Ngu Tư Vũ ra khỏi chính viện, nhìn xung quanh không có ai mới nâng khăn lụa che miệng, nở nụ cười vui sướng.
“Ngươi vui vẻ cái gì?” Một giọng nói vạn phần quen thuộc bất thình lình truyền đến từ phía sau, nàng nhìn lại, đã thấy Ngu Tương mặc một bộ váy vàng nhạt tán hoa như ý vân yên ngồi gần một bụi hoa xuân, ánh nắng vàng óng ánh bao phủ quanh càng tôn thêm vẻ đẹp mắt ngọc mày ngài, người đẹp như hoa của nàng.
Chỉ tiếc là một người què, có xinh đẹp tới mấy cũng đâu có chỗ dùng? Trong bụng Ngu Tư Vũ ác ý trào phúng, dùng khăn lụa xoa xoa khóe môi, chậm rãi mở miệng: “Lão tổ tông đã đồng ý gả ta qua Phương gia, một tháng sau sẽ tự mình tới cửa giúp ta nghị thân, đương nhiên ta phải vui mừng rồi. Rốt cuộc cũng là tổ mẫu ruột, thời khắc mấu chốt vẫn sẽ yêu thương cháu gái ruột.” Nàng cố lên giọng nhấn mạnh hai chữ “ruột”.
Ngu Tương nghe xong lời, này toàn không hề kinh ngạc ghen tị như nàng tưởng tượng, chỉ hí mắt suy nghĩ một lát, lập tức cười khẽ.
Ngu Tư Vũ nổi giận đùng đùng: “Ngươi cười cái gì? Không tin sao?”
“Không phải vậy, đương nhiên ta nhiên tin tưởng.” Ngu Tương ngừng cười, nâng tay chúc mừng: “Ta đây chúc mừng tỷ tỷ trước, ngày sau ngươi nên cố gắng bảo trọng chính mình.”
Làm sao lão thái thái lại có thể nghĩ ra chiêu tổn hại như vậy? Gả một Ngu Tư Vũ ưa thích nịnh hót cho một kẻ tiền đồ bị hủy hoại, gia tài bị sung công, nghèo túng chán nản như Phương Chí Thần? Lúc này sợ là thật sự giận dữ rồi.
Ngu Tư Vũ lại vô cùng bất mãn với thái độ của nàng, thật giống như đánh một quyền vào bông, cái loại thái độ vắng vẻ không coi trọng này thật sự làm người ta khó chịu. Nàng mím môi, châm chọc nói: “Đa tạ muội muội, sau này ngươi cũng phải cố gắng bảo trọng mới đúng.
Cuối tháng này Phù nhi tỷ tỷ sẽ trừ phục, nói vậy không lâu sau sẽ được gả vào. Nghe nói ngươi có gây tranh chấp với nàng ấy ở Bạch Vân quan, còn náo loạn một trận với đệ đệ của nàng sao? Nếu sau này nàng tiếp quản Ngu phủ, ngươi phải sống sao bây giờ? Đừng nghĩ hiện giờ ca ca che chở ngươi, chờ sau khi huynh ấy có thê tử, rốt cuộc cũng chẳng thèm đoái hoài tới ngươi nữa đâu. Ngươi thật sự nghĩ mình có thể ở lại Ngu phủ cả đời sao? Không bằng nhanh chóng xem xét mua một căn nhà nhỏ dọn ra bên ngoài ở đi, đừng để sau này khiến ca ca và tẩu tử chán ghét.”
Tưởng tượng ra cảnh Ngu Tương bị đuổi ra khỏi nhà, Ngu Tư Vũ liền vui vẻ, che miệng cười rộ lên.
