tiếng Chu Tầm: “Phòng bếp đưa đồ ăn tới, nói là làm cho sư nương, muốn bưng vào hay không?”
Diệp Tuệ vừa muốn đứng dậy, bị Hoàng Phủ Trạch Đoan đè lại: “Mặc Kỳ đi lấy đồ ăn tới đi, mang tới một cái bàn thấp đặt ở trên giường trước.” Diệp Tuệ tức giận đến kêu lên: “đang êm đẹp mắc gì bày bàntrên giường hả, không phải đã có bàn đầu giường sao? Làm dơ chăn làm sao ta ngủ?”
Hoàng Phủ Trạch Đoan nhìn nàng thở dài một tiếng: “Nương tử đừng quá kích động, bảo bảo trong bụng sẽ không thoải mái, thai phụ phải tâm bình khí hòa, tâm bình khí hòa.”
Diệp Tuệ miệng chu nửa ngày, phun ra một chữ ai nghe cũng khônghiểu: Hâm!
Hoàng Phủ Trạch Đoan đôi mắt nghiêm túc một hồi, ủ dột, nhưng hiệntại sáng như vậy, toát ra vui sướиɠ vô hạn. Bưng lên một chén cháo khoai từ kiều mạch hạt súng, dùng thìa múc một ít, đưa lên môi thổi thổi, vừa đút cho thê tử, vừa lải nhải: “Nàng thích ăn cái gì nói cho ta, đầu bếp trong nhà nếu là không hợp ý liền nói ra, ta ngày mai cho bồ câu đưa thư về đế đô tìm thêm mấy người.”
Đế đô cách Bình Châu năm sáu ngàn dặm, cho dù chàng có tiền, người ta có thể đồng ý đi như chàng tính hay không? Diệp Tuệ không muốn lại cùng hắn cãi cọ, tranh tới tranh lui đều thành mình vô lý, cũng quên mất hỏi thăm tin tức Tần Vũ Hàng.
Ăn cơm xong, nàng kêu mọi người đi ra. Diệp Tuệ thấy lão công còn ngồi ở bên cạnh, nói với hắn: “đã trễ thế này, còn không ngủ, nhị vị đệ tử chàng còn ở phòng khách, bảo bọn họ đều đi nghỉ ngơi đi!” Nàng nhìn một cái đồng hồ cát ở góc tường, đã canh ba.
“Ta đang suy nghĩ tên nhi tử, bị nàng cắt ngang rồi.” Hoàng Phủ Trạch Đoan cau mày đứng lên, đắp cho nàng cái chăn: “Ta tìm Chu Tầm cùng Thương Hồng đến thư phòng thương lượng đây, nàng ngủ mộtmình đi.”
“Chàng không mệt sao?”
“Ta đang phấn khởi, ngủ không được,” hắn quay đầu lại nói với Mặc Kỳ: “Ngươi đừng về phòng, đêm nay ở bên cạnh chăm sóc, một bước cũng không cho rời đi, có nghe hay không?”
“cô gia yên tâm, nô tài hiểu rõ.” Mặc Kỳ mừng đến mức gật đầu, giống như chiếm được quyền lợi vô cùng to lớn.
Diệp Tuệ nhìn bóng dáng Hoàng Phủ Trạch Đoan, thân cao một mét tám mấy, có vẻ thực hùng tráng, rất có khí thế, thấy thế nào cũngkhông hợp với từ ‘bộp chộp’, nhưng là một ngày hôm nay hắn cho nàng cảm giác hoàn toàn sụp đổ hình tượng trước đây.
Diệp Tuệ ngủ không được, cầm lên một quyển lịch sử đương triều lật xem, đến canh bốn, nàng bảo Mặc Kỳ đi thư phòng nhìn xem, được tin tức là ba người đại nam nhân chỉ vào trên trang giấy mấy trăm tên tự tranh luận không thôi, đều nói tên mình chọn tốt hơn.
“Quên đi, mặc kệ bọn họ, ngủ.” Nàng đứng dậy thổi đèn, trong nhàmột mảnh an tĩnh, hướng giường dịch dịch, nhường ra một khoảng giường lớn, mơ hồ nói một câu: “Mặc Kỳ, ngươi ngủ bên ngoài.”
