Ngu Phẩm Ngôn đến quân doanh, hơn nửa tháng mới về nhà một lần, càng khiến Ngu Tương nôn nóng, cuối cùng phải lật ra đọc vài bản kinh Phật. Nàng là người có tuệ căn, lại trải qua một con đường trần tục dài, phía trước phía sau hai đời đều ngã vào cùng một loại địa ngục, lại chưa bao giờ nghĩ sẽ giãy giụa, ngược lại càng lún càng sâu. (Tú: xin lỗi, mình chém >.< )
Này hôm nay vừa kết thúc tảo khóa (buổi niệm phật sáng), một gã thượng cung liền tự thân đến cửa đón nàng đi gặp Cửu công chúa.
Chơi cùng một tiểu hài tử đơn thuần là điều nhẹ nhàng vui vẻ nhất, Ngu Tương áp chế một bụng đầy tâm sự, ngồi trên xe ngựa.
Cửu công chúa tuy rằng đã sắp lên tám tuổi, lại vẫn ở chung một nơi với Hoàng hậu, chiếm hết một ngôi nhà to bên sườn tây Trường Nhạc cung. Ngu Tương thỉnh an Hoàng hậu xong, được hai lão ma ma đẩy cả người lẫn xe đi vào.
Thư đồng của Cửu công chúa đã có tin tức, là Phạm Kiều Kiều, ấu nữ của trấn quốc tướng quân, đừng nghe cái tên êm tai mà nhầm, đấy cũng chỉ là một cô bé ngây thơ nhút nhát, tính tình đặc biệt thẳng thắn, nói chuyện hơi nhỏ nhẹ khúc khủy nên nghe không rõ, tuy rằng chỉ mới bảy tuổi nhưng vóc người đã cao hơn Ngu Tương, hơn nữa làn da đen kịt cùng đôi mắt to lấp lánh, lúc trừng lên lại khiến người khác cảm nhận được chút khí thế.
Đương nhiên, con hổ giấy cũng có thể hù một đứa bé bình thường, nhưng Ngu Tương đương nhiên không sợ, trở đầu một hồi liền trị cô nhóc này thành người dễ bảo, trong lòng lại chỉ có thể cảm thán ánh mắt nhìn người của Hoàng hậu nương nương. Tuy nói tìm một người hơi ngốc cũng vì phòng ngừa trường hợp quả bóng nhỏ bị thư đồng quản thúc, nhưng cũng không thể nào lại tìm một người ngốc như vậy chứ? Hai người này ở cùng một nơi chỉ có thể chỉnh ra bốn chữ: thiên tàn địa khuyết (thiên địa song ngốc).
Lúc này, thiên tàn địa khuyết thấy nàng, giống như thấy miếng thịt mà lon ton chạy tới, túm lấy tay nàng kéo về phía giường mềm. Hai ma ma phụ giúp đẩy xe lăn tới, lại cởi giầy Ngu Tương rồi ôm nàng lên.
Ba người nói chuyện một chút, Cửu công chúa nhìn ngó xung quanh, thấy đám cung nhân đều cúi đầu, lúc này mới bí ẩn lấy một cái hộp gỗ dưới gối ra, mở hé cái nắp ra để dưới mắt Ngu Tương, nhỏ giọng nói: “Cho ngươi nè, cái này gọi là tuyết linh lung, ăn rất ngon đấy!”
Ngu Tương định thần nhìn lại, cũng chỉ là hai cái bánh ‘lư đả cổn’, bên ngoài rắc một lớp đường màu phấn trắng, viên bánh tròn vo trắng trẻo, vô cùng đáng yêu. Ngu Tương cầm lên bỏ một cái vào trong miệng nhai nuốt, buồn cười liếc mắt nhìn Hổ nữu (cô nàng cọp giấy – có lẽ là biệt danh Ngu tương đặt cho Kiều Kiều) đang âm thầm nuốt nước miếng bên cạnh.
“Ăn ngon không?” Vẻ mặt Cửu công chúa mong đợi hỏi.
“Ăn rất ngon.” Cắn rách lớp vỏ ngoài mềm mềm, bên trong lập tức chảy ra nước đậu đỏ thơm mát, đối người khác thì có vẻ vị này quá mức ngọt, nhưng đối Ngu Tương mà nói lại vừa miệng. Nàng và Cửu công chúa giống nhau, đều là hai người yêu ngọt như mạng .
