“Vị ŧıểυ nương tử này, nàng có ổn không?” Lý Vĩ Thần mới biết mìnhthật lỗ mãng, hướng phía trước đi vài bước, dùng thân thể che chắn vũng máu phía sau.
Diệp Tuệ lấy lại bình tĩnh, giơ tay bắt lấy hắn: “Còn đứng ngốc làm gì, nhanh chạy trốn đi!” một tay lôi kéo hắn, một tay lôi kéo Mặc Kỳ,không quên tiếp đón Phát Tài: “Chạy mau, đợi lát nữa quan sai tới đều vô nhà tù ngồi.”
Thân là một thị dân bổn phận thành thật bình sinh liền sợ hai loại người, một loại là cường đa͙σ, một loại khác là cảnh sát, người trước đụng phải sẽ bị cướp tài hay sát hại tính mệnh, người sau đụng phải sẽbị dây dưa phiền phức. Xã hội hiện đại đều phải tránh rất xa bọn họ, đừng nói cổ đại.
Diệp Tuệ sợ gặp kiện tụng, lôi kéo mấy người bên cạnh vội vội vàng vàng thoát đi. Chọn hẻm nhỏ hẻo lánh trốn, liên tiếp chạy vài con phố, mệt thở hổn hển như trâu, rốt cuộc lại chạy không nỗi.
Lý Vĩ Thần vẫn là khí định thần nhàn, trên mặt không thấy một chút khẩn trương: “Chẳng qua làm bị thương hai tên ŧıểυ tặc mà thôi, nàngkhông cần sợ thành như vậy.”
Diệp Tuệ khóe môi làm động tác mỉa mai: “Đả thương người khôngphải ta, vào nha môn ta sẽ tự không có việc gì. Đừng nghĩ ngươi là Kim Quang Tử Lộc đại phu gia công tử, nhưng hiện giờ lẩn trốn bên ngoài, phạm vào chuyện chỉ sợ lộ ra thân phận không tốt đâu?”
Bảo hoa trưởng công chúa cũng không phải là dễ chọc, trai lơ chạy trốn, mất bao nhiêu mặt, phái người ra tập nã hắn rất có thể không chỉmột đám người ở phù dung trấn kia.
Lý Vĩ Thần giống như không nghe được nàng nói cái gì, duỗi tay ở trênngực nàng vén lên một sợi tơ hồng, đôi mắt đen lộ ra sắc nghi hoặc: “Nàng từ đâu có được khối ngọc bội này?” hắn là nhi tử của quan lớn, tham dự qua yến hội cung đình, sao có thể chưa thấy qua bằng chứng hoàng tộc bực này. Từ cấp bậc của ngọc bội mà xem, chỉ sợ khôngngoài thân vương mới có thể có được. Thân vương, theo luật pháp Dĩnh Đường Quốc chỉ có là hoàng tử mới có tư cách làm thân vương, lão hoàng đế một khi qua đời, thân vương liền sẽ thối lui đến vị trí quận vương.
Diệp Tuệ cúi đầu vừa thấy, mới biết được ngọc bội hình rồng trong vạt áo vừa rồi trải qua một hồi chạy chạy văng ra bên ngoài, từ trên tayhắn đoạt lại: “không liên quan đến chuyện của ngươi.”
“ŧıểυ thư, người xem chúng ta chạy đến chỗ nào rồi?”
Mặc Kỳ tò mò nhìn phố này, mỗi nhà cổng lớn đều đứng mấy thiếu niên hoa hòe lộng lẫy đối với nữ nhân qua lại trêu đùa, thỉnh thoảng đưa móng heo vói qua sờ soạng vài cái, sau đó phát ra tiếng cười càn rỡ. Từ cửa sổ trên lầu cao phát ra tiếng đàn ca nhẹ nhàng từng đợt từng đợt, âm thanh du dương, tươi mát uyển chuyển, rung động lòng người.
“Sư tổ mẫu, nơi này chỉ sợ là lưu hoa phố nổi danh trong thành Bình Châu, nếu như bị sư phụ ta biết ta tới loại nơi dơ bẩn này không đánh gãy chân ta là không thể, chúng ta vẫn nên rời đi đi!” Phát Tài trên sắc mặt lộ ra khinh thường nhìn các thiếu niên bên đường.
Lưu hoa phố!