Mặc Kỳ lên giường, một cử động cũng không dám, một lát sau, thấy người bên cạnh hình như ngủ say, hắn đem cánh tay vòng để dưới cổ nữ tử bên người, cứ ôm như vậy cảm thấy mỹ mãn tiến vào mộng đẹp.
Ngày thứ hai, tuyết rơi rất lớn, Phát Tài vội vàng đánh xe ngựa đi mộtđường rất xa, mời tới một vị lão đại phu ở ngoài thành rất có danh.
Lão đại phu năm nay hơn bảy mươi tuổi, làm nghề y mấy chục năm, chữa khỏi vô số người bệnh, lúc này vén lên cổ tay Diệp Tuệ, đem hai ngón tay áp ở trên xem mạch… Diệp Tuệ trong lòng lo lắng, sợ lão đại phu xem xong mạch, nói ra một câu không mang thai, vậy nàng còn có cái thể diện gì. Nhưng thật ra Hoàng Phủ Trạch Đoan lại tin tưởng mười phần, tròng mắt tinh anh sáng lên: “Thế nào, thế nào, nương tử ta hoài thai là nam hay là nữ, có phải long phượng thai hay không?”
Diệp Tuệ nhìn lão công, nếu thời đại này có băng keo trong, nàng thậtmuốn dùng thứ đồ đó dán kín cái miệng hắn lại.
Lão đại phu xem mạch một lát, động tác buông tay bắt mạch, đứng lên, lắc lắc đầu.
Diệp Tuệ trong lòng thất vọng.
Lão đại phu nhìn Hoàng Phủ Trạch Đoan chắp tay, chậm rãi mở miệng: “Thứ lão phu tài hèn học ít, tôn phu nhân mới có thai có hơn mộttháng, thật sự nhìn không ra tới long phượng thai hay không, càng nhìn không ra là nam hay là nữ.”
Diệp Tuệ tức khắc khóe mắt tràn ra nước mắt, trong lòng thở dài, làm nữ nhân thật là không dễ, làm một nữ nhân mang thai càng là khôngdễ! Nhưng thật ra nàng đã khẳng định, đứa nhỏ này nhất định là huyết mạch Hoàng Phủ Trạch Đoan không thể nghi ngờ, bởi vì Tần Vũ Hàngđã đi hai tháng rồi. Dĩnh Đường Quốc nam nhân đối cái gọi là viên tránh thai đặc biệt tin tưởng, nàng càng thích dùng sự thật chứng minh vấn đề.
Hoàng Phủ Trạch Đoan có điểm thất vọng: “Vậy muốn bao lâu mới có thể khám ra được?”
Lão đại phu suy nghĩ chút: “Đợi qua thêm chút thời gian có thể khám ra có phải song thai hay không, nhưng kết luận là nam hay là nữ, còn phải đợi sinh hạ tới mới có thể biết.”
“Mặc Kỳ, ngươi dẫn đại phu đi phòng ngoài cấp đơn cho phu nhân dùng chút đồ bổ, chờ sau khi xong việc dẫn ông đi thư phòng chờ ta.”
Hoàng Phủ Trạch Đoan còn muốn nghe thêm một chút đồ ăn cho thai phụ, đây là hắn ba mươi năm rồi mới sinh đứa con đầu lòng, một chút qua loa cũng không được.
Mặc Kỳ cùng lão đại phu lui ra ngoài, Chu Tầm lại tiến vào, trong taymột mâm quả mơ tươi: “Đây là sư phụ tối hôm qua sai đệ tử mua cho sư nương ăn, ngày mùa đông mua không được loại hoa quả tươi, chỉ có một loại quả mơ này, nhưng đều là tươi ngon.”
“Ngươi vất vả, trở về nghỉ ngơi đi!” Hoàng Phủ Trạch Đoan đem mâm đựng trái cây tiếp nhận, hướng hắn xua xua tay, nói thê tử: “Buổi sáng ta đi phòng bếp xem người làm đồ ăn cho nàng, nghe Trương bà tửnói thai phụ phải ăn tươi, ta liền phái Chu Tầm lên phố đi mua, nàng nếm thử xem thích không?”
“Tướng công, chàng nghĩ đến thật chu đáo.” Diệp Tuệ đang cảm thấy buồn nôn, cầm một quả mơ chua bỏ vào trong miệng, một cổ tư vị chua tràn ra trong miệng, cảm giác muốn ói đỡ hơn rất nhiều.
