“MD! Hoắc Phi Đoạt cái tên chết bầm này.” Tiêu Lạc tức giận đến nhảy dựng lên, hung hăng ném thuốc lá trong tay lên trên mặt đất.
“Anh Lạc, làm sao bây giờ?”
“Cậu để tôi suy nghĩ rồi nói lại sau!”
Tắt điện thoại, Tiêu Lạc ngồi không yên, cau mày, ở trong phòng khách đi qua đi lại.
“Hoắc Phi Đoạt! Hoắc Phi Đoạt! Cái tên khốn kiếp này! Anh thật sự là ngoan độc! Anh có bản lĩnh thì nhắm vào tôi! Anh bắt cóc người nhà của người khác, anh được tính là anh hùng gì chứ! Hoắc Phi Đoạt! Tôi hận anh chết đi được!” Tiêu Lạc đánh vào ghế sô pha, tùy tiện trút hết cơn giận.
Ban đầu, anh nên mang theo chị hai, như vậy sẽ không có cái nguy hiểm này.
Trách chỉ có trách, anh đánh giá quá thấp sự ác độc của Hoắc Phi Đoạt.
“Là tôi, lập tức phái máy bay chuyên dùng cho tôi, tôi muốn trở về nước ngay lập tức.”
Tiêu Lạc nhìn lên trên lầu nhìn một chút, vẻ mặt không đành lòng, tìm ra một tờ giấy, bắt đầu viết lời nhắn nhủ cho Ngũ Y Y.
Nói cho cô biết, anh phải ra nước ngoài một chuyến, có chút việc muốn làm, sẽ trở lại nhanh. Nơi này sẽ có người chiếu cố cô. Mong cô yên tâm, anh sẽ trở về.
Tiêu Lạc lên lầu, đem thư đặt nhẹ ở trên đầu giường, sau đó khom lưng, lưu luyến hôn lên khuôn mặt Ngũ Y Y một cái, nói nhỏ, “Bảo bối, chờ anh trở lại, anh muốn cùng em đi đến suốt đời.”
Ngũ Y Y nhắm mắt lại, lông mi cũng đang run. Cô không nói tiếng nào, làm bộ vẫn ngủ như cũ.
Chờ anh trở về? Anh nói lời này là có ý gì đây?
Chẳng lẽ anh muốn ra ngoài sao?
Anh muốn đi làm cái gì đây?
Cô có phải là nên đứng lên, cho ông xã thân yêu một cái ôm, nói với anh, đi nhanh về nhanh?
Hay là thôi đi.
Anh đi, thật ra trong nội tâm cô cực kỳ thoải mái. Nói cách khác, cô còn mong đợi anh rời khỏi đây, cô không cần xấu hổ đối mặt với yêu yêu rồi.
Tiêu Lạc mặc quần áo xong, mang theo khẩu súng, đi ra khỏi biệt thự. Bên ngoài đã có xe hơi chờ, chở anh đi mấy cây km tới sân bay tư nhân.
Hoắc Phi Đoạt nằm trên ghế sô pha, một tay chống lấy má, lông mi dày cong cong, ngủ thiếp đi.
A Trung nhẹ nhàng đi tới, nhẹ nhàng đắp chăn cho Hoắc Phi Đoạt.
Cố Tại Viễn ngáp một cái, nhỏ giọng nói, “Cậu nói thử lão đại chúng ta mấy ngày không có ngủ rồi hả?”
“Xuỵt xuỵt! Cậu nhỏ giọng một chút!” A Trung dựng ngón trỏ lên, hung dữ trợn mắt nhìn Cố Tại Viễn một cái, “Kể từ ngày con nhóc kia mất tích thì không có chợp mắt, dù có là người sắt cũng không chịu nổi! Cái này là mệt muốn chết rồi, vừa rồi còn bố trí nhiệm vụ, đột nhiên lại ngủ mất.”
Cố Tại Viễn bĩu môi, “Chúng ta cũng chưa có gặp qua tác phong nhanh nhẹn của Hoắc lão đại lại chật vật như vậy, công lực của con nhóc kia cũng thâm hậu quá.”
A Trung lắc đầu thở dài, “Chỉ mong tìm được cô Ngũ, nếu không, lão đại của chúng ta thực sự sẽ điên lên mất. Nhìn cái dáng vẻ này, lão đại thực sự rất yêu con nhóc kia rồi.”
Cố Tại Viễn vuốt cánh tay, “Đừng nói nữa, tôi nổi hết cả da gà, câu yêu hay không yêu từ trong miệng cậu nói ra, nghe đặc biệt cổ quái.”
Hai người đang nói, vẫn theo dõi kỹ thuật một tên trẻ tuổi kêu lên: “Địa chỉ tuần tra đến! Từ máy bay cất cánh tra được địa chỉ!”
“Cái gì!” Hoắc Phi Đoạt nhảy dựng dậy.
Làm cho A Trung và Cố Tại Viễn giật mình.
Má ơi, người này còn là người sao? Ngủ thiếp như vậy mà cũng có thể phản ứng như vậy.