Ở tại thành phố nhỏ, các tòa nhà cao ốc chỉ cách nhau hai con phố, mà nằm sâu trong khu dân cư rừng cây rậm rạp ấy chỉ có duy nhất một chỗ thuê phòng giá rẻ.
Phòng ở đương nhiên chất lượng không thể tốt được, vách tường đã có dấu hiệu ăn mòn, trong phòng không có điều hòa, cửa sổ còn không thể đóng kín mùa thu còn đỡ đến mùa đông chỉ có thể chống đỡ qua ngày.
Hoa Cẩn thu thập xong đã tới buổi chiều, cô rửa tay sạch sẽ, đem trái cây mua lúc sáng đến gõ cửa nhà đối diện.
Dãy phòng cũ không có thang máy, một dãy hai phòng chỉ có duy nhất một cái thang bộ.
Cô lại gõ cửa lần nữa nghe trong nhà vọng ra tiếng bước chân, chủ nhà mở cửa cảnh giác nhìn cô, Hoa Cẩn khom lưng gật đầu, lộ ra nụ cười.
“Xin chào, tôi vừa mới chuyển tới ở nhà đối diện”
“Ra là hàng xóm mới tới à!” Lúc này chủ nhà đối diện mới mở lớn cửa lộ ra thân ảnh là một người phụ nữ khoảng bốn mươi tuổi, tóc xoăn xõa tung.
Hoa Cẩn đem trái cây trong tay đưa cho nữ chủ nhà “Này là trái cây quê tôi gửi lên, mong dì không chê”
“Cảm ơn cô nhé! Cô khách sáo quá rồi” Người phụ nữ một tay chống khung cửa, một tay nhận lấy, nhìn vào bên trong phòng của Hoa Cẩn vừa mới dọn dẹp xong “Phòng lớn như vậy chỉ một mình cô ở thôi sao?”
“Không phải, là ở cùng bạn trai, anh ấy đi làm rồi, tôi muốn hỏi dì xem không biết nơi này tiền điện phải trả như thế nào?”
“Như thế nào lúc mua chủ nhà không nói với cô sao? Đều là trả qua điện thoại.”
Hoa Cẩn lôi kéo chiếc áo hoodie rộng thùng thình, ngượng ngùng cười “Lúc thuê phòng người môi giới không có nói qua.”
“À thì ra là thuê nhà!” Người phụ nữ đánh giá trước sau Hoa Cẩn một phen, khuôn mặt trắng noãn sạch sẽ, tóc buộc đuôi ngựa, chỉ mặc một chiếc áo hoodie màu hồng nhạt, quần ngủ dài che phủ đến mắt cá chân, dưới chân là một đôi dép lê, còn có một đôi bàn tay cố ý vô tình che bụng.
“Đúng rồi, ngày hôm qua đi chợ tôi có mua được ít cua, trong nhà ăn không hết, vừa lúc cô đến!” Nói xong người phụ nữ liền xoay người.
Hoa Cẩn vội vàng nói: “Không, không cần! Tôi mới vừa mang thai, bác sĩ nói không nên ăn cua.”
Trên mặt người phụ nữ lộ ra vẻ khϊếp sợ: “Mang thai sao!”
Hoa Cẩn cười bất đắc dĩ
Sau lưng truyền đến tiếng nam nhân trong nhà la : “Lão bà, nồi muốn nổ rồi này !”
“Tới tới.”
“Kia nếu đã vội, tôi liền đi về trước.”
Người phụ nữ nhìn cô cười cười: “Vậy để lần sau lại nói tiếp.”
Đóng cửa lại, cô đang muốn vào nhà, cách âm không tốt ngoài cửa truyền đến bên trong nhà đối diện tiếng nói chuyện.
“Ai ở ngoài cửa đấy?”
“Đối diện mới vừa chuyển đến hàng xóm, tôi cùng cô ta nói chuyện, mới có hơn hai mươi còn chưa kết hôn đã có thai, ở chung với bạn trai.
Ông nói xem con gái ngày nay như thế nào không biết xấu hổ, còn thuê phòng ở! Về sau con của chúng ta cũng không thể như vậy!”
Hoa Cẩn tay nắm then cửa, dùng sức trên bàn tay đã kết vảy vết thương.
Dừng lại hai giây, lúc sau rũ mắt cúi đầu, đóng cửa lại.
Cô nửa tỉnh nửa mê, mơ hồ cảm giác được trên người có gì đó đè nặng, theo bản năng che bụng lại.
Trên mặt bị hôn, đôi môi bị quấy rầy làm cô dần tỉnh lại, hao hết toàn lực mở mắt, như ẩn như hiện một đôi mắt màu nâu nhạt, đuôi mắt phượng nhíu lại, làm cho thân thể cô mềm thành một bãi nước.
“Hôm nay làm sao lại ngủ sớm như vậy?”
Cô cái gì cũng không nói, giang hai cánh tay ôm lấy cổ hắn, dùng sức đem mặt chôn ở nơi ấm áp trên cổ.
“Bảo bối, trên người tôi còn chưa có tắm sạch.”
“ừm.” Cô lẩm bẩm, thanh âm có điểm u oán làm người đau lòng.
Tịch Khánh Liêu ôm thân thể gầy yếu của cô lên, khiến cô ngồi thẳng, nhẹ nhàng sờ đến xương sống của cô.
“Phát sinh chuyện gì?”
“Không muốn nói.”
“Được khi nào muốn nói lại nói, tôi vẫn luôn ở đây.” Hắn dán bên tai cô thấp giọng nói, làm người ta mê muội,có cảm giác an toàn lại kiên định.