Hoàng Phủ vẫn còn đang tiếc nuối: “Nếu là mùa hạ hay mùa thu thì tốt rồi, muốn cái hoa quả gì không có, hiện tại nương tử phải chịu khổ như vậy.”
Diệp Tuệ không cho rằng mình đang chịu khổ, nàng từ khi xuyên qua tới nay được đến rất nhiều.
“Sư tổ, sư tổ, nhị sư thúc tổ đã trở lại.” Tiếng Phát Tài ở ngoài cửa lớn tiếng truyền vào.
Diệp Tuệ từ trên giường đứng dậy, trong ánh mắt có một tia buồn vui lẫn lộn: “Mau mời chàng tiến vào.”
“đã tới, tôn nhi chạy tới báo một tiếng trước, muốn cho Sư tổ mẫu thậtlà cao hứng,”
Diệp Tuệ từ trên giường xuống dưới, chân trần dẫm lên thảm mềm mại, muốn bất chấp tất cả chạy đi ra, Hoàng Phủ Trạch Đoan lại chặn ngang ôm lấy nàng, một lần nữa đặt ở trên giường: “Nương tử nghe lời, thân mình quan trọng, Nhị sư đệ một đại nam nhân chẳng lẽ cònkhông biết vào nhà, phải yêu cầu có nàng dẫn đường mới được sao?”
Dường như cùng lúc, mành ngăn phòng ngủ bị vén lên, một nam tử đĩnh bạt đầy người màu trắng bông tuyết, mang một cổ khí lạnh lẽo tiến vào, đúng là Tần Vũ Hàng, trời rất lạnh như vậy không biết đã điđường bao lâu rồi.
Diệp Tuệ đau lòng lên, quỳ gối trên giường, mặc kệ hắn đầy người lạnh lẽo, một thân tuyết phủ, ôm chặt lấy hắn. Hoàng Phủ Trạch Đoan ở bên cạnh gấp đến độ không kìm được, luôn miệng nói: “Được rồi được rồi. Ôm một chút là được rồi, hắn trên người đều là tuyết, nương tử để ý cảm mạo.” Trong lòng thẳng kêu: Nhi tử ta còn nhỏ, đừng đông lạnh hắn.
Tần Vũ Hàng đem áo khoác dính đầy tuyết cởi ra, dùng chăn đem thê tử bao lấy, rồi tiếp tục đứng bên giường ôm vào trong ngực hôn môi, đem nhớ nhung cách biệt hóa thành động tình, hung hăng hôn, cảm thấy miệng nàng có một mùi thơm hoa quả ngọt lành, đem lưỡi xâm nhập đi vào, sục sạo bên trong đoạt lấy mật nước.
Diệp Tuệ quỳ ở trên giường bị hắn hôn đến thở hổn hển, lại ôm cổ hắnkhông muốn buông tay.
Hoàng Phủ Trạch Đoan thấy bàn tay Tần Vũ Hàng vươn vào trong vạt áo thê tử, xoa nắn bên trong một đôi hương mềm, cảm thấy không thể lại để cho bọn họ tiến hành xa hơn, ngồi sau lưng nàng đưa tay gở thê tử ra ôm vào lòng: “Nương tử mang thai, Nhị sư đệ nhẫn chút đi!”
Thê tử Vương Đức Toàn chính là đang mang thai giai đoạn đầu mà sinh non nên chết đi, tối hôm qua đặt tên xong rồi, tống cổ hai tên đồ đệ trở về nghỉ ngơi, một mình ngồi trong thư phòng, nhìn thật lâu y thư, biết nữ nhân mang thai một hai ba tháng rất nguy hiểm, khôngphải không thể hành phòng, nhưng nếu thể chất nhược nữ nhân nhất định nhất định phải cẩn thận.
Tần Vũ Hàng thực bất đắt dĩ: “Nương tử mang thai?”
Diệp Tuệ đỏ mặt gật gật đầu: “Thực xin lỗi Tần đại ca, lần này khôngthể sinh trước cho chàng, chờ lần sau ta nhất định sẽ……”
Tần Vũ Hàng lắc đầu: “Ta sao có thể vì chuyện này giận nương tử, nàng có hài tử là chuyện tốt.” trên thực tế hắn trong lòng vẫn là thất vọng, nếu không phải tới Bình Châu thực hiện lời hứa lúc trước, hắncùng nàng cũng đã có hài tử thuộc về chính mình rồi!
