Rất nhanh, bức thư dã được trình lên trên bàn Thành Khang Đế, trong thư ghi lại chi tiết chuyện Ngu Phẩm Ngôn và nhị hoàng tử Tây Di mưu đồ bí mật đổi hai thành của Đại Hán lấy chiến mã chất lượng tốt và vũ khí tinh nhuệ của Tây Di, mà tất cả những chiến mã cùng vũ khí này đều dùng cho việc Thái tử bức vua thoái vị.
Mà lần này Ngu Phẩm Ngôn thua trận hoàn toàn nên mất hai thành, lại đúng là hai thành Ô Lan Sát Bố và Phong Hưng như ước định trong thư. Mặc dù Ngu Phẩm Ngôn bị nhị hoàng tử Tây Di đuổi giết không rõ sống chết, nhưng bức thư lộ ra, kẻ có tâm vẫn có thể bảo rằng hắn “dữ hổ mưu bì”* không được ngược lại còn bị con hổ ấy thèm thịt. Tóm lại người đã không còn ở đây, chết không đối chứng thì bát nước bẩn thỉu thế nào cũng sẽ hắt hết lên đầu hắn.
Dữ hổ mưu bì*: ý nói nếu mưu tính sự việc có hại cho quyền lợi quan trọng của đối phương (thì nhất định sẽ thất bại). Ở đây ám chỉ việc nhị hoàng tử Tây Di lật lọng đuổi giết luôn cả Ngu Phẩm Ngôn để không mất chiến mã và binh khí.
Mà kẻ chân chính thông đồng với địch phản quốc lại ẩn nấp phía sau khống chế một màn này. Không chỉ thâm nhập vào Long Lân Vệ, Thái y viện, cấm cung, phủ Vĩnh Nhạc Hầu, ngay cả quân đội cũng có người của hắn, nếu không thì chỉ bằng với sự dũng mãnh của Ngu Phẩm Ngôn, tuyệt đối không dễ gì thua dưới tay tên Nhị hoàng tử vừa mới lên chiến trường.
Sau khi xem mật tín xong, sắc mặt Thành Khang Đế vô cùng khó coi, dường như sát khí đang tỏa ra quanh thân mới chính là bản chất của ông. Ngao Bình tự cho là đắc kế, đang cúi đầu chờ đợi mệnh lệnh tiếp theo cho mình.
Trầm mặc hồi lâu, Thành Khang Đế mới xua tay nói: “Dẫn người đi lục soát phủ Thái tử, trừ Thái tử và tiểu hoàng tôn ra, những kẻ còn lại nếu có ai dám phản kháng thì giết không cần hỏi!”
Ngao Bình khom người lĩnh mệnh.
Thành Khang Đế không thể không thừa nhận năng lực của kẻ đứng phía sau màn này không thua gì Thái tử, thậm chí có thể còn cao hơn cả Thái tử. Nhưng như thế thì sao chứ? Người tài cán nhưng lại có thể vì tư lợi của bản thân mà bán đứng quốc gia, hắn càng vĩ đại bao nhiêu, Thành Khang Đế lại càng là muốn dồn hắn vào chỗ chết bấy nhiêu.
—————-
Không đề cập tới những thay đổi bất ngờ trong kinh thành, lúc này, ở Tây Cương xa xôi, Ngu Phẩm Ngôn mới chính thức đón nhận kiếp nạn lớn nhất hắn phải trải qua từ trước đến nay. Sau lưng hắn trúng một mũi tên, vì mũi tên chỉ vừa mới đâm ở giữa khe xương, may mắn là chưa bị thương đến trái tim. Nhưng mà hắn từng ngâm mình trong một thời gian dài dưới nước sông lạnh như băng, sau khi lên bờ lại liên tục bôn ba chạy trốn năm ngày, nếu không rút mũi tên ra, sợ là cũng sẽ bị độc gỉ sắt xâm nhập vào cơ thể, sốt cao mà chết.
Nhưng mũi tên lại đâm quá gần ngũ tạng, tùy tiện rút ra sợ là sẽ làm bị thương tâm mạch, cuối cùng mất máu quá nhiều mà chết, trừ khi hắn có thể nhanh chóng chạy đi tìm được một vị đại phu y thuật cao minh.
Hiện giờ, Ngu Phẩm Ngôn và hai tên phó tướng đang trốn ở trong sơn động nghỉ ngơi tạm thời. Khắp hạ du sông Ô đều là người của Tây Di, trốn lên trên đó chẳng khác nào tìm chết. Cho nên Ngu Phẩm Ngôn dưới dự trợ giúp của hai tên phó tướng liều mạng bơi tới bên bờ, liên tục chạy về hướng phía trên.
Dọc đường đi, đôi khi bọn họ cũng tình cờ thấy được binh sĩ đại Hán tìm kiếm cứu nạn, nhưng cuối cùng đều trốn xa không ra mặt. Trận này vốn không nên đại bại như thế, nhưng đội quân mà Ngu Phẩm Ngôn làm chủ soái dẫn đầu lại không hề nhận được cánh quân phải tiếp viện kịp thời, cánh quân trái đuổi tới đúng lúc, không ngờ lại liên hợp với quân đội chính của Tây Di tiến hành bao vây diệt trừ, cuối cùng đánh giết quân chủ soái phiến giáp bất lưu**, chết vô số.
phiến giáp bất lưu**: giết cho quân tan tác, dù một mảnh áo giáp cũng không để lại
Đến thời điểm này, làm sao Ngu Phẩm Ngôn còn không hiểu được rằng trong quân có kẻ đi theo địch. Cho nên là ai hắn cũng không dám tin tưởng, chỉ mang theo duy nhất hai tên cấp dưới chạy về phía rừng rậm, tránh xa đội ngũ đang tìm kiếm cứu nạn.
“Chủ soái, ngài còn đang phát sốt.” Tả tướng Trương Mãnh lo lắng nói.
“Ta nấu chút nước sôi cho chủ soái uống. Nơi này còn có ít thịt thỏ dư lại ngày hôm qua, chờ ta hâm nóng lên đã.” Hữu tướng Lâm Kiệt đang đánh lửa. Quần áo, sổ con trong người bọn họ đều bị nước làm ướt nhẹp, chỉ có thể dùng loại biện pháp từ xa xưa này.
“Để ý miệng vết thương trên đùi ngươi một chút đi, lại đổ máu rồi kìa.” sắc mặt Ngu Phẩm Ngôn ửng hồng, giọng nói cũng khàn khàn.
Lâm Kiệt đáp một tiếng, nhưng tay vẫn cứ tiếp tục động tác đánh lửa không hề có ý định dừng lại. Trương Mãnh xé rách vạt áo từ chiến bào, băng bó lại miệng vết thương trên đùi hắn, ba người nhất thời không nói chuyện.
Bọn họ đã bôn ba ở cánh rừng nước rộng rãi này năm ngày năm đêm, càng đi càng bị lạc phương hướng, mà nay chỉ có thể phó mặc cho số phận. Làm quân sĩ, không chết ở trong tay kẻ địch, lại bị đồng liêu ám toán, cái loại đau lòng và hận thù vì bị phản bội này sợ là người thường không thể chịu nổi.
Mũi tên sau lưng Ngu Phẩm Ngôn đã bị bẻ gãy, chỉ để lại một vết tích nhỏ trên xương bả vai, hắn không thể nằm thẳng cũng không thể ngồi dựa vào chỗ nào, lúc này chỉ có thể ngồi nghiêng người bên một tảng đá, lấy một đồng tiền từ trong lòng ra nhìn ngắm đến nhập thần.
Nếu hắn chết ở trong cánh rừng này, nhất định Trầm Nguyên Kỳ sẽ đến dẫn Tương Nhi đi, qua vài năm nữa liền tìm cho nàng một vị hôn phu gả ra ngoài. Tiểu tâm can hắn luôn coi chừng trong lòng sẽ bị một nam nhân khác hôn môi, ôm, thậm chí chiếm lấy…… Chỉ cần nghĩ đến một tương lai có thể đoán được kia, hai mắt của hắn liền đỏ đậm, nỗi lòng cuồng loạn, hận không thể giơ đao lên phá nát tất cả những thứ hắn thấy xung quanh.
Hắn sâu sắc ý thức được, bản thân mình tuyệt đối không thể chết trong cánh rừng này!
“Đừng nhóm lửa , chúng ta lập tức xuất phát.” Hắn thật cẩn thận cất đồng tiền vào trong lòng, nói như trảm đinh tiệt thiết***
“Chủ soái, ngài đã sốt cao liên tục ba ngày nay không giảm rồi, vẫn nên nằm xuống nghỉ ngơi một lát đi.” Lâm Kiệt ném đầu gỗ xuống tiến lên ngăn trở.
“Thứ chúng ta thiếu nhất hiện giờ chính là thời gian, chỉ có thể mau chóng tìm đường đi ra khỏi rừng cây này mới có đường sống. Đi thôi, không nên chậm trễ .” Hắn đẩy Lâm Kiệt ra, nhặt cung tên trên mặt đất lên bước đi ra ngoài.
