Hàn Giang Đình tức giận trợn mắt, chỉ vào Ngũ Nhân Ái: "Tôi, tôi nói cô này đồ xấu xa, cô nói cái gì đấy? Cô mới là đồ súc sinh, heo chó không bằng ý! Dám mắng người, nói thêm câu nữa tôi sẽ đánh cô!"
Ngũ Y Y kéo tay áo Hàn Giang Đình, thấp giọng nói, "Giang Đình, cậu đừng để ý."
Ngũ Y Y nhìn Ngũ Nhân Ái, cười lạnh: "Tôi đã nói rồi, chuyện này cô phải đi hỏi chồng chưa cưới của cô! Bây giờ tôi không thích anh ta, tôi đã sớm coi anh ta như người dưng rồi, chỉ có điều anh ta, chồng chưa cưới của cô không chịu, trong lòng vẫn còn tôi. Tôi nói rồi, cô trông nom cho tốt chồng chưa cưới của mình đi, đừng để anh ta đến quấy rầy tôi nữa, tại sao cô không trông coi cho tốt nhỉ? Không phải là cô muốn biết vì sao anh ta lại bị thương à? Cô không sợ đau lòng mất mặt thì bây giờ tôi có thể nói cho cô. Chồng chưa cưới của cô, Tiêu Lạc tiên sinh đến chỗ tôi thổ lộ, sau khi bị tôi cự tuyệt thì cưỡng hôn tôi, tôi vì muốn ngăn cản nên lấy mảnh kính bể...."
"Không thể nào!!!" Toàn thân Ngũ Nhân Ái phát run, mắt mở thật to: "Tiêu Lạc nhà tao sao có thể tỏ tình với mày? Trong lòng anh ấy chỉ có tao! Anh ấy và tao đã ở chung với nhau, tình đầu ý hợp, anh ấy nói với tao rất nhiều điều ngọt ngào, anh ấy nói anh ấy chỉ yêu một mình tao thôi! Anh ấy còn lâu mới tỏ tình với mày! Còn lâu mới hôn mày! Tất cả đều là mày tự bịa đặt! Vì muốn giữ mặt mũi nên mày mới nói dối! Tao sẽ không tin đâu! Sẽ không tin cái con bị Tiêu Lạc vứt bỏ! Tiêu Lạc ưu tú như vậy, mày không có được đương nhiên sẽ không cam lòng, cho nên mày mới muốn dây dưa với anh ấy, cố gắng quyến rũ anh ấy, không thành công nên mày mới làm anh ấy bị thương, có phải không! Đồ đàn bà không biết xấu hổ!"
Ngũ Y Y nheo mắt lại, thân thể khẽ run rẩy.
"Phải không? Tiêu Lạc rất ưu tú ư? Tôi cho rằng, dù Tiêu Lạc có ưu tú cũng sẽ không suất sắc bằng tôi." Đột nhiên, một giọng nói lạnh lùng, khí phách truyền tới từ sau lưng Ngũ Nhân Ái. Tất cả mọi người đều cả kinh nhìn sang.
Chỉ thấy, Hoắc Phi Đoạt khoác áo gió màu đen đứng đó, anh cực kỳ đẹp trai, như một ngôi sao chiếu sáng khắp mọi nơi. Sau lưng Hoắc Phi Đoạt có rất nhiều người, cao lớn, trang bị vũ khí đầy đủ.
Bất kỳ kẻ nào đứng trước mặt anh cũng đều cảm thấy mình như một hạt cát nhỏ bé, còn như đang đối mặt với cá mập, bất cứ lúc nào cũng có thể bị ăn mất.
Ngũ Nhân Ái không nhịn được run rẩy.
"Hoắc, Hoắc lão đại?" Ngũ Nhân Tâm ngồi dưới đất kêu lên. Mẹ ơi, người kia là sát nhân cuồng! Hoắc Phi Đoạt! Lão đại của công ty Hắc Đế! Được người trong giang hồ đồn đãi là chiến thần vô địch!
"Lão Đại!" Tập thể mấy người đã ông đều gọi lớn. Hồi âm vang vọng.
Hoắc Phi Đoạt khẽ nhíu mày, không vui nói, "Không phải là đã thông báo rồi sao? Ở đây thì đừng có hành lễ, gây tiếng ồn sẽ ảnh hưởng tới việc nghỉ ngơi của Y Y."
Mấy người đều cúi đầu.
Ngũ Nhân Ái giật mình. Hoắc lão Đại và Ngũ Y Y... Chuyện gì xảy ra đây?
Hoắc Phi Đoạt chậm rãi cất bước, thong thả đến cạnh Ngũ Y Y, cánh tay trái ôm eo cô, ôm cô vào trong ngực, tựa như đang yêu chiều một con mèo nhỏ.