Diệp Tuệ thấy được đáy mắt hắn một tia ảm đạm, vói tay vào trong quần hắn, vật nơi đó tiếp xúc với tay nhỏ non mềm của nàng nháy mắt cứng lên, dưới nền vải nổi lên một cái lều nhỏ.
“Tần đại ca, chàng yên tâm, cho dù Tuệ nhi không thể cùng chàng làmsự việc kia, cũng nhất định làm chàng vui vẻ.”
Tần Vũ Hàng đứng bên cạnh giường, đem quần cởi ra, nam căn vừa vặn để trước mặt Diệp Tuệ. Diệp Tuệ lại đang ngồi trong lòng Hoàng Phủ Trạch Đoan, được hắn ôm từ sau lưng.
Nàng dùng cả hai tay vuốt ve trên nam căn Đại lão công, thân mìnhhắn đĩnh phía trước, thể nghiệm từng đợt từng đợt khoái ý đánh sâu vào tận tâm hồn. Tần Vũ Hàng nhìn đến nàng trước ngực một đôi trắng ngần đã nhảy ra khỏi vạt áo, cùng lúc cảm thụ khoái ý bên dưới, hai tay xoa bộ ngực nàng, thở dốc nói: “Nương tử, ta lúc nào cũng rất nhớ nàng.”
“Ta biết, ta cũng rất nhớ chàng.” nói xong nghiêng người phía trước, cúi đầu ngậm nam căn hắn vào trong miệng. Nàng không ngừng phun ra nuốt vào nam căn của hắn, dùng đầu lưỡi trêu chọc đầu tròn khiếnhắn không khỏi thở ra khoan khoái. Hoàng Phủ Trạch Đoan vẫn đangngồi trên giường ôm chặt lấy hông nàng vào trong lòng, nhìn thấy cảnh ấy rất lo lắng, vừa muốn ngăn nàng lại, nhưng lại vừa hưng phấn, nam căn cứng rắn đâm cả vào mông nàng. Tần Vũ Hàng thấy sắc mặt Đại sư huynh thay đổi liên tiếp, khi thì khẩn trương khi thìkhoái hoạt, làm hắn có chút buồn cười. Phần vì không muốn nàng chịu khổ, phần vì đã lâu không gần nàng, hắn nhanh chóng muốn phát tiết, liền rút nam căn ra. Diệp Tuệ hiểu ý duỗi tay bắt lấy vuốt mạnh liên tục, nghe thấy hắn gầm nhẹ, thân mình chấn động, từ đầu tròn phun ra một cổ chất lỏng nồng đậm. “Ưm, nương tử!” Tần Vũ Hàng chợt ôm chặt thân trên của nàng.
Diệp Tuệ mỏi tay, lúc này thân mình nhẹ bổng, bị Hoàng Phủ Trạch Đoan ôm qua đi, cảm thấy dưới mông bị một cây cự vật của hắn dựng đứng đâm lên, hỏi: “Hoàng Phủ đại ca, chàng có khỏe không?”
“Ta đương nhiên rất khỏe.” Hoàng Phủ Trạch Đoan đặt nàng trêngiường nằm, trách mắng: “Dưỡng thai cho tốt, đừng hồ nháo nữa.”
Diệp Tuệ lại chuyển hướng qua kêu tên một nam tử khác: “Tần đại ca, ta nghe nói chàng đi Sa Châu, quốc gia đại sự cùng chàng có cái quan hệ gì mà chàng phải bôn ba?”
Tần Vũ Hàng thở phào nhẹ nhỏm, tự mình sửa sang lại thích đáng. “Chuyện người lớn nàng không cần hỏi nhiều, ngoan ngoãn dưỡng thai, chờ sang năm sinh xong hài tử rồi, liền đến phiên sinh cho ta, nhớ rõ đem thân mình dưỡng cho tốt, ngàn vạn không thể có việc.”
Diệp Tuệ hiểu được, cổ đại nữ nhân giá trị chính là sinh hài tử, để mang lại niềm vui cho lão công.