Ngu Tương vốn đang đưa tay muốn ngắt một đóa hoa xuân, nghe xong lời này không tự giác xiết chặt đóa hoa, nước hoa theo khe hở chậm rãi thấm ra, bẩn cả ống tay áo. Nàng âm thầm thở sâu, nhận lấy khăn lụa trong tay Liễu Lục, chậm rãi lau lòng bàn tay, cười nói: “Không nhọc tỷ tỷ quan tâm. Tỷ tỷ còn chưa biết sao? Hôn sự của ca ca và Thường Nhã Phù sợ là không được. Ca ca lên tiếng, nói cả đời này nàng ta cũng đừng nghĩ tới việc bước vào Hầu phủ.
“Sao lại như thế?” Ánh mắt Ngu Tư Vũ lộ ra sự kinh ngạc. Hiện nay ca ca đã sắp hai mươi, nếu lui chuyện hôn nhân với phủ Tĩnh quốc công phủ chẳng phải lại chậm trễ hai năm nữa? Sao lão tổ tông có thể đồng ý?
Ngu Tương cũng không nhiều lời, ngoắc ta lệnh cho Đào Hồng Liễu Lục đẩy mình trở về.
Ngu Tư Vũ nhìn theo bóng dáng nàng nguyền rủa vài câu, lúc này mới giận dữ trở về, vừa bước chân vào tiểu viện chỉ thấy Khâu thị đang sai người áp tải Thanh Nha đi. Thanh Nha bị đánh đến hấp hối, đầu óc không rõ ràng, bị hai bà tử áp hai bên, nửa kéo nửa túm đi ngang qua.
Thật vất vả mới định được hôn sự, Ngu Tư Vũ nào dám phức tạp thêm, vội vàng lách mình đứng một bên, cũng không dám nói cản lại. Đợi khi người ngoài đều đi hết nàng mới bước cao bước thấp trở về phòng, nằm dựa người vào giường nhỏ gần cửa sổ thở dài, tối hôm qua tuyệt vọng đến sáng nay lại mừng như điên, cảm xúc thay đổi chóng vánh khiến nàng vô cùng mệt mỏi.
Tâm bệnh đã trừ, nàng nghỉ ngơi một lát, sau khi đứng lên lại có vẻ như đang suy tư một số chuyện, gọi Khâu thị vào phòng hỏi: “Ngu Tương nói chuyện hôn sự của đại ca và Phù nhi tỷ tỷ không thể thành, ngươi cũng biết việc này chứ?”
Khắp cả sân chỉ có Khâu thị là người nắm rõ mọi tin tức nhất, bình thường Ngu Tư Vũ không cần nàng, đến giờ phút này mới nhớ tới nàng. Đương nhiên nàng rất muốn đuổi người đi, khổ nỗi không có năng lực đó. Đừng nói một mình Khâu thị, chính là toàn bộ nô tài trong Hầu phủ đều chỉ nghe theo hiệu lệnh của Ngu Tương.
Ngu Tương chưởng gia vô cùng nghiêm khắc, các loại quy củ đều được liệt kê điều điều khoản khoản rồi bắt hạ nhân phải nhớ kĩ, quy tắc hàng đầu chính là không cho phép nô tài lớn mật lấn chủ. Tuy rằng nàng không thích Ngu Tư Vũ, lại chưa bao giờ quá khắt khe với đối phương, cũng không cho hạ nhân khắt khe, cho nên cuộc sống qua ngày của Ngu Tư Vũ cũng xem như dễ chịu, chỉ là nàng ta không biết chừng mực thôi.
Khâu thị có nhiệm vụ theo sát Ngu Tư Vũ, đừng để nàng làm chuyện ngu xuẩn gì liên luỵ đến Hầu phủ, thời điểm nên hầu hạ thế nào thì vẫn phải hầu hạ thế ấy, cũng không dám phạm vào điều kiêng kị của Ngu Tương, vì thế vẫn bẩm báo chi tiết: “Chuyện này nô tỳ biết một chút, chắc là sự thật.”
