Một Khi Tiến Vào Đừng Hòng Rời Đi

Chương 10

Trước Sau

break



“Tôi đây dâu tây.



Chọn tới chọn đi, cũng chỉ dư lại một ly hoàng đào.

Quý lão sư có chút xấu hổ đứng ở kia, nhìn về phía Hoa Cẩn: “Cái kia, Hoa Cẩn lão sư, cũng chỉ còn một ly hoàng đào.



Cao Yên mới vừa cắm ống hút giấy vào, ngẩng đầu nhìn thoáng qua sắc mặt Quý lão sư, cười ha hả: “Không cần xấu hổ như vậy, Hoa Cẩn có tật xấu không thể lựa chọn, đem cho cô ấy lựa chọn có thể cả ngày cũng chưa chọn xong”

“Đúng vậy……” Hoa Cẩn xin lỗi cười cười, đứng dậy đi lấy chén nước trà hoa quả còn dư lại.

“Thì ra là như thế này, làm tôi lo sợ.

” Cô còn tưởng rằng các cô ấy quan hệ không được tốt: “ Vậy lần sau để tôi chọn hương vị cho cô, trà mật ong trái cây cũng rất ngon”

“Tôi biết hương vị này, nhà ăn ít khi làm vị này.



“Lần sau thật sự có thể để Hoa Cẩn nếm thử.



Cô thu thập quà tặng trên bàn , phụ họa gật đầu: “Có thể thử xem xem.



Chỉ là cái tật xấu này của cô, đã làm bạn từ nhỏ đến lớn, tuy rằng không ảnh hưởng sinh hoạt, nhưng sinh hoạt thường ngày ít nhiều sẽ đem lại phiền toái.
Cô muốn ăn hạt dẻ nhưng lần trước cũng không có mua trở về, hôm nay vác xong hàng, Tịch Khánh Liêu vẫn luôn nhớ mua cho cô, lại đi vào phố ăn vặt, vẫn là cửa hàng hạt dẻ kia, buổi chiều 5 giờ ít người hơn rất nhiều.

Hắn vừa muốn đi qua, không biết nơi nào chạy tới, ŧıểυ cô nương tóc ngắn mặc áo khoác hồng nhạt, thở hồng hộc túm chặt hắn.

“Chú, cháu chờ chú đã lâu, ngày hôm qua chú không lấy hạt dẻ, có phải tại cháu làm chú tức giận hay không? Thực xin lỗi, cháu thật sự là muốn nhanh nhanh mang hạt dẻ về cho em trai”

Tịch Khánh Liêu ký ức có chút mơ hồ, bất quá hắn giống như nhớ rõ ŧıểυ cô nương này có đến cùng hắn nói chuyện, nhìn bao nilon trong tay cô bé không biết dày vò bao lâu mới trở nên nhăm nhúm như vậy.

Cong lưng, tầm mắt hắn nhìn thẳng hỏi: “Cháu ở chỗ này đợi lâu rồi sao?”

“Cháu hôm nay đã sớm đợi ở đây, nghĩ chú hẳn là sẽ đến mua hạt dẻ.

” “Cảm ơn cháu chờ tôi.

” Hắn đôi tay tiếp nhận túi hạt dẻ kia, đã lạnh thấu, đồ vật này không thể để Hoa Cẩn ăn.

“Chú.

” ŧıểυ cô nương túm chặt góc áo hắn, ngẩng đầu trong mắt tràn ngập ngây thơ: “Chú thật sự không có giận cháu sao? Ngày hôm qua, chú thoạt nhìn thật đáng sợ.



Kia đại khái là “Hắn” ra tới thời điểm, làm ŧıểυ cô nương trước mặt thấy được.

“Cháu chờ tôi một chút.



Tịch Khánh Liêu một lần nữa đi mua hạt dẻ, lần này là hai phần, đưa cho cô bé một túi.

“Anh trai nói không thể nhận đồ vật của người lạ.



“Cháu còn có anh trai sao.

” Hắn cười đem hạt dẻ nhét vào trong lòng cô bé: “Hạt dẻ này coi như là lời xin lỗi tối hôm qua, có thể về nhà ăn cùng em trai.



“Nhưng mà cháu ——”

“Bạn nhỏ, chú còn có việc, cảm ơn cháu chờ tôi lâu như vậy, về nhà sớm một chút.

” Hắn lo lắng hạt dẻ lại lạnh,mở ra áo khoác nhét túi hạt dẻ sâu vào trong, che ở ngực, bước nhanh đi về nhà.

Hoa Cẩn đã trở về, ở trong phòng chính xử lý công việc, hắn lặng lẽ đi vào, âm thanh mở cửa kẽo kẹt vẫn làm cô bừng tỉnh.

Thấy hắn trở lại, cô chuyển qua ghế ngồi vươn cánh tay muốn hắn ôm một cái.

“Trong tay anh là cái gì?”

“Hạt dẻ, tôi ghé qua mua, tuy rằng hơi trễ”

Hạt dẻ trong túi áo khoác còn thực ấm, Tịch Khánh Liêu lột ra lớp vỏ, đút vào trong miệng cô.

Nhìn xem miệng cô nhai nuốt trong miệng trái phải không ngừng nhô lên quả cầu tròn tròn, xanh tím trên mặt đã không còn nghiêm trọng như hôm trước, dưới khóe mắt chỉ còn một mảnh thâm tím đọng lại.

“Ăn ngon sao?”

“Ân ~” cô thật vừa lòng dựng ngón tay cái: “Thật ngọt, lại mềm, anh cũng nếm thử.



Hắn lột viên tiếp theo, đầu ngón tay nhấc lên để vào trong miệng dùng hàm răng chỉnh tề cắn, Hoa Cẩn trên mặt chờ mong nhìn hắn, ngay sau đó chính mình bị ấn bả vai, nhìn gương mặt hắn ngày càng phóng đại trước mắt.

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc