“Không……….Không…………” Nước mắt Ngũ Y Y rơi xuống như mưa.
“Anh cũng yêu em, chỉ yêu một mình em, Y Y, đi cùng với anh cả đời, anh sẽ yêu thương em cả đời.”
Tiêu Lạc nói những lời này, bước từng bước một đi qua, ánh mắt si mê khóa chặt cánh môi Ngũ Y Y, môi mỏng của anh đến gần môi cô.
Ngũ Y Y cắn răng, dùng sức nâng mảnh vụn lên, đột nhiên đâm về phía cổ mình.
Đừng!”
Ánh mắt Tiêu Lạc run run, hét lớn một tiếng, cánh tay nhanh chóng bắt được mảnh vụn.
Mảnh vụn nhọn, cách động mạch cổ của Ngũ Y Y vài ly.
“Đừng như vậy, Y Y!”
Tiêu Lạc nhíu mày, gắt gao cầm chặt mảnh vụn.
Máu tươi theo cổ tay anh ta chảy một đường xuống.
“Tiêu Lạc, anh đang ép tôi chết.”
Ngũ Y Y nghẹn ngào.
Tiêu Lạc thở dài, khí thế yếu dần: “Là anh không đúng, là anh sai rồi, anh không nên bức bách em như vậy, tuy rằng anh rất yêu em.”
Tiêu Lạc túm lấy mảnh vụn nhỏ, ném về phía sau, Hàn Giang Đình vừa mới tỉnh lại lập tức ôm chặt đầu, suýt chút ném trúng đầu cậu ta rồi.
“Anh không bức em, tin tưởng anh, em vẫn là của anh. Y Y, hãy nhớ, anh vẫn yêu em.”
Tiêu Lạc nói xong, nhìn Ngũ Y Y thật lâu, sau đó đi ra ngoài.
Ngũ Y Y vừa chuyển động con người, liền đưa tay bụm mặt khóc rống lên.
Hàn Giang Đình kích động, nhanh chóng chạy qua dỗ cô: “Đừng khóc, cậu xem, đây là kẹo hồ lô mà cậu muốn.”
Ngũ Y Y vẫn run run bả vai khóc thúc thít.
Cô không biết vì sao mình lại khổ sở như vậy.
Cả người Tiêu Lạc đều kinh hồn bạt vía rồi.
Phàm là chỗ nào anh đi qua, đều có máu tươi nhỏ giọt.
Rốt cuộc có vài cô y tá nhìn thấy máu tươi trên mặt đất, sau đó lại nhìn đến cánh tay Tiêu Lạc, sợ tới mức la hoảng lên.
“Máu, có máu, người này bị thương rồi.”
Tiêu Lạc ngoảnh mặt làm ngơ, vẻ mặt vẫn ngơ ngác, bước chân vẫn bước đi về phía trước.
Thẳng cho đến khi đứng trước cửa sổ, anh ta mới dừng bước lại, dùng sức đấm một đấm vào tường.
Cô thế như lại ghét bỏ sự thân mật của anh, hận không thể dùng cái chết để phản kháng?
Chẳng lẽ trái tim cô từng mê luyến anh như vậy, lại thay đổi nhanh vậy sao?
Chẳng lẽ Ngũ Y Y yêu Hoắc Phi Đoạt?
Không cần! Anh không thể chấp nhận chuyện này!
Anh quyết không cho phép người phụ nữ của mình yêu người đàn ông khác.
“Anh rể, sao bên ngoài ầm ĩ như vậy?”
Ngũ Nhân Tâm ló đầu ra, nhìn thấy Tiêu Lạc, liền hỏi.
Tiêu Lạc vẫn mắt điếc tai ngơ.
Vẫn ngơ ngác dựa vào tường.
“Anh rể? Anh rể? A, anh rể! tay anh chảy máu rồi!”
Lúc này Ngũ Nhân Tâm mới phát hiện, Tiêu Lạc đứng ở chỗ kia, phía dưới lại đọng một vũng máu.
“Sao lại như vậy? Anh rể, vào đây nhanh lên, em lập tức gọi bác sĩ đến băng bó cho anh.”
Ngũ Nhân Tâm cứng rắn kéo cánh tay Tiêu Lạc vào phòng bệnh của Ngũ Nhân Ái, Tiêu Lạc vẫn ngây ngốc, tùy người khác muốn làm gì thì làm.
Ngũ Nhân Ái, sợ hết hồn, suýt chút ngã từ trên giường bệnh xuống đất.
“Lạc, sao lại thế này? Ai tổn thương anh?”
Tiêu Lạc cúi đầu không nói.
Bác sĩ nhanh chóng vọt vào băng bó cho Tiêu Lạc.
“Đây là vết cắt, chắc là do dao nhỏ hoặc mảnh vụn bình hoa làm bị thương. Mấy ngày này không được đụng nước, để tránh bị nhiễm trùng.”
Bác sĩ khó hiểu nói: “người bị chảy máu từ tầng năm lên đây chính là anh? Vì sao không lập tức đi tìm bác sĩ? May mà không tổn thương nhiều đến động mạch, nếu không sẽ rất nguy hiểm.”