Ngu Phẩm Ngôn không nói lời nào, chỉ vừa thưởng thức bàn tay nhỏ bé trắng nõn của muội muội, vừa thản nhiên liếc mắt nhìn Lâm thị, thấy bà ta cúi đầu một lúc lâu cũng không hé răng, sợ là không hề cam lòng, trái tim vốn đã lạnh lẽo cứng rắn lúc này càng không còn cảm giác. Hắn thèm để mắt đến những món đồ cưới ấy sao? Chẳng qua chỉ muốn xem xem mình có bao nhiêu phân lượng trong lòng Lâm thị thôi. Quả nhiên Lâm thị vẫn không để hắn thất vọng, mỗi một lần đều lựa chọn cách vứt bỏ hắn.
Kim ma ma đứng ngoài cửa, thấy đáy mắt Hầu gia đã dần dần ngưng tụ băng lạnh, cấp bách như kiến bò trên chảo nóng, hận không thể chạy tới ép buộc Lâm thị gật đầu đồng ý. Một chút đồ cưới thì đã là cái gì? Có thể quan trọng bằng tâm của Hầu gia sao? Được Hầu gia che chở, sau này muốn cái gì mà không được chứ? Suy nghĩ của phu nhân thật sự nông cạn!
Đâu phải Lâm thị luyến tiếc vì Ngu Phẩm Ngôn, chính là luyến tiếc khi phải cho Ngu Tư Vũ và Ngu Tương thôi, không khỏi ngẩng đầu nhìn lão thái thái, ánh mắt lộ ra sự khẩn cầu.
Lão thái thái còn chưa lên tiếng, Ngu Phẩm Ngôn lại cười nhẹ trước: “Bà nội, không cần. Con cũng không dám lấy đồ đạc gì của bà ấy, đỡ phải sau này bị người ta thầm oán.”
Ngu Tương lập tức mở miệng phản đối: “Như vậy sao được, đây là những thứ ca ca đáng được có, đâu thể tiện nghi cho Ngu Diệu Kỳ……”
Ngu Phẩm Ngôn xoa bóp sườn má phấn nộn của nàng, cười nói: “Được rồi Tương Nhi, không cần phải so đo với bọn họ. Muội muốn cái gì mà ca ca không thể đem về cho muội chứ? Trân châu san hô Đông hải, bảo thạch hương liệu Tây Vực, phàm là những thứ có trên đời, ca ca đều có thể dâng hai tay cho muội. Những thứ đồ đạc của bà ấy vẫn là để tự bà ấy giữ đi, ngày sau cũng có thể sống tốt hơn không phải sao?”
Lời nói chứng đựng sự cuồng vọng đến mức đó nếu phát ra từ miệng người khác có lẽ sẽ nhận được toàn lời cười nhạo, nhưng nếu được phun ra từ miệng Ngu Phẩm Ngôn lại thật sự có tính thuyết phục. Hắn là người có quyền cao chức trọng thứ ba chỉ sau hoàng đế và Thái tử ở triều Đại Hán này, có thể có được một câu hứa hẹn của hắn, đó chính là thứ còn quý báu hơn bất kì báu vật nào.
Ngu Diệu Kỳ và Ngu Tư Vũ ghen tị đến mắt cũng đỏ lên. Ngu Tương lại bĩu môi, thầm oán: “Không giống chút nào, đó vốn là những thứ huynh đáng phải có, muội chính là đau lòng cho huynh, rõ ràng đều là con ruột, vì sao lại cứ đối đãi khác biệt như vậy?
Nếu không có huynh, Hầu phủ đã sớm sụp đổ rồi, nhất định những món đồ cưới này của bà ấy cũng bị người ta cướp đoạt không còn. Bà ấy hưởng thụ một cuộc sống đầy đãi ngộ do huynh mang lại, dựa vào cái gì đứng ở chỗ này la hét với huynh. Chúng ta cũng đâu phải cố ý tham ô đồ cưới của bà ấy chứ! Bà cũng là một phần tử của Hầu phủ, chẳng lẽ không nên bỏ ra chút sức lực vì Hầu phủ sao?!”
Lâm thị bị nói đến mức ngóc đầu không nổi, càng không thể nghĩ ra câu nào phản bác, trong lòng như bị rối rắm xoắn một nhùi, đã thấy con trai ôm Ngu Tương đứng lên, trên mặt cười như gió xuân, giọng điệu cũng ôn nhu đến cực điểm: ” Tương Nhi ngoan, biết muội đau lòng ca ca. Ca ca là nam nhân tám thước, chẳng lẽ lại đi ham chút đồ ấy của bà? Không lấy càng đúng, sau này đỡ phải dính líu không rõ.” Dứt lời cũng thâm ý liếc mắt về phía Ngu Diệu Kỳ.
Ngu Tương lập tức không nói, vùi đầu úp mặt trên vai hắn nhìn về phía lão thái thái phất tay cáo biệt.
Trong lòng biết hai huynh muội đã không còn kiên nhẫn , lão thái thái cũng không giữ lại, sau khi cho người dẫn bọn họ ra ngoài, lại đảo mắt nhìn về phía Lâm thị còn đang đờ đẫn: “Nếu Ngôn Nhi và Tương Nhi đều không chịu bắt ngươi chia đồ cưới, ngươi liền phân cho Tư Vũ một ít đi. Nữ nhân xuất giá, không nói sính lễ hay đồ cưới, đều cần đương gia chủ mẫu ngươi đặt mua đủ, ngươi nói có phải hay không?
Chẳng lẽ chỉ nghĩ cầm quyền lại không nghĩ phải hoàn thành nghĩa vụ? Vậy ngươi trả lại việc chưởng gia cho Tương Nhi đi. Không bằng cả một đứa nhỏ còn chưa cập kê, chẳng lẽ gạo muối ngươi ăn mấy năm nay đều chui vào bụng chó rồi sao!.”
Lâm thị ngượng muốn chết, không dám ngẩng đầu, nhưng cắn môi không nói nên lời. Mẹ đẻ Ngu Tư Vũ phá hủy hình ảnh cuộc sống vợ chồng tốt đẹp trong mơ của bà ta, bà ta không ném Ngu Tư Vũ về nông thôn tự sinh tự diệt đã là nhân từ lắm rồi, làm sao còn có thể cam chịu phân đồ cưới cho nàng?
Ngu Diệu Kỳ nhưng lại biết xem xét tình hình hơn, gian nan đứng lên từ dưới đất, nhẹ nhàng kéo ống tay áo Lâm thị.
Lão thái thái cũng không quản Lâm thị có chịu hay không, hôm nay nếu Lâm thị đã dám nháo tới cửa, nhất định phải móc vài miếng máu thịt của bà ta xuống. Tự tay mở sổ sách kiểm kê bạc, đầu ngón tay liên tục chỉ: “Những bảng hiệu năm dặm ở thành tây, đường Ngọc Thanh, đường Ninh Vương phố, bốn gian hàng ở phường Hoa Điểu đều cho Tư Vũ, còn có ba tòa điền trang ở thôn Thượng Hà, thôn Hạ Hà, Dương Gia cộng thêm hai trăm khoảnh ruộng tốt, toàn bộ đều cho Tư Vũ làm của hồi môn. Qua một năm rưỡi nữa Tư Vũ cũng nên xuất giá rồi.”
Lâm thị nghe xong mắt cũng muốn nứt ra, dù đã lâu rồi bà ta mặc kệ không chú ý nhà cửa nhưng cũng nhớ rõ những cửa hàng cùng điền trang này đều là những nơi thu lợi rất nhiều, những cửa hàng điền trang còn lại nếu giộp cùng một chỗ cũng không thể vượt qua nhưng chố ấy.
Thật sự đem cho Ngu Tư Vũ chẳng khác nào cắt đi miếng thịt lớn trên người bà ta, máu me chảy không ngừng nghỉ.