Diệp Tuệ nhìn hai bên đường đủ loại kiểu dáng bảng hiệu cùng các nam nhân ở cửa mời chào khách, thì ra là nơi hoa bướm cổ đại, tựa như Bắc Kinh xưa có bát đại ngõ nhỏ, bên trong kỹ viện nhiều như lông trâu, xa gần nổi danh, đến nỗi không ai không biết, không aikhông hiểu.
“Được, chúng ta rời đi.” Diệp Tuệ đang muốn xoay người, lại thấy đối diện một đám bộ khoái áo xanh cầm trong tay binh khí đang trênđường chạy tới, dẫn đường chính là hai gã bá tánh, phát hiện ra nàng, lập tức chỉ bộ khoái đuổi tới.
“Hỏng rồi, Sư tổ mẫu, hai bá tánh dẫn đường kia là vừa mới xem náo nhiệt, nhận ra chúng ta, nhanh chạy trốn đi!” Phát Tài là ở nông thôn lớn lên, đối với bộ khoái trời sinh liền giữ tâm lý sợ hãi.
Đúng là xui xẻo! Diệp Tuệ rất hận, mỗi lần gặp Lý Vĩ Thần cũng chưa bao giờ có chuyện gì tốt, tên này là sao chổi. không kịp suy nghĩ, mộttay lôi kéo Phát Tài, một tay lôi kéo Mặc Kỳ, liều mạng hướng một ngõ hẻm khác chạy trốn.
“ŧıểυ thư, vị công tử kia bị bắt được thì làm sao bây giờ?” Mặc Kỳ thiện tâm, vừa chạy vừa hỏi.
“Vị công tử kia tâm địa hiệp nghĩa, nhất là có thể mang khó khăn lại cho người, làm sân sau cho hắn, có lẽ còn sẽ cảm kích chúng ta chohắn cơ hội nổi bật.”
Diệp Tuệ buồn bực Lý Vĩ Thần mang lại cho nàng tai bay vạ gió, trào phúng nói, loại người này nếu ở kiếp trước có một từ hình dung gọi là não tàn, nàng lại đã quên cổ nhân gặp người như vậy gọi là trọng nghĩa khí. Mặc Kỳ tư tưởng đơn thuần, thế nhưng tin, hảo cảm tăng nhiều, chờ đến ngày sau Lý Vĩ Thần trở thành một trong những sườn phu của Diệp Tuệ, khó tránh khỏi trong sinh hoạt đối với hắn sẽ chiếu cố thêm.
“Sư tổ mẫu, chúng ta vào một cái ngõ cụt.” Phát Tài đột nhiên kêu lên.
Diệp Tuệ lúc này cũng phát hiện, hôm nay đi dạo phố thật không chọn ngày, chắc là không có đường về nhà, sau có truy binh, lui cũng khôngthể lui, vừa lúc ngõ nhỏ có một cái cửa ngách, vội đi tới vài bước, duỗi tay đẩy, cửa khép hờ, trong lòng vui mừng, tiếp đón hai người phía sau tiến vào.
Trong viện thực rộng mở, phòng ở trái một dãy, phải một dãy, phòng trước phòng sau thỉnh thoảng thấy tốp năm tốp ba nam nữ tụ ở bên nhau ve vãn đưa tình. Vội chuyển ánh mắt, bên dưới một bóng cây, hai người nam nữ quần áo xốc xếch ở bên nhau hôn nồng nhiệt.
Phát Tài “Má ơi” một tiếng hô lên tới: “Tình cảnh chúng ta chạy vào kỷ viện, chuyện này làm sao mới tốt, bị sư phụ ta biết còn không đem chân đánh gãy. Tháng trước nương ta còn thương tình đem Mã Thúy Hoa ở đầu thôn tây giới thiệu cho làm tức phụ, bây giờ xong đời rồi, việc hôn nhân chắc thất bại.” hắn vừa kêu, vừa dùng ngón tay che đôi mắt lại, nhưng là vì tò mò, nhìn lén xuyên qua khe hở ngón tay về phía dưới tàn cây kia xem đôi nam nữ biểu diễn tình cảm mãnh liệt.
Diệp Tuệ hướng trên đầu hắn gõ một cái, trách mắng: “Nhanh nhanh câm miệng cho ta, còn làm ồn ào coi chừng ta đem ngươi bán cho kỷ viện này mỗi ngày đi tiếp khách.”
