Một Khi Tiến Vào Đừng Hòng Rời Đi

Chương 6

Trước Sau

break

Tịch Khánh Liêu ấn đầu cô xuống nền đất, một bên nhấn một bên rống “Mẹ nó! cô mang tên đàn ông nào đến phòng thuê của tôi, mặc quần áo của tôi, dùng đồ vật của tôi, tiện kỹ nữ cô thiếu ȶᏂασ! Một cái dươиɠ ѵậŧ thỏa mãn không được cô sao?”

Hoa Cẩn lần thứ hai bị hắn túm ngẩng đầu lên, sắc mặt đã trắng lợi hại, tay cô phát run còn dùng sức chống đỡ mặt đất, không cho bụng chạm xuống đất, nước mắt từng giọt rơi xuống, suy yếu nói.

“Tôi không có……”

“Đó là anh, Tịch Khánh Liêu, chính anh có bệnh, anh không biết mà thôi, những thứ đó đều là của anh ——”

“Chết đến nơi cô còn dám nói dối ông đây!”

Da đầu nứt toạc bị hắn một tay mạnh mẽ túm lên, lật qua thân mình đem cô ném ở trên giường.

Hoa Cẩn nghiêng đầu, một tay đặt ở bụng, cái trán bị mặt đất đâm ra tới ứ máu, che kín hai mắt nhìn lên trần nhà, cô phảng phất đã thấy được chính mình khi chết.

Người đàn ông đè ở phía trên, tóc bị cào mà hỗn độn, đôi mắt phượng vẫn luôn đều thực ôn nhu, hiện tại đã không còn độ ấm, chung quanh sưng trướng tơ máu hướng tới đồng tử màu nâu ở giữa, khóe mắt từng đạo hung tàn hằn lên nếp nhăn, ác độc doạ người.

Hắn dùng cái kia căn dươиɠ ѵậŧ còn cứng rắn tàn nhẫn cắm vào bên trong thân thể của cô, mới vừa bị đá sưng hạ thể, giờ phút này kịch liệt đau đớn, không chịu đựng nổi, vật nóng bỏng đặt ngay dưới háng nóng bỏng thiêu đốt, hắn mỗi lần ra vào, cũng đủ làm cô tuyệt vọng.

“A —— a! A a!”

Cô lo lắng đứa con trong bụng sẽ khó giữ được, nếu không có đứa bé này, cô nhất định sẽ bị nhốt vào tầng hầm ngầm một lần nữa, tiếp tục bị tra tấn đau đớn muốn chết, liền giống như hiện tại thịt căn ra vào, người đàn ông rống giận tiến công,sợi tóc rũ xuống ở trên trán.

“Đau chết cô cái đồ đê tiện, bức này chỉ có dươиɠ ѵậŧ của ông đây mới có thể tiến vào, nghe rõ cho tôi! Chỉ có dươиɠ ѵậŧ, tϊиɧ ɖϊ©h͙ cùng nướ© ŧıểυ của ông đây mới có thể nằm ở bên trong cô!”
Trong miệng cô giờ đây chỉ có thể thì thào mà kêu cứu mạng, vô luận như thế nào, đều không thể tránh thoát khỏi nơi hạ thể bị tra tấn như địa ngục.

Trên người hắn thế nhưng lại còn phát ra tiếng cười sung sướиɠ, gương mặt dữ tợn của hắn trở nên phá lệ rõ ràng, trước mắt Hoa Cẩn có thể nhìn thấy đều là một mặt tà ác của hắn, khóe miệng cười dữ tợn, một bên dùng sức tiến vào, nói với cô.

“Đem tiện huyệt của cô ȶᏂασ lỏng ra, cho tên đàn ông khác không thèm ȶᏂασ cô nữa!”

“Vì cái gì, vì cái gì đối với tôi như vậy,tôi không có chạy trốn mà, tôi không —— a!”

“Chết đến nơi còn dám mạnh miệng? Cô từ đâu ra mà nói là không có chạy trốn hả?”

Hắn vừa nói, hạ thân vẫn không ngừng va chạm, hai cánh hoa sưng đỏ bị ȶᏂασ đến chảy máu, dươиɠ ѵậŧ to lớn đâm đến bụng cô có điểm đau, Hoa Cẩn ôm bụng,đau đến tê tâm liệt phế, cô toàn thân phát run, chỉ có thể nhìn thấy hắn trên người mình một chút lại một chút động tác tiến công, khóc đến thương tâm cũng không chiếm được chút nào đồng tình của hắn, ngược lại còn mắng cô “Dơ bẩn” tiện huyệt.

“Cho người đàn ông khác làm, cô làm sao dám! Kỹ nữ, tiện kỹ nữ!”

Tịch Khánh Liêu ȶᏂασ cô, trước ngực bởi vì khóc thút thít nên vυ' không ngừng lên xuống, mỗi một cái tát xuống tay đều phá lệ nặng, lực đạo không nương tay, Hoa Cẩn nghĩ mà sợ cái bạt tay tiếp theo, lo lắng có phải hay không sẽ lại xuất hiện trên mặt cô.

Ngược đãi không có dừng lại, chỉ cần hắn còn tức giận, cô sẽ bị đánh tiếp như vậy, da thịt trên người sẽ giống như lúc ở tầng hầm ngầm, mỗi một nơi trên thân thể đều sẽ lưu lại xanh tím cùng sưng đỏ vết thương.

Cô vĩnh viễn đều sẽ không nghĩ lập lại ác mộng lúc trước.

“Tôi cầu xin anh, bỏ qua cho tôi, tôi thật sự đau quá! Đứa bé trong bụng là con của anh, thật sự không có lừa anh, Tịch Khánh Liêu…… Anh tin tưởng tôi Tịch Khánh Liêu!”

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc