Sắc mặt tái nhợt, đôi môi xanh mét, không khác gì người chết.
Chẳng lẽ. . . . . . Y Y của hắn, thật sự phải chết đi như vậy sao? Hoắc Phi Đoạt khổ sở nhắm mắt lại, đập mạnh đầu vào tường.
"Bác sĩ, vẫn không có nhịp tim!"
"Làm lại!"
Oành. . . . . .
Tất cả các bác sĩ trong phòng cấp cứu đều đổ đầy mồ hôi, trên giường bệnh, Ngũ Y Y vẫn không chút biến chuyển.
Hoắc Phi Đoạt không chịu nổi, tách bác sĩ ra, ngang nhiên xông vào, bá đạo nói: "Mấy người tránh ra trước đi! Tôi dùng nội lực thử xem."
"Ách. . . . . ." Tất cả bác sĩ đều ngơ ngẩn.
Mọi người đều biết, những bác sĩ này đều theo Tây y, khi bọn họ nhận được giáo dục, Trung y chỉ là chuyện gạt người. Càng đừng nói cái gì nội lực hay không nội lực, chỉ là bịa chuyện mà thôi.
Chỉ có điều Hoắc Phi Đoạt là thủ lĩnh xã hội đen, hắn lên tiếng, ai dám không tuân theo.
Các bác sĩ đều đứng sang một bên, nhìn chằm chằm Hoắc Phi Đoạt.
Hoắc Phi Đoạt hít sâu, một tay cầm cổ tay Ngũ Y Y, một tay vận lực, truyền nguồn lực dồi dào trong cơ thể vào người cô. Từng dòng lực vô hình di chuyển trong người Ngũ Y Y.
Hoắc Phi Đoạt không ngừng vận nội lực như vậy. Trán của hắn dần dần giăng đầy mồ hôi, sắc mặt cũng hơi tái nhợt.
Một y tá đột nhiên ngạc nhiên kêu lên: "Có! Có! Người bệnh xuất hiện tần số nhịp tim rồi!"
A! Toàn bộ mọi người đều hoan hô. Cuối cùng bọn họ cũng không cần phải chôn theo rồi, hu hu, thật cảm động, sinh mạng thật là tốt đẹp và vĩ đại biết bao!
Hoắc Phi Đoạt thu thế, liếc nhìn máy theo dõi nhịp tim, bây giờ nhịp tim của Ngũ Y Y đã gần như thong thả, hắn mới thoáng yên tâm.
"Chuyện còn lại giao ấy người! Không cứu sống cô ấy, mấy người tự biết hậu quả." Hoắc Phi Đoạt âm trầm nói xong, đi về một bên. Đi bảy tám bước, thân thể rắn chắc đột nhiên khựng lại, lảo đảo một chút rồi ngã xuống đất.
"Hoắc tổng!"
Mấy bác sĩ vội vàng chạy tới muốn đỡ Hoắc Phi Đoạt dậy. Hoắc Phi Đoạt khoát tay, không cho bất cứ kẻ nào giúp hắn, giọng nói trầm thấp mà vẫn mạnh mẽ như cũ: "Đừng để ý đến tôi, mấy người mau chuyên tâm cứu cô ấy đi."
Các bác sĩ sợ run lên, lập tức gật đầu, trở lại bên cạnh Ngũ Y Y.
Hoắc Phi Đoạt hít sâu vài lần rồi mới đứng lên khỏi mặt dấu, người đầy mồ hôi, sắc mặt trắng như tờ giấy. Hắn đã truyền tất cả nội lực hắn có cho cô. Muốn khôi phục, có khi cũng phải mấy tuần.
Hoắc Phi Đoạt chống tường, ngồi xuống ghế dựa, cố chấp nhìn về phía Ngũ Y Y. Hắn muốn tận mắt nhìn thấy cô thoát khỏi nguy hiểm mới có thể yên tâm.
"Bác sĩ khoa não điều trị chấn thương não cho bệnh nhân!"
"Nối lại cánh tay bị gãy cho bệnh nhân."
Các bác sĩ người nào chức nấy, vội vàng vây quanh Ngũ Y Y.
Hoắc Phi Đoạt thở hổn hển, vừa đỡ lấy gương mặt tuấn tú, vừa nhìn Ngũ Y Y.
Nhóc à, em nhất định phải cố gắng! Anh không cho em chết! Không cho phép!
"Hoắc tổng! Bệnh nhân đã chuyển nguy thành an, có thể đưa đến phòng ICU [1] rồi!"
[1] Phòng ICU: Phòng chăm sóc đặc biệt.
"Ừ, tốt."
Hoắc Phi Đoạt thở dài nhẹ nhõm, gật đầu một cái: "Đi kêu A Trung vào đây."
"Dạ, Hoắc tổng."
Ngũ Y Y hộ tống đến phòng ICU.
A Trung đi tới, kinh ngạc nhìn Hoắc Phi Đoạt: "Lão đại. . . . . ."
"Đỡ tôi. . . . . ."
"A?! Lão đại, anh sao rồi?"