Tiêu Lạc theo chỉ dẫn tìm được hình chụp mới nhất, quả nhiên là hình hắn hôn Ngũ Nhân Ái, gò má của hắn cực kỳ rõ nét.
Đáng chết, cái tên Hàn Giang Đình này thật đáng ghét, dám chơi hắn một vố như vậy!
Tiêu Lạc xóa hình đi rồi ném trả điện thoại lại cho Hàn Giang Đình.
"Ôi, đừng ném, điện thoại rất quý, vừa mới mua đó!"
Hàn Giang Đình vẫn còn ý định ba hoa, tiếp được điện thoại di động rồi thả lại vào túi áo.
Tiêu Lạc túm áo Hàn Giang Đình, lôi hắn dậy, hạ thấp giọng, nguy hiểm nói: "Tiểu tử thối, về sau cậu còn dám nói xấu tôi trước mặt Ngũ Y Y, tôi thề, tôi sẽ khiến cậu biến mất khỏi trái đất! Cậu có tin không?"
Hàn Giang Đình ra sức gật đầu, "Tôi tin! Tôi rất tin! Y Y? Tại sao cậu lại ra đây?" Hàn Giang Đình chợt nhìn về phía sau Tiêu Lạc.
Tiêu Lạc cả kinh, buông Hàn Giang Đình ra, nhanh chóng xoay người nhìn lại.
Hàn Giang Đình thừa dịp đó đạp một phát vào mông Tiêu Lạc, sau đó gào khóc chạy trốn.
"Tiểu tử thối! Dám gạt tôi! Đứng lại!"
Tiêu Lạc tức giận, nhanh chóng đuổi theo Hàn Giang Đình, Hàn Giang Đình lập tức chạy vào vòng bảo vệ của công ty Hắc Đế, Tiêu Lạc không thể làm gì khác hơn là tức giận dậm chân.
Hàn Giang Đình tới chỗ an toàn thì bắt đầu đùa bỡn, vung tay làm mặt quỷ với Tiêu Lạc: "Tới đây nè lão Tiêu, mau tới đây đi! Gia đang ở chỗ này chờ anh uống trà Long Tĩnh thương hạng đấy!"
Cố Tại Viễn đi tới, vỗ bộp một cái lên vai Hàn Giang Đình, khiến hắn suýt tàn phế.
Mẹ ơi, tại sao công ty Hắc đế lại có nhiều người mạnh khỏe như vậy chứ?
Nếu là chú A Trung thì thôi đi, hắn hộ vệ số một bên cạnh Hoắc lão đại, bản lĩnh đương nhiên bất phàm. Nhưng tại sao công tử đào hoa Cố thiếu cũng mạnh thế?
Hàn Giang Đình nhe răng trợn mắt, hít một ngụm khí lạnh: "Cố thiếu, nhẹ một chút có được không? Chúng ta cũng không phải kẻ thù mà!"
Suy tính một chút, có thể học võ cùng Cố Tại Viễn cũng không tồi. Bị Hoắc lão đại cự tuyệt, hắn đã quay sang A Trung rồi nhưng A Trung cũng không chịu làm sư phụ của hắn.
Nhìn bộ dạng của Cố Tại Viễn xem ra bản lĩnh không tồi, không bằng theo hắn học ít công phu cũng tốt.
"Tiểu tử, tại sao tôi lại nghe nói cậu có chỗ nào đó rất lớn nhỉ?" Cố Tại Viễn liếc nhìn, thần thần bí bí hỏi.
"Gì? Chỗ nào cơ?" Hàn Giang Đình không hiểu gì.
Cố Tại Viễn sờ Hàn Giang Đình.
"Cố thiếu, anh làm gì thế hả?"
"Ừ, quả nhiên không nhỏ." Cố Tại Viễn nhìn hai bên một chút rồi kéo lỗ tai Hàn Giang Đình, nhỏ giọng nói, "Nói cho gia biết, phía dưới của cậu làm thế nào mà luyện được lớn như vậy?"
Hàn Giang Đình ngẩn người. Phía dưới? Hắn có lấy cách gì à? Đó là trời sinh thôi!
Hàn Giang Đình đảo mắt, nhe răng, "Bí truyền tổ tông, không thể truyền ra ngoài."
"Cái gì! Muốn chết hả?" Cố Tại Viễn trợn mắt.
Hàn Giang Đình lập tức cợt nhả, "Dĩ nhiên Cố thiếu là ngoại lệ. Cố thiếu phong lưu phóng khoáng, thông minh ngời ngời, rất có duyên phận với tôi! Ta nhất định phải cho anh biết cách đó, chỉ có điều. . . . . ."
"Chỉ có điều cái gì?"
"Chỉ có điều anh phải dạy võ công cho tôi!"
"Cái gì!" Cố Tại Viễn trợn mắt, nhìn lên nhìn xuống đánh giá Hàn Giang Đình lần nữa, thở dài: "Vậy thôi, tôi không cần bí truyền tổ tông của cậu làm gì nữa. Dù sao của tôi cũng không nhỏ."