Nhóm người đừng đầu công ty Hắc Đế đang kiểm tra người, từng nhóm lần lượt bỏ chạy.
Lúc này đây tạm thời hành động,diễ●n☆đ●ànlê☆q●uýđ●ôn liền tập hợp gần 300 người.
Hoắc Phi Đoạt ôm Ngũ Y Y vào trong xe, Hàn Giang Đình vừa muốn đến gần, Hoắc Phi Đoạt rống lên khiến cậu bỏ chạy ra ngoài: “Tôi muốn thay quần áo cho cô ấy, cậu tránh né một chút!”
“Hả? A!”
Hàn Giang Đình nhanh chóng chạy ra bên ngoài, còn xoay người lại.
Ba giây sau, Hàn Giang Đình hậu tri hậu giác mới phản ứng kịp, gì?diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn Vì sao Hoắc Phi Đoạt muốn thay quần áo cho Ngũ Y Y?
Vì sao cậu là bạn thân mà không giúp, mà ngược lại Hoắc Phi Đoạt lại thay quần áo cho Ngũ Y Y?
Nên trở về tránh người………… Phải là Hoắc Phi Đoạt mới đúng chứ?
Đang trong lúc suy nghĩ, bác sĩ và y tá chạy đến, Hàn Giang Đình đành rút lui sang một bên, nhường chỗ cho người ta đi.
Hoắc Phi Đoạt nhanh chóng thay quần áo cho Ngũ Y Y, nhanh chóng đặt cô nằm trên giường, đắp chăn lại.
“Bác sĩ đâu?”
“Tôi ở trong này!”
“Mau đến đây xem bệnh cho cô ấy đi!”
“Vâng!”
Bác sĩ và y tá đi vào, bắt đầu kiểm tra toàn bộ cho Ngũ Y Y.
Hoắc Phi Đoạt đứng bên cạnh hơi thở hổn hển, khẩn trương nhìn bọn họ chăm chú.
Y tá nói: “bác sĩ, bệnh nhân không có huyết áp rồi!”
“Cái gì?”
Hoắc Phi Đoạt kinh ngạc, ánh mắt trừng to.
Người bên trong vừa mới nói gì?
Y Y không có huyết áp?
Đó không phải là nói…………..
Hu hu, Y Y đã chết sao?
Hàn Giang Đình kéo cửa xe bỏ chạy ra ngoài, quỳ trong mưa khóc rống lên.
Đều trách cậu, đều tại cậu!diễ⊰n✶đ⊱àn✶lê✶q⊱uý✶đ⊰ôn Nếu cậu không để cho ba mẹ đuổi Ngũ Y Y đi, thì Y Y sẽ không gặp bất trắc như vậy!
Y Y ơi, bạn tốt của tôi, tại sao cậu có thể chết như vậy? Sau khi cậu đi rồi, tôi nên làm cái gì bây giờ?
Y Y tiếp tục báo cáo: “Bác sĩ, bệnh nhân không có nhịp tim.”
Thân hình cường tráng của Hoắc Phi Đoạt run lên từng trận, suýt chút nữa đứng không vững.
Không có khả năng!
Y Y sao có thể chết như thế được?
Anh còn chưa có được lòng của cô, không có được tình yêu của cô, bọn họ còn có rất nhiều ngày dài muốn vượt qua…………. Làm sao có thể như vậy…………..
Vành mắt Hoắc Phi Đoạt hơi đỏ,diễ♪n๖ۣۜđà♪nlê๖ۣۜq♪uýđ♪ôn tất cả hít thở đều rối loạn, bàn tay to gắt gao nắm chặt.
Bác sĩ sốt ruột nói: “Lập tức chuẩn bị ấn ngực.”
Hoắc Phi Đoạt ra lệnh: “Lập tức đến bệnh viện gần nhất! liên hệ bệnh viện gần nhất chuẩn bị đón tiếp!”
“Vâng!”
Đài chỉ huy phía trước lập tức làm theo lệnh của Hoắc Phi Đoạt.
Hàn Giang Đình còn quỳ khóc trong mưa, mấy chiếc xe ngựa lúc này cũng chạy rồi.
Cố Tại Viễn và A Trung chạy nhanh đến, trố mắt nhìn dòng xe chạy đi.
Cố Tại Viễn đi đến đá một cước vào Hàn Giang Đình, mắng: “Cậu là cái đồ vô dụng! Cậu khóc cái gì mà khóc? Rốt cuộc là như thế nào?”
Hàn Giang Đình ngẩng đầu lên, mặt đầy nước mắt nước mũi nói: “Y Y………..hu hu, Y Y không có huyết áp rồi, hu hu hu…………Tôi không sống nữa!”
A Trung và Cố Tại Viễn run bắn người.
“Hả? Không có huyết áp rồi hả?”
“Việc này tương đương là không có nhịp tim.”
Có Tại Viễn nghiến răng: “Đáng chết! Ở trong mưa trong bùn đông lạnh cũng có thể lạnh chết rồi! Nhanh lên, lên xe! Chúng ta chạy theo đi! Nhanh!”
Hàn Giang Đình còn ôm mặt khóc, đã bị A Trung nắm cổ áo xách lên xe việt dã.