Cửu công chúa hài lòng nở nụ cười: “Ta biết ngươi sẽ thích mà! Đây là món ta dùng một túi bảo thạch đổi lấy đấy, vốn có sáu cái, ta ăn hai cái, Kiều Kiều ăn hai cái, để dành cho ngươi hai cái.”
Ngu Tương đang muốn nuốt, nghe xong lời này thiếu chút nữa bị nghẹn chết, vội vàng ngoắc tay với cung nhân đang đứng một bên, bạch nhãn cũng nhanh chóng lật qua: vài cái bánh ‘lư đả cổn’ này nhưng lại giá bằng một túi bảo thạch?
Cung nhân vô cùng lo lắng bưng một chén nước tới, đút nàng uống cạn.
Để cho vú nuôi Kim ma ma của Cửu công chúa tiến lên vỗ lưng cho nàng, trong đầu lại cân nhắc những lời vừa rồi. Rốt cuộc là ai to gan lớn mật như thế, dám dùng vài cái bánh ‘lư đả cổn’ lừa gạt Cửu công chúa? Vì thời điểm nhóm công chúa đi học không cho phép cung nhân đi theo, chỉ cho phép mang theo thư đồng, chuyện trong học đường, Cửu công chúa không nói, Kim ma ma cũng không thể biết được.
Ngu Tư lay lay cái cổ, cuối cùng cũng nuốt cho trôi cái bánh “lư đả cổn” vào trong bụng, vội vàng hỏi: “Ngươi thật sự dùng một túi bảo thạch đổi lấy sáu cái bánh ‘lư đả cổn’ này sao?”
Cửu công chúa chớp đôi mắt to, bộ dáng cự kì vô tội.
Ngu Tương che mặt thở dài, lấy ra một đống bạc vụn từ trong hà bao, nói: “Thấy không, một chút bạc như thế này đã có thể mua năm mươi cái bánh tuyết linh lung, hơn nữa tên những thứ này căn bản không phải là tuyết linh lung, mà là ‘lư đả cổn’. Món này ở bên ngoài chỉ là một món ăn vặt khắp nơi đều có bán, giá rất rẻ. Nha đầu ngốc, ngươi bị lừa rồi!”
Nàng nhìn về phía Hổ nữu, hỏi: “Chẳng lẽ ngươi cũng chưa thấy thứ này sao?”
Hổ nữu rất cẩn thận lắc đầu, vóc dáng lớn như vậy, lại chỉ trốn phía sau Cửu công chúa, giấu đầu lộ đuôi, bộ dáng vô cùng buồn cười. Nhắc tới cũng kỳ quái, nàng không sợ Cửu công chúa, ngược lại rất sợ vị thiên tài ba năm mới gặp một lần là Ngu Tương.
Đứa bé này nhìn có vẻ thô ráp, nhưng cũng là người có xuất thân, ngày thường đều sống trong kim kiều ngọc quý, sao có thể ăn những thứ tầm thường như ‘lư đả cổn’ này được. Ngu Tương bất đắc dĩ đỡ trán, hỏi: “Là ai đổi với ngươi?”
“Là thư đồng của Thất công chúa Đặng Thải Minh.” Hổ nữu nhút nhát lộ ra nửa cái đầu.
Phản ứng của Cửu công chúa chậm chạp, đến lúc này mới ý thức được việc mình bị thiệt thòi, bẹp miệng hỏi: “Một túi bảo thạch có thể đổi bao nhiêu cái tuyết…lư đả cổn?”
“Nhiều tới mức có thể chôn cả ngươi đấy, ăn cả đời cũng không hết đâu!” Ngu Tương điểm nhẹ trán nàng, có chút chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Đổi cái gì mà đổi, ngươi là công chúa, nàng ta chỉ là một thư đồng nho nhỏ, ngươi thích bánh điểm tâm của nàng thì cứ lấy đi, dựa vào cái gì mà phải cho nàng ta bảo thạch?”
“Nàng, nàng ấy không chịu.” Cửu công chúa vô cùng ủy khuất .
“Nàng không chịu thì lập tức đánh nàng! Ngươi có người cha lợi hại nhất trên đời, có mẫu thân lợi hại nhất trên đời, lại có ca ca lợi hại nhất trên đời nữa, ngươi muốn cái gì mà không được chứ? Lần sau thấy nàng ta thì phải đánh cho nàng ta một trận, Cửu công chúa muốn ăn điểm tâm của nàng mà lại dám từ chối, đúng là không biết điều!” Cảm xúc nhất thời kích động, miệng liền phun ra vài chữ thô tục, Ngu Tương lúng túng che môi, thấy hai tiểu hài tử có vẻ đã nghe rõ, đang dùng ánh mắt sùng bái nhìn chằm chằm mình, lại tự nhiên bỏ tay xuống.
Kim ma ma che miệng cố nhịn cười.
Cửu công chúa suy nghĩ một lát, khó xử lắc đầu,“Như vậy không tốt, thé sẽ giống như quận chúa Thanh Hà kia, khiến người khác chán ghét mất .”
“Có thể giống nhau sao? Quận chúa Thanh Hà cướp đồ của ngươi, đó gọi là làm càn, quá phận, dĩ hạ phạm thượng. Ngươi lấy của người khác, đó gọi là ban ân, hãnh diện, cho nàng ta mặt mũi. Ngươi là công chúa, nàng ta chỉ là thư đồng, làm sao có thể giống nhau chứ!” Ngu Tương truyền bá luật rừng, nhét vào trong đầu hai tiểu hài tử. Về phần những thứ như làm sao để lấy yếu thắng mạnh, giả trư ăn hổ… cho dù nàng có dạy một vạn năm, phỏng chừng đứa nhỏ này cũng không học được.
Tuy Phạm Kiều Kiều là tương môn hổ nữ*, nhưng cũng chỉ là người đơn giản, ngập ngừng nói: “Nếu mới gặp đã đánh người, tiên sinh sẽ mắng người đấy!”
Tương môn hổ nữ*, : ý là con cháu trong nhà nữ tướng có truyền thống. Cái này hình như lấy từ trong lịch sử TQ, nhà họ Tô cả nhà làm tướng nhưng đẻ mười đứa con gái, cả mười đứa vẫn nối nghiệp tiếp tục làm tướng, gọi là tương môn hổ nữ.
“Ngốc, tìm cái cớ là được!” Ngu Tương điểm nhẹ ấn đường nàng ấy một cái.
“Như thế nào là tìm cớ?” Hai tiểu hài tử không ngại học hỏi kẻ dưới.
Ngu Tương đang muốn triển khai buổi giáo dục ‘hậu hắc học’ (lý thuyết đen tối), thoáng nhìn Kim ma ma đang đứng ở cạnh giường lại do dự. Nhuộm đen hai tiểu hài tử trắng thuần thành hòn than, hình như không được tốt cho lắm? Hoàng hậu nương nương tìm Hổ nữu làm thư đồng, không phải sợ tiểu Cầu Nhi sẽ học thói xấu sao?
Suy nghĩ vừa chuyển một cái, nàng lập tức áp chế một bụng đầy âm mưu quỷ kế, nói: “Tìm cớ là một kỹ thuật sống, các ngươi còn nhỏ, chưa làm được đâu. Quên đi, lần sau đừng quan tâm nàng ta nữa là được. Gần đây ca ca ta cũng không ở nhà, ta phải trở về bồi lão tổ tông niệm kinh, giờ phải đi rồi.” Chỉ vừa rời nhà một lát, nàng đã vô cùng hoảng hốt, đây cũng không phải là triệu chứng tốt.
Hai tiểu hài tử lưu luyến bịn rịn tiễn nàng ra cửa.
Tròng mắt Ngu Tương vòng vo xoay chuyển, ngoắc ngoắc Cửu công chúa: “Đợi lát nữa ngươi dùng bữa tối với Hoàng hậu nương nương, ngươi nhớ phải xin người một hộp châu báu.”
“Vì sao chứ?” Cửu công chúa nghiêng đầu.
“Ngươi nói với nương nương, ngày mai ngươi còn muốn đổi vài cái bánh ‘lư đả cổn’ ăn, nhớ kỹ chưa?” Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là chiêu ‘Cáo hắc trạng’ (bí mật cáo trạng) này vô cùng thích hợp với tiểu Cầu Nhi.
“Nhớ kỹ rồi!”
Cửu công chúa hễ đã đồng ý việc gì thì nhất định sẽ làm được, không giống người khác một bụng đầy cong vẹo. Lúc này, Ngu Tương mới yên tâm, vẫy tay cáo biệt hai người. Kim ma ma lúc này vô cùng nhiệt tình, tự tiễn nàng đến cửa cung, còn không quên hỏi nàng khi nào lại đến.
Trong thiên điện Vĩnh Lạc cung, hai người đế hậu đang dùng bữa tối cùng Cửu công chúa. Cửu công chúa ăn cái gì ngon, có thứ gì tốt cũng không quên gắp cho phụ hoàng mẫu hậu, Đồng ngôn đồng ngữ (lời trẻ con) hồn nhiên chọc hai người liên tục cười khẽ.
Ăn no được bảy phần, Cửu công chúa dùng trà xanh súc miệng, cuối cùng đôi mắt trông mong nhìn về phía Hoàng hậu: “Mẫu hậu, cho con một hộp châu báu được không?”
“Không phải hôm qua vừa cho con một hộp rồi sao?” Hoàng hậu xoa bóp cái mũi nàng.
“Bánh hạt sen bảo con cầm đổi lấy ‘lư đả cổn’.” Cửu công chúa thành thật trả lời.
Đứng ở phía sau nàng, vẻ mặt Kim ma ma vô cùng vi diệu: nếu Ngu Tương ở trong phòng lúc này, đoán chừng cũng phải quỳ xuống lạy Cửu công chúa mất thôi!
Sắc mặt Hoàng hậu lạnh lùng, ngay cả hoàng đế cũng xoay mặt nhìn, trầm giọng hỏi: “Bánh hạt sen là ai? Lại dám bảo con lấy một hộp châu báu đi đổi lấy ‘lư đả cổn’. Bên trong ‘lư đả cổn’ này chứa long can hay phượng tủy đây?” Tuy ‘lư đả cổn’ là món ăn vặt phố phường, nhưng cũng được cho là danh điểm của kinh thành, thời điểm hai người Đế hậu ngư long bạch phục*cũng đã nếm qua không ít, biết rõ thứ này chỉ cần bốn năm đồng là có thể mua một bao lớn.
Ngư long bạch phục*: cải trang vi hành
Hoàng đế ngồi trên thiên hạ, cao cao tại thượng, tuyệt đối không muốn thấy bất kì kẻ nào mạo phạm đến quyền uy của mình. Lừa gạt nữ nhi của ông thì cũng chẳng khác nào lừa gạt ông cả.
Hoàng hậu không mặn không nhạt nói: “Bánh hạt sen chính là muội muội của Dịch Phong, là muội muội vì cứu hắn nên đã mất đi hai chân.”
“Làm sao lại là nàng được?” Hoàng đế nhíu mày, có chút kinh ngạc. Chuyện Ngu Tương liều mình cứu huynh ông cũng đã sớm nghe qua, ấn tượng đối với nàng căn bản rất tốt.
Mắt thấy Ngu Tương sẽ nhanh chóng bị chủ tử bẫy chết, Kim ma ma rốt cục cũng không thể nhịn được nữa, quỳ gối bên bàn, cung kính nói: “Nô tài to gan chen miệng một câu, sự tình là như vậy……”
Bà tự thuật lại toàn bộ đoạn đối thoại của các tiểu hài tử một lần, chỉ bỏ bớt vài chữ thô tục của Ngu Tương.
Nghe thế, Đế hậu hai người mới chợt hiểu, nghe xong cũng nhịn không được cười rộ lên, nhất là đoạn ‘người cha lợi hại nhất trên đời, mẫu thân lợi hại nhất trên đời’ cùng câu ‘không giống như quận chúa Thanh Hà’ kia, hoàng đế nghe xong vỗ tay cười sảng sảng, liên tục nói tốt.
Hoàng hậu hơi rụt rè một chút, nhưng cũng cười ra nước mắt.