Hai người không thể làm gì khác, chỉ đành hộ vệ bên cạnh hắn rồi cùng di chuyển trong cánh rừng rậm âm u không thể nhìn thấy giới hạn. Ước chừng nửa canh giờ sau, những con chim trong rừng bỗng nhiên bị kinh hoảng bay tán lạn, chợt vang lên tiếng cành cây bị người chém đứt cùng tiếng trò chuyện loáng thoáng.
Ngu Phẩm Ngôn nhanh chóng nhảy lên một ngọn cây, Lâm Kiệt cùng Trương Mãnh cũng lập tức ẩn núp vào chỗ tối, cả ba người đều căng sẵn dây cung trong tay, trong mắt tràn đầy sát khí lạnh lẽo.
“Ta có thể cảm giác được ca ca đang ở nơi này, hơn nữa càng ngày càng gần chỗ ta. Huynh ấy đang phát sốt, sau lưng cũng bị thương, chúng ta phải mau chóng tìm được huynh ấy.” Ngu Tương che cái trán nóng bỏng nói.
Khổ Hải và Khổ Tuệ đều thấp giọng trấn an nàng, Đào Hồng Liễu Lục đã sắp mệt mỏi đến tê người, thấy chủ tử cứ liên tục đi về phía trước, chỉ phải kiên trì đi theo.
Ngu Tương đẩy một bụi cây rậm rạp, đột nhiên một cảm giác phúc chí tâm linh lóe lên khiến nàng bất ngờ ngẩng đầu.
Ngu Phẩm Ngôn nương theo đám lá cây che lấp nhìn xuống đoàn người, người dẫn đầu chỉ mặc một bộ tăng y bẩn thỉu không chịu nổi, tóc búi lại thành một nắm dùng dây thừng cột chặt ở sau đầu, trên mặt dính rất nhiều bùn đất, che kín cả khuôn mặt, duy chỉ còn lại một đôi mắt hạnh tròn xoe lóe ra ánh sáng kiên định.
Cho dù hình dáng người nọ dường như đã hoàn toàn thay đổi, Ngu Phẩm Ngôn vẫn sẽ không bao giờ có thể nhận sai ánh mắt mà hắn đã thấy trong mộng vô số lần. Hắn không dám tin hô lên:“Tương Nhi?”
“Ca ca?” Ngu Tương cũng ngửa đầu, mừng như điên.
Trương Mãnh và Lâm Kiệt đang ẩn nấp gần đó cũng buông dây cung ra, do dự tiêu sái đi ra. Muội muội bảo bối mà chủ soái yêu thương nhất tên là Ngu Tương, bọn họ vẫn luôn biết rõ điều này. Nhưng bọn họ tuyệt đối không thể tưởng được thiên kim tiểu thư kiêu hoành ương ngạnh trong truyền thuyết ấy sẽ xuất hiện với tư thái chật vật như thế giữa cánh rừng nước sát khí tứ phái này.
“Ca ca, huynh mau xuống dưới này đi!” Ngu Tương vung hai tay thật rộng vừa nói vừa vẫy, trên mặt mang theo nụ cười sáng lạn, nước mắt lại trào ra không ngừng, khiến cho bùn lầy trên mặt chảy xuống thành hai dòng, bộ dáng vô cùng buồn cười.
Ngu Phẩm Ngôn nhảy xuống khỏi cành cây, bước đi qua, tâm tình cũng loạn đến hỏng bét, vừa mở mồm đã lạnh giọng quát lớn: “Tại sao muội có thể một thân một mình đến Tây Cương này hả? Muội không muốn sống nữa rồi phải không?”
“Muội không phải một thân một mình đến đây, có nhóm cao tăng của Trấn Quốc Tự hộ tống muội mà, huynh xem!” Ngu Tương chỉ ra phía sau mình, đám người Khổ Hải liền chắp tay chào hỏi.
Trương Mãnh và Lâm Kiệt đều mừng rỡ. Hòa thượng Trấn Quốc Tự vốn lấy việc bôn ba hành thiện mà nổi tiếng, bọn họ xuất môn du lịch chỉ bằng một đôi chân, tuy rằng cánh rừng nước này rộng lớn hiểm trở, nhưng sợ là vẫn chưa đủ để ngăn cản bước chân của họ. Này thật đúng là trời giáng phúc tinh!
Hai người vội vàng tiến lên hành lễ trước.
Ngu Phẩm Ngôn cũng không nhìn các vị đại sư, một phen bắt lấy tiểu nha đầu đang bổ nhào vào trong lòng mình, lớn tiếng chất vấn: “Muội có bị thương hay không? Vì sao không chịu ở nhà đợi chứ?”