Phát Tài vội vàng ngậm miệng lại, hắn ở Thiên Ưng Môn là đệ tử nội môn tiền đồ vô lượng, nếu như bị bán vào kỷ viện cả đời này đều đừng nghĩ rửa sạch, lão cha lão nương cũng sẽ không nhận hắn làm nhi tử.
Diệp Tuệ mi tâm nhẹ nhàng nhăn lại, vào kỷ viện cũng không được, đira ngoài có thể gặp phải quan sai, trước nghỉ ngơi nửa canh giờ, sau lại tìm cơ hội rời đi. Aizza, nếu như bị hai vị lão công biết nàng dạo kỷ viện chỉ sợ khó mà nói. Tần Vũ Hàng mọi việc đều tùy theo tính tình nàng, đối với nàng phải nói là sủng tới cực điểm, nhưng Hoàng Phủ Trạch Đoan cá tính tương đối âm u, có đôi khi nàng rất sợ hắn.
“Phát Tài, chuyện hôm nay ngươi không được phép nói ra, nếu như bị ta phát hiện từ trong miệng ngươi lộ ra nửa câu tiếng gió, ngươi thấy bọn họ không?” Nàng chỉ chỉ những nam tử bán hoa đó đang bán rẻ tiếng cười “Ta liền đem ngươi bán tới nơi này cho theo chân bọn họ.”
Phát Tài vội vàng cam đoan: “Sư tổ mẫu người yên tâm, đánh chết ta cũng sẽ không nói ra đi.” một khi bị người biết hắn tới kỹ viện, danh tiết liền hoàn toàn huỷ hoại.
“Theo ta đi vào, giống như tùy ý đi dạo phố, không cần khẩn trương.”
Cổ đại kỷ viện giống câu lạc bộ đêm ở hiện tại, đều là nơi phục vụ, ai cũng sẽ không tò mò người khác.
Diệp Tuệ giả bộ thật thoải mái hào phóng, giống khách nhân tìm vui,một lát sau khi nghe ngóng biết được đây là Lưu Hoa phố nổi danh nhất đẳng kỹ viện, vài tên hoa khôi dẫn đầu đều là ca nhi nổi danh ở địa phương này.
một lão nam nhân trang điểm loè loẹt nghe nói khách nhân tới, vặn eo uốn éo mông đi tới, nhìn nhìn hai vị tuấn tú thiếu niên bên cạnh Diệp Tuệ, ánh mắt sáng lên, giơ tay sờ soạng khuôn mặt Mặc Kỳ một phen: “Mặt hàng nai quá, có phải còn non hay không, tốt nhất nói trước,không phải non bán không cao giá.”
Mặc Kỳ trong mắt hiện ra tia xấu hổ buồn bực, dùng sức đẩy lão nam nhân ra.
Lão nam nhân đem nàng trở thành bọn buôn người! Diệp Tuệ lạnh mặt: “Quy củ chút đi, bọn họ là tùy tùng của ta.”
Mang theo nam tùy tùng tìm vui, cũng không phải là không có. Lão nam nhân thấy Diệp Tuệ quần áo trang điểm liền biết là chủ có tiền, vội trưng khuôn mặt tươi cười: “Aizza, vị ŧıểυ nương tử này đủ tuấn tú đây, là muốn thuê phòng, hay là muốn nghe khúc, có quen biết ca nhi nào không, để ta đi kêu cho ngươi hai người.”
“không có quen biết ca nhi, ngươi chuẩn bị cho ta một gian phòng ở, tùy tiện tìm một ca nhi hát khúc lại đây là được.” Diệp Tuệ hướng Mặc Kỳ nháy mắt, Mặc Kỳ nhận được, nhét vào trong tay lão nam nhân mộtcái lá vàng.
Phàm là tới kỹ viện khách nhân không tìm ca nhi giúp vui, sẽ có vẻ kỳ dị, gây hoài nghi liền chuốt phiền toái.
“ŧıểυ nương tử thật hào phóng, ngươi yên tâm, ta đem hoa khôi nhà chúng ta cho ngươi chọn một người, cam đoan hầu hạ ŧıểυ nương tử thoải mái dễ chịu.” Lão nam nhân nhận được lá vàng, mặt mày hớn hở, hướng về phía bóng cây có đôi nam nữ đang ôm hô: “Nhị minh lại đây, đừng ở đàng kia phát xuân, mau đi đem Hồng Văn công tử mời đến, liền nói có khách quý tới.”