Đang lúc bà ta muốn mở miệng phản bác, Ngu Tư Vũ đã nhanh chóng đứng dậy hành lễ, cười nói: “Tạ ơn lão tổ tông, tạ ơn mẫu thân! Tình cảm ưu ái sâu đậm như thế, Tư Vũ chắc chắn không dám quên.” Thật đúng là trai cò tranh chấp ngư ông đắc lợi, nàng còn sung sướng hơn lên trời ấy chứ.
Khó có lúc lão thái thái thấy nàng thuận mắt vài phần, phất tay nói: “Tốt lắm, ngươi trở về đi, chờ đến lúc ngươi xuất giá ta liền bảo mẫu thân ngươi lấy địa khế ra.”
Ngu Tư Vũ liên tục đáp ứng, cũng không thèm nhìn tới Lâm thị liền vội vàng rời đi, sợ đi chậm một chút lại phát sinh biến cố.
Ngu Diệu Kỳ vừa ngồi không bao lâu lại quỳ xuống, thành tâm thành ý thỉnh tội thay mẫu thân. Nàng không ngờ được Ngu Tương sẽ đào một cái hố sâu như vậy chờ mình nhảy xuống. Chả trách những thứ thiếu hụt vào năm hai mươi mốt Thành Khang nàng lại không hề bổ khuyết chút nào, ngược lại tùy tiện để lộ ngay điểm đó dụ người ta tra ra.
Cũng do Lâm thị cùng mình quá vội vàng muốn đối phó nàng, nếu không cũng sẽ không nháo loạn thành như vậy. Thì ra trong khoảng thời gian trước khi mình trở về, Hầu phủ đã bị ép vào tình cảnh bấp bênh như vậy. Mà Lâm thị lại giống như người vô hình, hoàn toàn mặc kệ cũng không thèm hỏi qua. Tính tình này thật yếu đuối không còn gì để nói, cho dù là Trầm thị cũng mạnh hơn gấp trăn lần bà ta.
Ngu Diệu Kỳ vừa dập đầu vừa tự xem xét lại, càng thấy còn có rất nhiều chuyện bản thân cần phải hiểu biết, bằng không không thể tự tiện xuất đầu lộ diện như hôm nay.
Lâm thị thấy nàng dập đầu bang bang xuống đất, trong lòng vô cùng thương tiếc, vội vàng kéo nàng đứng lên để bản thân quỳ xuống thay.
Lão thái thái phiền chán nhất chính là bộ dạng thâm tình do hai mẹ con này bày ra, nếu ngươi có tình mẫu tử sâu đậm với con ruột mình, vậy mười bốn năm qua ngươi đã sống thế nào? Thời điểm Ngôn Nhi trúng độc gần chết ngươi cũng chỉ gật đầu một cái rồi nói bâng quơ” ‘Đã biết’. Giờ này ngươi lại diễn cho ai xem?
Biểu tình lão thái thái chẳng những không hòa hoãn, ngược lại càng thêm âm trầm, cười lạnh nói: “Đừng quỳ, ta chịu không nổi đại lễ của ngươi. Ngôn Nhi không chịu thu đồ cưới của ngươi cũng chính là không chịu nhận ngươi, giờ thì ngươi vui vẻ rồi chứ? Sau này giữ cho kĩ đống đồ cưới của ngươi rồi sống với Ngu Diệu Kỳ cho yên đi, ngươi và nàng cũng chỉ là một đống vật chết còn lại.
À, không đúng, ngươi còn có bài vị của Tuấn Kiệt, nhưng mà ngươi đã mặc kệ Ngôn Nhi mười bốn năm rồi, ngươi có dám quỳ trước mộ phần của Tuấn Kiệt rồi tự mở miệng hỏi xem hắn cảm thấy cách đối đãi của ngươi ra sao không? Giúp chồng dạy con, vất vả chăm lo việc nhà, ngươi làm được điều gì rồi? Ngươi cứ chờ đến lúc xuống hoàng tuyền đi, chờ Tuấn Kiệt tính sổ với ngươi!”
Lâm thị không ngừng dập đầu nhận sai, nghe xong lời này không khỏi cứng ngắc cả người, tim như bị đao cắt.