“Vì sao? Một việc hôn nhân quan trọng sao nói lui liền lui, năm nay Phù nhi tỷ tỷ đã sắp mười chín, nếu lui việc nghị thân này thì nàng ấy biết sống thế nào?” bỗng nhiên Ngu Tư Vũ dâng lên một thứ cảm giác đồng bệnh tương liên.
“Cũng do nàng tự tìm . Nàng thế mà lại xui khiến đệ đệ mình đổ một lọ sâu lông lên người Tương Nhi tiểu thư, khiến cả thân Tương Nhi tiểu thư nổi lên một mảng vết bỏng rộp lớn. Lúc ấy Hầu gia vô cùng giận dữ, lệnh cho Long Lân Vệ tìm một giỏ rắn con đổ lên người đệ đệ nàng ta, khiến hắn sợ tới mức tam hồn không có thất phách.
Tương Nhi tiểu thư chỉ ho khan một tiếng Hầu gia đã đau lòng giống như có chuyện lớn rồi, làm sao có thể để cho người ngoài khác ức hiếp nàng. Thường gia tiểu thư còn chưa vào cửa đã bừa bãi như thế, nếu thật sự được gả vào, chẳng phải sẽ hành hạ Tương Nhi tiểu thư đến chết sao? Hầu gia tuyệt đối sẽ không đồng ý.”
Khâu thị vừa nói chuyện vừa lắc đầu, thầm than Thường Nhã Phù cũng chỉ là một kẻ ngu xuẩn , biết rõ Tương Nhi tiểu thư là bảo bối trong lòng Hầu gia lại còn dám đi trêu chọc, vô duyên vô cớ lại tự đạp đổ mối hôn nhân tốt của mình.
Ngu Tư Vũ nghe xong ghen tức muốn điên, khóc nức nở thầm oán: “Cái thứ dã loại ấy có gì tốt chứ, có chỗ nào so được với ta? Ta mới là muội muội ruột của đại ca, vì cái gì huynh ấy chỉ thương đứa dã loại kia mà không thương ta? Lão tổ tông cũng là lão hồ đồ, lại không phân biệt nổi thông gia với người ngoài……”
Khâu thị thấy nàng càng nói càng khóc dữ hơn, cũng không có kiên nhẫn đến an ủi, lắc đầu vén rèm lên bước ra ngoài, trong lòng thầm nghĩ: cả ngày ngươi chỉ chăm chăm suy nghĩ làm sao để chọc phá với mưu hại Tương Nhi tiểu thư. Mặc dù Tương Nhi tiểu thư ngoài miệng mắng độc, lại có lúc nào bạc đãi ngươi sao? Chỉ cần nàng ấy nói một hai câu trả thù, sợ rằng ngươi đến cả một bữa cơm no còn không có mà ăn.
Một kẻ chỉ chăm chăm bày mấy trò hại người như con thiêu thân, nháo loạn cho gia đình không yên; Một người còn tuổi nhỏ đã bắt đầu giúp lão phu nhân chưởng gia, giúp Hầu gia phân ưu, ai tốt ai xấu người sáng suốt cũng nhìn ra, chỉ có ngươi không hiểu được điều hiển nhiên ấy thôi. Cảm tình giữa người với người đều từ chỗ ấy mà ra, ngươi không đối xử tốt với người khác, dựa vào cái gì mà muốn họ đối xử tốt với ngươi?
—————————————————————-
Ngu Tư Vũ được như nguyện , Phương Chí Thần lại bị chửi không ngủ được, thấy Bùi thị trở về, liền vội vàng thúc giục bà thu dọn đồ đạc nhanh chóng rời khỏi Hầu phủ. Bùi thị kể chuyện Thái tử phi sinh non, trời giáng điềm lành cho hắn nghe, hắn cũng không có kiên nhẫn ngồi nghe.
“Con à, sao con lại vội vã rời đi như thế? Đã xảy ra chuyện gì ? Nhìn sắc mặt của con rất kém.” Bùi thị lo lắng truy hỏi.