Nam nhân gọi là Nhị Minh đang hôn đến tình thế cấp bách, lôi kéo nữ nhân kia muốn khai phòng, nghe được tiếng la lão nam nhân, khôngtình nguyện nghe theo phân phó rời đi.
Mấy người Diệp Tuệ được mời vào một gian chính phòng lầu ba tốt nhất kỹ viện này, phòng trong là phòng ngủ, gian ngoài là phòng khách, bố trí cùng bài trí có vẻ phong tình. Mà trung tâm bày mấy cái bàn thấp, sau khi tiến vào một chút có người đem khay trà ngon bưng lên, Diệp Tuệ ngắm nghía một lần, trên mỗi cái bàn thấp đều có trãi chiếu bên trên.
Diệp Tuệ đi dạo phố hồi lâu, lại phát sinh chuyện Lý Vĩ Thần đánh mấy tên cướp, gấp đến độ chạy trốn, lúc này mới cảm thấy miệng khô lưỡi khô, bất chấp nước trà kỳ viện rất chát, bưng lên uống một bát lớn. nóivới Mặc Kỳ cùng Phát Tài: “Các ngươi cũng uống một ly.” Đem chung trà trên bàn đẩy cho hai người, nàng lại rót thêm một ly, bưng lên chậm rãi uống.
“Vị ŧıểυ nương tử này, nghe nói người muốn nghe hát, Hồng Văn công tử chúng ta tới rồi, hắn hát khúc các khách nhân thích nghe nhất.” Cửa bị đẩy ra, Nhị Minh đưa vào một nam tử tuổi trẻ ôm một cây tỳ bà đivào.
Nam tử tuổi trẻ được gọi là Hồng Văn đến đối diện khoanh chân mà ngồi, đem ôm đàn vào trong ngực, nhìn đối diện là thiếu nữ dung mạo xinh đẹp, giữa mày hiện ra vui mừng. hắn bị mấy lão bà Tây Khương bao vài ngày, đã sớm chán ghét, đặc biệt Khương nhân trên thân có mùi hôi nách càng làm cho hắn ghê tởm, vừa rồi người báo phải tiếp khách còn không tình nguyện, hiện tại vừa thấy nhất thời vui mừng lên. Thả mềm thanh âm nói: “Xin hỏi ŧıểυ nương tử muốn nghe bài gì?”
“Tùy ý đi” Diệp Tuệ chậm rãi uống trà của mình, hơi trà làm giọng nóikhá hơn nhiều. Nàng đi trốn, chứ không phải dạo kỹ viện, nào có tâm tình nghe hát. Hồng Văn có chút thất vọng: “ŧıểυ nương tử nếu là thích, ŧıểυ sinh không bằng dâng lên một khúc thập bát mô.”
Thập bát mô, đó là cái bài gì? Diệp Tuệ liền mí mắt cũng không nâng, vẫn nói: “Tùy ý.”
Hồng Văn bắt đầu đàn tỳ bà, tinh tế cất giọng hát lên: “Sờ nha sờ, đại tỷ meo meo biên, hai cái meo meo viên lại viên, giống như lấy ra khỏi lồng hấp bánh bao tiên, ai ai da, giống như lấy ra khỏi lồng hấp bánh bao tiên. Sờ nha sờ, đại tỷ bụng tề tử, nho nhỏ bụng tề viên lại viên, giống như một quả ŧıểυ tiền tài. Sờ nha sờ, ta càng sờ càng thích……”
“Khụ khụ……” Diệp Tuệ lập tức sặc tới, khụ đến nước mắt đều chảy ra. Mặc Kỳ đưa qua khăn tay, nàng xoa xoa, nói với nam tử tuổi trẻ đanghát: “Bài này…… Ngươi đổi một bài hát khác đi.”
Hồng Văn ngẩn người: “Nếu không hát bài đại ŧıểυ tử giả đứng đắn được không?”
Diệp Tuệ buồn bực: “Ta nói ngươi có thể hát bài văn nhã hay không, ví dụ như điệp luyến hoa, thanh bình gì đó, nếu không được liền hát loại hồi hương đại cổ đi.”
Hồng Văn có vẻ vài phần ủy khuất: “Cha ta không dạy qua, lại nóikhách nhân tìm vui không phải đều thích ŧıểυ khúc như vậy sao?”
Đúng lúc này, dưới lầu truyền đến thanh âm lộn xộn, có người đanghét to, có người đang phá cửa