Ngũ Y Y dùng sức giãy dụa, nhưng không cách nào thoát ra được.
Người kia chẳng những không thả cô ra, trái lại còn được nước làm tới, hôn lên môi cô.
"Ưm....Ưm...."
Ngũ Y Y hoàn toàn không ngờ sẽ là thế này, người kia hôn rất mạnh mẽ, làm cô không thở nổi.
Làm sao có thể như vậy, đây rốt cuộc là chỗ quái gỡ nào, Ngũ Y Y sắp không chịu được rồi, cô dùng sức cắn một cái vào đầu lưỡi đang không ngừng thăm dò kia.
Người kia bị đau, môi lưu luyến rời khỏi hai cánh môi thơm tho này.
"Anh là ai, vừa rồi làm cái gì....."
Ngũ Y Y còn chưa nói hết, lập tức trợn to hai mắt nhìn người trước mắt này.
Anh ta là Tiêu Lạc.
Ngũ Y Y nhớ rõ sau khi cô mất trí, lần đầu tiên tỉnh lại nhìn thấy người này, chính là anh ta.
Cái người đàn ông tự xưng là chồng cô, thật ra là đầu sỏ khiến cô bị mất trí.
Lúc Tiêu Lạc nhìn thấy Ngũ Y Y, về cơ bản đã không khống chế nổi tình cảm của mình, anh ta chỉ muốn ôm cô gái khiến anh ta ngày đêm mong nhớ.
"Y Y, em còn nhớ anh."
Giọng nói run rẩy của Tiêu Lạc vang lên trong phòng.
Xem như Âu Dương Chấn Đình còn có tình nghĩa, đưa Y Y đến bên cạnh anh ta.
Nhưng cúi đầu nhìn về phía đầu gối của Ngũ Y Y đang chảy máu, Tiêu Lạc nắm tay thật chặt.
Tiếng hít thở nặng nề, ngay cả Ngũ Y Y đang ngủ cũng nghe rất rõ.
Ngũ Y Y lui về phía sau hai bước, cô không biết người đàn ông này đến cùng còn muốn làm chuyện gì đối với cô.
"Đầu gối của em đang chảy máu, nhanh để anh xem thử."
Tiêu Lạc đến trước mặt Ngũ Y Y, ngồi xổm xuống chuẩn bị kiểm tra vết thương cho cô.
Nhưng Ngũ Y Y lại nhanh chóng tránh sang chỗ khác.
Dùng giọng nói lạnh như băng nói: "Anh không cần giả mù sa mưa nữa, những chuyện anh làm tôi đều biết tất cả rồi."
Tiêu Lạc chấn động, tuy rằng lúc đầu anh đã nghe Nguyễn Lâm Tịch nói chuyện này, nhưng mà từ trong miệng cô lại nói ra.
"Y Y, mong em bỏ qua cho anh, em nghe anh giải thích!"
Tiêu Lạc gần như là cầu xin, anh không phải cầu xin tha thứ, mà đang cầu xin một tình yêu.
Ngũ Y Y dựa vào góc tường, chậm rãi ngồi xổm xuống.
Tiêu Lạc vừa định đến gần, đã bị Ngũ Y Y quát lớn: "Đừng đến đây, đừng đến gần tôi, nếu không tôi sẽ đập đầu vào tường!"
Tiêu Lạc bị cô dọa sợ tới mức không dám nhúc nhích, anh ta đứng im tại chỗ, gần không được, xa không được.
"Tại sao anh phải cướp đi trí nhớ của tôi?"
Giọng nói của Ngũ Y Y hơi khàn khàn, dường như mang theo tiếng nức nở.
Làm cho Tiêu Lạc nghe xong rất đau lòng, nhưng mà anh ta nên giải thích thế nào đây?
"Y Y, không phải anh cướp đi trí nhớ của em, em vốn nên thuộc về anh. Chúng ta yêu nhau, em còn nhớ rõ không? Nhưng vì một người đàn ông không đáng mà em rời xa anh, anh phải để em trở lại bên cạnh anh lần nữa. Nhưng chỉ có thể thực hiện cách này thôi."
Tiêu Lạc giải thích đến đây, anh ta cảm thấy kiên cường giải thích, nhưng Ngũ Y Y nghe xong, lại cảm thấy buồn cười và vô lực.
"Yêu nhau sao? Anh còn hỏi tôi nhớ hay không? quà anh ban tặng, sao tôi có thể nhớ rõ! Sao tôi có thể nhớ rõ!"
Ngũ Y Y nhanh chóng rống lên, vì thế tiếng vang không ngừng vang vọng khắp phòng.
Tiêu Lạc bị cô hỏi đến im lặng, đúng vậy, sao cô có thể nhớ rõ chuyện bọn họ yêu nhau.
"Nhưng mà chỉ cần em ở bên cạnh anh, em sẽ yêu anh lần nữa!"