“Mẫu thân đừng hỏi nữa, mau chóng rời đi mới đúng.” Làm sao Phương Chí Thần có mặt mũi kể hết chuyện tối hôm qua, cả ánh mắt cũng đỏ au. Hắn lớn đến như vậy vẫn chưa bao giờ chịu phải nhục nhã đến thế, trong lúc nhất thời lại có cảm giác như mất hết can đảm.
Nhớ ngày đó còn ở Dương Châu, hắn đi đến đâu cũng sẽ có hàng chục ánh mắt hâm mộ sùng kính của người ngoài theo đến đó, vừa vào kinh thành thì ngay cả tư cách đi xách giày cho người ta cũng không có sao? Tốt xấu gì hắn cũng thám hoa do Thánh Thượng khâm điểm, là thám hoa lang được vô số khuê tú ái mộ! Ngu Tương nàng nghĩ bản thân mình là ai, chẳng qua cũng chỉ là một phế nhân thôi!
Nghĩ đến đây, một lòng ái mộ đối với Ngu Tương đều lập tức hóa thành oán hận.
Bùi thị càng thêm lo lắng, túm lấy tay hắn tra hỏi một phen, tới mức xém chút nữa khiến Phương Chí Thần bật khóc, hắn mới lắp bắp kể lại chuyện đêm qua đi gặp Ngu Tư Vũ lại bị Ngu Tương bắt quả tang.
Bùi thị khẩn trương, trách mắng:“Con ạ, thật quá sức hồ đồ! Nàng ta hẹn con đến thì con có thể đến sao? Sao con không cố động não nghĩ lại xem, chỗ này là kinh thành, là Ngu phủ, không phải là nhà của chúng ta, làm sao là con có thể đến cái nơi hậu viện ấy chứ! Giờ phải làm sao đây? Hôn sự của con và Ngu nhị tiểu thư sợ cũng bị hỏng hết rồi! Không được, ta phải nhanh chóng đi bồi tội với lão thái quân!” Vừa nói vừa ở rương đồ tìm kiếm lễ vật quý trọng.
“Không được thì không được, con cũng không muốn cưới nàng.”
“Làm hỏng danh dự đại tiểu thư nhà người ta, hiện nay con còn có thể cưới ai chứ? Rốt cuộc trong chuyện này vẫn là con đuối lý, chỗ lão thái quân ta còn phải nhanh chóng đi trấn an cho tốt, đừng để kết thân không được lại thành kết thù.” Bùi thị tìm được một bộ trang sức phỉ thúy vô giá, đặt vào hộp gấm gói lại kĩ càng.
“Tri nhân tri diện bất tri tâm, con thật sự không dám lấy người nào trong hai vị tiểu thư Hầu phủ này.” Phương Chí Thần không thể nào nhịn được một bụng ủy khuất, lên án: “Mẫu thân, Ngu nhị tiểu thư kia lại dám nói, nói con… ngay cả làm đứa xách giày cho nàng cũng không xứng. Mẫu thân, trong lòng con rất khó chịu!”
“Cái gì? Nàng thật sự nói như vậy?” Con trai chính là vảy ngược của Bùi thị, bà ta không chấp nhận được việc người bên ngoài nói hắn nửa câu không tốt, lúc này vỗ bàn tức giận mắng: “Thật đúng là một con tiểu tiện chân, thật không hiểu trời cao đất rộng là gì. Chẳng qua chỉ là một phế nhân, nếu không phải thấy……”
“Thấy cái gì? Ăn nhờ Hầu phủ, ở nhờ Hầu phủ ta, ngoài miệng lại đi mắng Hầu phủ ta, vị đại phật như Phương phu nhân, Hầu phủ ta thờ phụng không nổi, mong ngài nhanh chóng rời khỏi đây đi.” Mã ma ma mang theo vài tiểu nha đầu bước vào, không khách khí nói:“Cái nào là đồ của các người xin hãy chỉ ra, bọn nha đầu này giúp các ngươi gói ghém lại rồi nâng ra ngoài, xe ngựa đã chờ ở trước cửa rồi, đừng chậm trễ thời gian của mọi người.”