“Thì ra là thế, cũng là do chúng ta hiểu lầm .” Hoàng đế dùng đầu ngón tay điểm nhẹ lên trán Cửu công chúa còn đang lơ mơ ngây ngốc, trách mắng: “Con đúng là nha đầu ngốc, sao lại tham ăn như thế! Lời nói của bánh hạt sen đúng như vậy, về sau coi trọng cái gì thì cứ đoạt lấy. Nữ nhi của trẫm, vô luận có kiêu ngạo ương ngạnh đến đâu cũng cũng không hề quá đáng.”
Cửu công chúa nghe không hiểu, nhưng cũng nghiêm túc gật đầu.
Hoàng đế nhịn không được lại chọc nàng một chút, ngay sau đó kéo nàng vào trong lòng nựng nịu. Tiểu cửu nhi của ông là đứa bé hồn nhiên đơn giản nhất, chung quy ông vẫn không yên lòng về điều đó. Nhiều nữ nhi như vậy, kì thật Cửu nhi nhỏ nhất mới là bảo bối trong lòng ông, ngay cả Thái tử do ông tự tay dạy bảo lớn lên cũng phải lui sang một bên.
Cửu công chúa quyến luyến cọ tới cọ lui trong lòng phụ hoàng.
Hoàng đế vừa bóp đôi má tròn đô đô thịt của nàng, vừa nhìn về phía Hoàng hậu, thầm oán trách: “Trẫm thấy bánh hạt sen này cũng rất tốt, nàng chọn tới chọn lui, lại cứ chọn trúng nha đầu của Phạm Đại Bảo. Hai đứa nhỏ này ở cùng nhau, không phải sẽ bị kẻ khác lừa bịp đến mệt sao! Đi đứng không tiện cũng không phải chuyện lớn gì.”
Hoàng hậu bất đắc dĩ thở dài: “Phạm Kiều Kiều là do quả bóng nhỏ chọn, thần thiếp cũng không có biện pháp. Vốn thần thiếp cũng nhìn trúng nha đầu này, nào biết thân thế của nàng có vấn đề……” Tiếp theo liền nói thẳng ra thân thế của Ngu Tương.
“Đứa con của mình mà cũng có thể ôm sai, thật sự sao!” Hoàng đế nhíu mi.
Hoàng hậu cười nói,“Hai nhà chen chúc trong một cái sơn động, lại sinh cùng lúc, hơn nữa nguyệt hắc phong cao*, đạo phỉ hoành hành, nhất thời sai lầm cũng khó tránh khỏi. Không biết khi nào mới có thể tìm được đứa bé kia, tìm trở về rồi cũng phải tìm cách che giấu chuyện này, thần thiếp nghĩ tới nghĩ lui, liền từ bỏ .”
Nguyệt hắc phong cao*:“Đêm trăng mờ giết người, ngày gió cao phóng hoả.” ý chỉ hoàn cảnh hiểm ác (thường là buổi tối). Ở đây đơn giản là cướp vật vào thời điểm trăng mờ.
Hoàng đế không cho là đúng xua tay: “Trẫm thấy đứa nhỏ này cũng rất tốt. Thông minh, giảo hoạt, lại tính tình thẳng thắn không vòng vo, đi theo bên cạnh quả bóng nhỏ trẫm cũng yên tâm. Có thân thế hay không thân thế thì có quan trọng gì chứ, trẫm muốn cho ai cao quý, kẻ đó liền tài trí hơn người; trẫm muốn cho ai hèn mọn, hắn liền thấp hèn như hạt bụi, chỉ dựa vào quyết định của trẫm mà thôi. Nàng tốt thì cứ để cho nàng tiến cung bồi đọc đi, đỡ cho quả bóng nhỏ của trẫm lại bị kẻ khác lừa bịp. Còn nữa, ít ngày sau Dịch Phong sẽ xuất chinh, cất nhắc muội muội hắn một chút lại vừa lúc trấn an lòng hắn.”
Hoàng hậu suy nghĩ một lát, che miệng cười: “Hoàng thượng nói rất đúng, là thần thiếp hồ đồ. Chúng ta thích cất nhắc ai thì cứ cất nhắc, thật là không nên băn khoăn nhiều như vậy.”