Ngu Diệu Kỳ vừa cảm thấy lúng túng lại vừa oán giận. Lời nói của lão thái thái còn ẩn chứa một tầng ý tứ, đó chính là quy nàng và Lâm thị cùng một chỗ rồi tách xa khỏi Ngu Phẩm Ngôn. Nàng theo Lâm thị sống qua ngày, sau này cũng sẽ không còn chút dính líu gì với Ngu Phẩm Ngôn.
Điều này sao được? Không phải sau này địa vị nhà chồng của nàng cần nhờ Ngu Phẩm Ngôn sao? Không có nhà mẹ đẻ làm chỗ dựa, nàng làm sao có thể sống yên ở nhà chồng chứ?
Ngu Diệu Kỳ đang muốn mở miệng nói vài câu, Mã ma ma cùng vài bà tử khác nâng hai chiếc rương son đỏ tiến vào. Lão thái thái liếc mắt ra hiệu, những người ấy lập tức thả mạnh hai chiếc rương xuống trước mặt các nàng, sau đó lặng lẽ lui xuống.
“Để tránh sau này sổ sách lại xảy ra vấn đề khiến các ngươi tìm chuyện tranh luận, xem luôn ngay trong phòng ta đi, không xem xong thì đừng nghĩ tới việc trở về. Vãn Thu, lấy một thùng dầu thắp đến đây phòng khi cần.”
Lão thái thái dùng quải trượng đánh vào rương sổ sách, giọng điệu nghiêm khắc: “Hiện giờ thì xem đi, xảy ra vấn đề gì ta chịu trách nhiệm!
Vẻ mặt Lâm thị dại ra, còn chưa kịp tỉnh lại từ trong lời nói đầy lưỡi dao của bà bà, đã tâm tâm niệm niệm nghĩ về cách nhìn của vong phu phu dành cho mình.
Ngu Diệu Kỳ ngược lại đã trấn định trước, mở nắp rương lấy hết sổ sách ra, xếp ở bên chân Lâm thị.
Lão thái thái liếc nhìn nàng một cái thật sâu, chống quải trượng đi ra ngoài.
Tiếng bước chân trầm trọng mà chậm chạp đi xa, Ngu Diệu Kỳ mới xụi lơ trên mặt đất, thở hổn hển lấy hơi sức mới nhanh chóng đứng lên, lấy bàn tính ra đến bên chiếc bàn gần đó vừa lật xem vừa kiểm tra, nhìn vào sổ sách sau năm Thành Khang hai mươi mốt, ánh mắt mộ nhiên trừng lớn.
Nàng cứ tưởng rằng bản thân mình vừa bảy tám tuổi lại đi theo Trầm phụ vào Nam ra Bắc đã xem như là người vô cùng khôn khéo có bản lĩnh, nhưng năng lực của Ngu Tương lại càng xa xa phía trên nàng. Không nói lúc ấy, những sự thay đổi trong quản lý sổ sách sau này lại bất phàm, điều điều khoản khoản được lập ngay ngắn thành bảng, khoản chi, tiền thu, người chi, người nhận, biên lai, ghi chú, người ngoài dự đoán được hay không thể biết được chi tiết, nàng đều bày ra toàn bộ trên bảng, chỉ cần liếc mắt sơ một cái liền rành mạch, rõ ràng.
Những cuốn sổ sách thu ngân này quả thật vô cùng rành mạch sạch sẽ, vả lại bởi vì nàng có cách kinh doanh, vốn phủ Vĩnh Nhạc Hầu số vào chẳng bằng số ra dần dần thoát khỏi nguy cơ, hàng năm hàng tháng đều có kết quả dư dả.
Khó trách lão thái thái tôn sùng nàng như thế, khó trách Ngu Phẩm Ngôn sủng ái nàng đến cực điểm, cũng không phải không có đạo lý . Lúc thừa nhận điểm này, tâm trạng vốn bị ghen tị ăn mòn của Ngu Diệu Kỳ giống như bị ngâm trong dòng nham thạch nóng chảy, bị bỏng nặng nề, cũng có một loại ý niệm tuyệt không chịu thua cắm rễ trong đầu.