“Không được, ta muốn gặp mặt lão thái quân!” Lúc này Bùi thị mới nóng nảy, nguyên nhân chính là mấy hôm trước đã nhận được thư nhà của Phương lão gia, nói bà nhất định phải cưới được nữ nhi Ngu gia về, vả lại tốt nhất nên là đích nữ. Chuyện Ngu Tương liều mình cứu huynh là chuyện cả triều Đại Hán này đều biết, Ngu Phẩm Ngôn yêu sủng nàng vô phép tắc đã không phải là chuyện mới đây, cưới Ngu Tương chẳng khác nào nắm được điểm yếu của Ngu Phẩm Ngôn.
Ngu Phẩm Ngôn là loại người nào? Là Đô Chỉ Huy Sứ phụng chỉ giết người, quyền lực lại càng hơn tam ti phía trên, chỉ nghe lệnh của một mình Hoàng thượng. Có hắn giúp đỡ còn có lợi hơn việc chỉ giữ lại vài cái đầu. Đừng nói Ngu Tương chỉ không thể đi đứng, cho dù toàn thân có bị tê liệt, nâng cũng phải nâng cho được nàng vào cửa.
Bùi thị biết rõ nếu lần này không hoàn thành được việc phu quân dặn dò, trở về nhất định sẽ chịu liên lụy, đẩy Mã ma ma và mấy nha đầu liền chạy nhanh về chính viện.
Ngu Phẩm Ngôn vừa trở về liền thấy một đám người đang đứng quanh một đống rương lớn nhao nhao náo loạn, Bùi thị bị Mã ma ma túm lấy ống tay áo lôi thẳng đến cửa bên, Phương Chí Thần bối rối đứng sang một bên, lúc này vẻ mặt đã xanh đen.
“Chuyện này là sao vậy?” Ngu Phẩm Ngôn nhìn về phía người gác cổng.
Vụ bê bối khuê phòng đêm trước được Ngu Tương đè nén kĩ càng, người gác cổng đương nhiên không thể nào biết được, lắc đầu nói: “Bẩm Hầu gia, nô tài không biết. Nhất định đã đắc tội với lão phu nhân.”
Ngu Phẩm Ngôn gật đầu, xoay người muốn đến tây sương phòng, lại nghe Bùi thị nâng giọng lên hét: “Tối hôm qua con ta vụng trộm đến khuê phòng nhị tiểu thư tâm sự, các ngươi không cho ta gặp lão thái quân, ta sẽ tuyên bố chuyện gièm pha này ra ngoài, xem xem rốt cuộc ai mất mặt hơn!” Không phải Ngu Tương dám nói con bà xách giày cho nàng cũng không xứng sao? Vậy bà phải làm thối thanh danh nàng, xem ai còn dám cưới nàng! Đến lúc đó lão thái thái còn không khóc than đến cầu xin bà sao!
Ngu Phẩm Ngôn dừng bước, xoay hướng bước về phía đám người, ngón cái dùng sức một chút đã bật thanh tú xuân đao trong vỏ ra, thân đao lóe lên ánh sáng lạnh xoẹt vút qua mang theo tiếng vù vù.
Tiếng vù vù rất nhỏ, trong tai mọi người lại như nghe được âm thanh tiếng sấm gầm vang, đinh tai nhức óc, càng khỏi bàn tới thứ sát khí bao quanh hắn, lập tức khiến xung quanh như đông cứng lại.
Trong nháy mắt Bùi thị đã an tĩnh lại, ánh mắt hoảng sợ đến cực điểm nhìn về phía hắn.