Da thịt phía dưới vẫn như cũ rất đau, Hoa Cẩn không có biện pháp đi dứng thẳng lên được, cô được Tịch Khánh Liêu ôm vào trong ngực, ngồi trên xe taxi đi tám km đến phòng tư vấn tâm lí.
Trước mắt bác sĩ Hoắc lần nữa phán đoán, nói sơ qua tình huống với cô.
“Khoảng cách với lần trước “Nó” xuất hiện, đã là ba mươi ngày trước.
”
Hoa Cẩn nhớ rất rõ ràng, đó là một ngày trước khi cô từ dưới tầng hầm được thả ra.
Lúc trước kia, cô vẫn luôn ở tầng hầm ngầm tiếp thu tra tấn làʍ t̠ìиɦ cùng tàn ác rót tinh, hắn tìm mọi cách làm cô mang thai.
“Căn cứ phỏng đoán của tôi, hẳn không phải là người này vô duyên vô cớ xuất hiện, trước khi hắn xuất hiện, có xảy ra dấu hiệu gì sao?”
“Tôi không biết.
”
Trên mặt cô mang khẩu trang không thoải mái, lại hướng trên mũi lôi kéo: “Lúc ấy, hắn không ở nhà.
”
Bác sĩ Hoắc cầm lấy hồ sơ bệnh tình lúc trước lên xem, mặt ủ mày ê day day thái dương.
“Thuốc có uống đúng giờ không?”
“Có, mỗi ngày tôi đều sẽ nhìn đến anh ấy chủ động đi uống thuốc.
”
“Mới trị liệu nửa tháng, hiệu quả cũng không có nhanh như vậy, lại kiên trì nhìn xem, nhiệm vụ chủ yếu trước mắt, chính là gϊếŧ chết cái nhân cách thứ hai.
”
Trước mắt mà nói, Hoắc Cảnh Tư không có khám qua bệnh nhân bệnh tình nghiêm trọng như vậy, hắn nghĩ cùng giao lưu với người bệnh, nhưng người bệnh vẫn luôn áy náy vì bản thân đánh người, lúc nào cũng là bộ dáng hối lỗi, biểu tình thống khổ ôm đầu, không ngừng nói thực xin lỗi.
“Đánh người cũng không phải cậu, hiện tại trị liệu đối với cậu mà nói, là muốn tiêu trừ “Người”kia bên trong cậu, không cần áy náy.
”
Hắn bắt lấy tóc ngắn của chính mình, vừa lôi vừa kéo.
“Có thể nói với tôi, từ khi nào mà cậu xuất hiện nhân cách thứ hai, trước khi phát bệnh có dấu hiệu gì?”
“Thực xin lỗi, thực xin lỗi.
” Tịch Khánh Liêu nhỏ giọng nhắc mãi, không ngừng lặp lại, chau mày đem chính mình phong bế, hắn như lâm vào vòng tuần hoàn chết chóc nào đó.
Có lẽ là do tính tình yếu đuối này của hắn, mới dẫn đến nhân cách thứ hai có cơ hội xuất hiện.
Hoắc Cảnh Tư mở âm nhạc, thử làm hắn bình tĩnh, cũng bắt đầu phát sầu chống cằm, nhìn nhất cử nhất động của hắn, làm người ta không khỏi đau lòng.
“Tịch tiên sinh, thử hít sâu, tận lực không cần suy nghĩ đến những việc trước đó.
”
Hoắc Cảnh Tư kéo ra ngăn kéo, đem một bộ trò chơi ghép hình đưa cho hắn: “Cậu thử dùng nó làm bản thân bình tĩnh đi.
”
Trò chơi ghép hình đủ mọi màu sắc, hắn hô hấp dồn dập, nhấc lên một khối, run rẩy đặt ở vị trí trên góc ngoài cùng.
“Cậu còn nhớ rõ lần đầu nhân cách thứ hai xuất hiện là khi nào?” Hoắc Cảnh Tư đan ngón tay vào nhau hỏi hắn.
“Nhớ không rõ.
” Hắn môi mỏng suy yếu nói, dùng ngón tay chống đỡ cái trán, suy nghĩ cặn kẽ: “Đại khái, nửa tháng trước đi.
”
Nửa tháng trước, cùng lời cô nói thời gian chính xác không kém bao nhiêu.
“Trước khi “hắn” xuất hiện, có phát sinh chuyện gì khắc sâu ấn tượng của cậu không?”
“Không rõ ràng lắm.
”
“Ngày thường có cảm thấy thân thể khó chịu, hoặc là đột nhiên đau đớn?”
“Đại khái không có.
”
Hắn hiển nhiên bình tĩnh hơn rất nhiều, một cái tay khác nhấc trò chơi ghép hình từng khối chồng lên nhau, biểu tình cũng trở nên nghiêm túc hơn.
“Cậu còn nhớ rõ dùng thuốc sao?”
“Nhớ rõ”
“Ngày thường dùng nhiều ít.
”
“ba viên, bốn viên, có đôi khi là năm viên.
”
Hắn nheo lại mắt, một tay chống cái trán, lời nói ổn định, bất tri bất giác, đã đem trò chơi ghép hình lắp ráp xong.
Tiếng đập cửa vang lên.
Hoắc Cảnh Tư nói hắn chờ một lát, đứng dậy đi mở cửa, Hoa Cẩn lo lắng hướng bên trong nhìn xem.
“Tình huống của anh ấy thế nào? Hôm nay, có thể đừng hỏi quá nhiều hay không, tôi sợ anh ấy khống chế không được cảm xúc chính mình.
”
“Hiện tại không cần thiết lo lắng, cảm xúc cậu ấy đã ——”