A Nhĩ phụng phịu nhìn nam nhân bên cạnh đang chăm sóc chậu hoa khẽ nói. Nhóc muốn ăn kẹo mà A Hương tỷ không cho! Chưa kể lại còn đi hẹn hò với ca ca nào mất rồi. Thật bất công mà!
- Đệ đó! Ăn nhiều như vậy sau này sẽ biến thành một cậu nhóc béo phì!
A Sơn khẽ mỉm cười rồi búng nhẹ lên trán tiểu hài tử. Thật là, chỉ giỏi cái làm nũng.
- Xì, mũm mĩm đáng yêu mà!
A Nhĩ chọt chọt vô cái bụng tròn của mình rồi nói. Biểu hiện ngây ngô này thật sự đáng yêu chết đi được!
- Ài, sau này sẽ không ai thèm lấy đệ đó nha!
A Sơn vờ thở dài nói.
- Đệ không thèm! Sau này huynh gả cho đệ là được rồi!
A Nhĩ khoanh tay bĩu môi nói. Nhóc con chỉ thích mình A Sơn ca ca thôi!
- Ây, lời này không được nói bậy!
A Sơn vội vã chỉnh đốn đứa nhỏ.
- Đệ không có đùa nha! Đó là thật đó! Sau này đệ sẽ cười Sơn ca ca!
A Nhĩ trừng mắt kiên định nói. Nhưng mà với bộ dạng trẻ con này chỉ khiến A Sơn bật cười vui vẻ.
- Thật là trẻ con mà...
Tuy là nói vậy thôi chứ sau này quả thật là A Sơn phải gả cho tiểu A Nhĩ nha~ Chưa kể đến còn phải ngượng ngùng gọi thằng nhóc một tiếng tướng công nữa.
Haiz, chăm sóc, yêu thương tiểu tử này bao nhiêu cuối cùng nó lại muốn đè mình. Cái này có được xem là nuôi chồng từ bé hay không? Thật tội nghiệp cho tiểu Sơn đơn thuần mà!
- Thằng nhóc này muốn cướp đệ đệ của tỷ hả?
Đường Như Ngọc và Kỳ Điệp vừa trở về liền nghe thấy màn thả thính của tiểu hài tử tinh nghịch. Thật là....chưa gì mà đã sắp mất đệ đệ rồi. Thật không biết làm sao mà!
- Đệ chỉ muốn nói cho huynh ấy biết thôi! Sau này, đệ nhất định sẽ lấy Sơn ca ca!
Bị trêu chọc A Sơn liền khoanh tay tỏ vẻ chửng chạc nói. Người ta là thật tâm nói đó!
- Rồi rồi! Coi thằng nhóc nhà đệ có giữ được đúng lời nói không ha?
Kỳ Điệp mỉm cười nhéo lấy cái má phúng phính. Sau đó liền khẽ nghĩ ra gì đó mà trêu chọc đứa nhỏ.
- À mà nếu đệ trở thành một tên nhóc to béo, tỷ sẽ không gả A Sơn cho đệ đâu!
- Tỷ tỷ!
A Sơn bên cạnh xém chút làm rớt cái bình tưới hoa. Thật là....tỷ ấy muốn gả đệ đệ mình thật sao hả?
- Vậy...đệ không ăn kẹo nhiều là được rồi...
A Nhĩ cắn cắn môi rồi nói. Chỉ giảm ăn kẹo lại thôi. Chuyện cũng....đơn giản mà! Nếu không tỷ tỷ sẽ không cho cưới Sơn ca ca....
Bốn người đang trò chuyện vui vẻ thì Lâm gia gia, Lâm A Hương và một người thanh niên từ ngoài cửa bước vào.
- Ồ, hai đứa trở về rồi sao? Mọi chuyện vẫn ổn chứ?
Lâm gia gia thấy hai người liền vui vẻ bắt chuyện. Từ lúc gặp mặt ông đã biết họ không có ý gì xấu. Chưa kể tiểu tử A Sơn còn giúp ông trông chừng thằng nhóc nhà mình. Do đó độ hảo cảm lại càng tăng lên.
- Ân, ổn hết rồi ạ! Sắp tới có khi chúng ta còn được uông rượu mừng nữa nha!
Kỳ Điệp vui vẻ tiếp lời với ông. Đến lúc đó, mọi người đều đến hoàng cung dự tiệc!
- Vậy thì thật tốt quá! À mà ta xin giới thiệu một chút, đây là Liễu Phong, là...tình lang của ta..
Lâm A Hương có chút ngượng ngùng giới thiệu. Nhưng dù sao cũng tính là thân quen. Do đó liền không có gì phải giấu giếm.
- Ta là Kỳ Điệp, đây là Đường Như Ngọc, tỷ ấy cũng là tình lang của ta!
Kỳ Điệp thoải mái cười nói. Đã xác định mối quan hệ thì nàng tuyệt đối sẽ không che giấu. Vả lại thái độ của mọi người cũng không ai có thái độ gì quá đáng do đó trên môi vẫn luôn treo nụ cười tủm tỉm.
Mà bên cạnh là Đường Như Ngọc cũng khẽ nắm lấy tay nàng. Như ý bảo hai người là thuộc về nhau.
- Đúng là tuổi trẻ mà...hồi đó ta truy bà của mấy đứa khó muốn chết!
Lâm gia gia thở dài bất lực. Hồi đó ông tán tỉnh thê tử nhà mình thật sự là một chặng đường gian nan. Ấy thế mà đám nhóc này lại nhanh gọn như thế. Quả là tuổi trẻ tài cao!
- Cũng nhờ gia gia mà ta mới có thể sánh đôi cùng A Hương!
Liễu Phong nhìn ông ngoan thuận mỉm cười. Liễu Phong vốn là cháu của bằng hữu ông hay ghé qua chơi. Mà mấy lần đó cũng thường dẫn theo Lâm A Hương do đó đôi trẻ liền sinh ra cảm tình rồi kết duyên giai ngẫu. Tính ra....ông cũng như ông Nguyệt se tơ chứ nhỉ?
- Ai dà, được rồi! Vào trong ăn thôi! Thằng nhóc này phải trổ tài cho ông bằng hữu của ta nở mày nở mặt đó!
- Ân, đã biết!
- Để ta phụ cho!
Lâm A Hương mỉm cười nhìn ý trung nhân bên cạnh.
- Ân! Cùng làm thì thức ăn sẽ ngon hơn đúng không?
Liễu Phong ôn nhu nhìn người thương sau đó dịu dàng nắm tay Lâm A Hương tiến vào trong trước. Họ nhất định sẽ chuẩn bị làm một mâm thịnh soạn.
Rồi cứ thế những người còn lại cũng chậm rãi nối đuôi theo sau. Một gia đình lại thêm đông đủ, xum vầy. Thế sự là quá viên mãn, hạnh phúc!