Một cái ŧıểυ cô nương tám chín tuổi chạy tới, hỏi hắn có thể nhường chỗ hay không, bé gái nghĩ mua xong thật nhanh về nhà cho em trai ăn.
Nhìn phía trước chỉ còn có hai người, Tịch Khánh Liêu nhường chỗ cho cô bé, lại đi đến chỗ cuối cùng.
Mua xong đã hơn 7 giờ rưỡi, trong tay hắn ước lượng bao nilon vội vàng hướng trên đường về nhà, bả vai thình lình bị người ta đυ.ng phải một cái.
Người nọ rơi điện thoại, quay đầu lại trừng mắt nhìn hắn còn hùng hùng hổ hổ “Đi đường không biết nhìn à!”
Tịch Khánh Liêu vừa định nói chuyện, đầu óc chợt choáng váng, truyền đến kịch liệt đau đớn.
Túi trong tay rơi xuống trên mặt đất, hắn nhíu mày, khó chịu vô cùng dùng đôi tay ôm cái trán.
“…… A, a.”
Nước mắt muốn rơi, cả khuôn mặt trở nên dữ tợn bất kham, thân hình cao lớn nghiêng ngả lảo đảo đi về phía trước, đầu như muốn nổ tung, làm hắn cái trán cùng cổ đều nổi gân xanh.
“chú ơi, chú ơi.”
Bên tai mơ hồ truyền đến tiếng quát tháo, thỉnh thoảng quanh quẩn ở bên tai, âm thanh lượn lờ.
“chú ơi, chú!” Thanh âm dần dần càng thêm rõ ràng, đột nhiên ŧıểυ cô nương xuất hiện ở trước mặt hắn, cầm trong tay hạt dẻ giơ lên đưa cho hắn.
“chú ơi, hạt dẻ rơi rồi này.”
Tịch Khánh Liêu che lại huyệt thái dương, mặt vô biểu tình nhìn chằm chằm cô bé.
“chú?”
“Cút ngay!” Vươn cánh tay trực tiếp đẩy cánh tay cô bé ra, hạt dẻ trong tay đều rơi ra ngoài.
ŧıểυ cô nương kêu đau té ngã ở trên mặt đất, nam nhân chân dài bước nhanh rời đi, đè thấp mí mắt lộ nặng nề tối tăm, xụ mặt xanh mét, nắm tay vẫn luôn nắm chặt, trong mắt lộ ra ác liệt.Trong tay là danh sách học bổng của học sinh, Hoa Cẩn cầm di động đem tư liệu học bổng gửi đi, xử lý xong công việc.
Đang lúc cô muốn đi lấy nước uống, cửa sắt bị kịch liệt gõ vang chấn động.
Nhưng cô nhớ rõ Tịch Khánh Liêu ra cửa rõ ràng có mang theo chìa khóa.
Trong lòng Hoa Cẩn vang lên hồi chuông cảnh báo, rón ra rón rén đem cửa phòng ngủ mở ra một cái khe hở, có thể vừa lúc nhìn ra cửa lớn, chìa khóa tra vào ổ khóa cửa được mở trong lúc nóng nảy, ngay sau đó, hắn xuất hiện trong tầm mắt cô, trên người còn ăn mặc đồ công nhân lúc sáng.
Còn chưa kịp cười, liền nhìn đến ánh mắt tối tăm của hắn, cửa cũng chưa đóng hắn nhấc chân hướng cô đi tới.
Hoa Cẩn sắc mặt hoảng hốt, nháy mắt muốn đóng cửa lại, bị hắn bỗng dưng đá cửa, cả người bị bắt hướng tới mặt sau lùi lại, người đàn ông dùng sức đóng lại cửa phía sau, phát ra tiếng vang đinh tai nhức óc.
“Anh đừng, đừng tới đây, bình tĩnh một chút được không!” cô khóc lóc che lại bụng, nghe hắn tức giận chất vấn.
“Ai cho cô từ tầng hầm ra tới đây!”
“Ô…… Là, là anh thả tôi ra , tôi mang thai, là anh thả tôi ra tới!”
“Mang thai?” Hắn nhìn chằm chằm bụng cô, cười lạnh.
Diện mạo giống nhau như đúc nhưng tính cách lại hoàn toàn bất đồng, hắn trở nên hung ác “Ai biết trong bụng cô có phải là con của tôi hay không? Nói không chừng vẫn là của người đàn ông khác, chỉ có mình tôi là bắn vào tử ©υиɠ của cô sao?”
“Nếu như vậy, gϊếŧ chết nó là xong!” Hắn lầm bầm lầu bầu trong miệng, mỗi câu nói ra đều như lời khẳng định.
“Không cần! Không cần!”
Mắt thấy hắn từng bước ép sát, hai tay nắm thành quyền thật chặt, dùng sức, Hoa Cẩn khuôn mặt thất sắc nhìn hắn, quỳ xuống đôi tay bắt lấy ống quần, cánh môi phát run lời nói cũng nói không rõ, cô liều mạng muốn hắn bình tĩnh, trở về nhân cách kia.
“Thật sự, thật là con của anh! Tôi sẽ không lừa gạt anh, Khánh Liêu anh nhất định phải tin tưởng tôi, tôi thật sự sẽ không gạt anh, tôi thề, thiên lôi đánh xuống đều được, tôi thề!” cô hoảng loạn nhìn hắn dựng thẳng lên ngón tay, đầu tóc tán loạn có vẻ tiều tụy.
“Thề có giá trị sao?” Hắn túm đầu tóc của cô lên, miệt thị lạnh nhạt tươi cười, xem cô tựa như đang xem một con sủng vật.