Chưởng gia, nàng cũng muốn chưởng gia, khiến lão thái thái cùng Ngu Phẩm Ngôn nhìn cho rõ đến tột cùng ai hơn ai một bậc, ai mới là đích nữ chân chính của Hầu phủ!
———————————————————
Ngu Phẩm Ngôn ôm muội muội đi trong cảnh nắng xuân ấm áp rực rỡ, bàn tay muội muội chơi đùa nâng niu một đóa hoa, hắn liền hái xuống cài bên tóc mai muội muội, ánh mắt vô cùng chuyên chú.
Ngu Tương cũng hái được một đóa hoa rồi cài bên tóc mai của ca ca, lại còn nhanh chóng ôm chặt cổ ca ca chết sống không cho hắn lấy xuống, thấy hắn bất đắc dĩ thỏa hiệp liền nâng môi cười xấu xa.
Trán của hai người chạm sát vào nhau, đều thấy rõ trong đáy mắt của đối phương sự hạnh phúc.
“Ca ca, huynh thật sự vui vẻ sao? Lâm thị đối xử với huynh như vậy, huynh không đau lòng sao?” Do dự cả buổi, Ngu Tương chậm rãi mở miệng.
“Không có cảm giác gì cả!” Giọng điệu Ngu Phẩm Ngôn lạnh nhạt, lập tức hỏi lại: “Muội thì sao? Muội đau lòng sao?”
“Muội cũng không có cảm giác, trên đời này người có thể làm muội đau lòng cũng chỉ có ca ca. Nếu ngày nào đó ca ca không cần muội, muội sẽ đau lòng đến chết mất!”
Khi nói đến chữ chết, nàng cố ý nhấn mạnh. Đây không phải thủ pháp khoa trương tu từ nào cả, mà là ý nghĩa về cái chết thật sự. Nàng vốn là một linh hồn dị thế, gốc rễ của nàng vốn không tồn tại ở vùng đất triều Đại Hán này, mà đã chôn sâu vào linh hồn của Ngu Phẩm Ngôn, nếu Ngu Phẩm Ngôn vứt bỏ nàng, nàng tự nhiên cũng chậm rãi héo úa
Mâu quang Ngu Phẩm Ngôn tối đi, giọng nói khàn khàn: “Làm sao có thể chứ? Dù ta không cần cái mạng của mình cũng sẽ không bao giờ không cần Tương Nhi. Ta nói rồi, Tương Nhi là vận mệnh của ta.”
Ngu Tương tiến đến bên tai hắn gằn từng tiếng nói nhỏ: “Ca ca, huynh cũng là vận mệnh của muội, là người thân duy nhất của muội trên thế giới này.” Dứt lời nhanh chóng khẽ đặt một nụ hôn lên thái dương hắn, sau đó mân miệng cười nhẹ.
Trái tim Ngu Phẩm Ngôn chấn động, vẻ mặt lại vô cùng trấn định, dùng giọng điệu trầm thấp ra lệnh: “Hôn lại một cái, nếu không ca ca lập tức ném muội xuống.”
Vẻ mặt Ngu Tương chứa nụ cười sáng lạng vừa ghé sát người vào muốn hôn, lại không ngờ được bỗng nhiên hắn quay đầu, nụ hôn vốn nên dừng ở sườn má lại lướt qua khóe môi. Ngu Tương không để bụng, Ngu Phẩm Ngôn lại khắc sâu nhớ kỹ cảm xúc mềm mại cùng độ ấm nóng bỏng ấy, trong chốc lát đôi mắt thâm thúy càng sâu như biển.
Đi theo ở hai người phía sau, trong lòng Liễu Lục nổi lên biết bao sóng to gió lớn. Tuy rằng chỉ là một tiểu cô nương chưa hiểu rõ việc đời, nhưng cũng dần dần phát hiện sự khác thường, ánh mắt Hầu gia nhìn về phía chủ càng lúc càng thêm nóng bỏng, quả thật có thể thiêu cháy người nhìn.
Bọn họ thật sự là huynh muội ruột chứ? Liễu Lục bắt đầu liều mạng cân nhắc vấn đề này.