“Muội không bị thương. Muội mơ thấy huynh trúng tên lạc, còn rơi xuống sông, vì thế mới ra ngoài tìm huynh. Muội không có suy nghĩ gì khác, chỉ muốn được chết cùng chỗ với huynh mà thôi.” Ngu Tương qua loa lau quệt nước mắt, bổ sung: “Nhưng mà muội biết huynh nhất định sẽ không có việc gì. Chúng ta có thể đừng nhiều lời nữa được không, huynh đang phát sốt, trên người còn mang theo vết thương, nhanh chóng đi tìm chỗ nào để che gió tránh mưa chữa thương cho huynh đã có được không. Đi nhanh đi!”
Nàng hết sức cẩn thận ôm cánh tay huynh trưởng, sợ động phải miệng vết thương của hắn, rất muốn dùng sức nhưng không thể không khống chế, vừa nói vừa lôi kéo hắn đi len phía trước. Ngu Phẩm Ngôn nhìn chằm chằm lên sườn mặt lo âu vạn phần của nàng, rốt cục cũng lộ ra nụ cười đầu tiên trong mấy ngày vừa qua.
Mặc dù Trương Mãnh và Lâm Kiệt còn đang hàn huyên với các vị đại sư, nhưng lỗ tai cả hai đều đang dựng thẳng lên nghe lén đoạn đối thoại của hai huynh muội. Chỉ dựa vào một giấc mộng mà đã có thể không để ý sống chết chạy đến Tây Cương xa xôi này tìm người, phần tâm ý này thật sự là quá sức thâm hậu. Lúc này hai người mới hiểu được vì sao chủ soái lại yêu thương sủng ái người muội muội ngang ngược kiêu ngạo này như vậy.
Nếu người thân của bọn họ cũng có thể đánh cược cả tính mạng vì bọn họ, có sủng ái nhiều thế nào cũng cảm thấy không đủ.
Khổ Hải dẫn mọi người tìm ra một sơn động, trong động rộng rãi lại khô ráo. Ngu Tương cởi bỏ chiến bào của huynh trưởng, thấy rõ vết thương còn cắm mũi tên phía sau lưng hắn, nhất thời trong đôi mắt to đã tràn ngập nước. Đào Hồng và Liễu Lục lấy hỏa sổ ra nhóm một đống lửa lớn, dùng bình bát mà nhóm đại hòa thượng mang đến để nấu nước.
“Đừng khóc, thấy bộ dáng muội rơi lệ thế này, ta còn khó chịu hơn so với việc bị trúng tên.” Ngu Phẩm Ngôn dùng ngón tay lau quệt nước mắt và bùn đất trên mặt muội muội. Nếu không phải Khổ Tuệ còn đang kiểm tra miệng vết thương, hắn hận không thể ôm chặt muội muội vào trong lòng xoa nắn yêu thương.
“Muội không khóc.” Ngu Tương lập tức dùng tay áo lau nước mắt, lại vì quần áo thật sự là quá bẩn, cuối cùng khiến cả khuôn mặt hơi lộ ra chút da trắng nõn càng lau càng đen thêm, từng vết từng vết đen hiện lên chẳng khác nào con mèo rừng.
Ngu Phẩm Ngôn không nhịn được cười nhẹ.
Trương Mãnh và Lâm Kiệt đang giúp Đào Hồng Liễu Lục nấu nước, nghe thấy từng đợt tiếng cười phát ra từ miệng chủ soái thì đều cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Chủ soái xưa nay mặt lạnh vô tình, bộ dáng ruột mềm trăm mối như vậy, vẻ mặt ôn nhu quyến luyến như thế này vẫn là lần đầu tiên bọn họ bắt gặp. Đều nói chủ soái yêu thương muội muội ruột thịt còn hơn cả tính mạng, xem ra lời đồn đãi quả nhiên không phải giả.
Chẳng qua tam tiểu thư nhưng lại không hề kiêu hoành ương ngạnh như người ta đồn đãi. Có thể vì huynh trưởng mà đặt chân vào hiểm cảnh không hề chùn bước, lại có thể vì huynh trưởng mà đánh cược tính mạng của mình những hai lần, tình cảm mà nàng dành cho huynh trưởng tuyệt đối không ít hơn chút nào.
Hai huynh muội tình thâm ý trọng như thế, tâm đầu ý hợp, khiến người ta hâm mộ mười phần.
Ngu Tương liếc mắt qua nhìn huynh trưởng một cái, nhận lấy một bát nước ấm từ tay Đào Hồng để lau khô mặt. Khổ Tuệ xem xét nửa mũi tên còn lại, từ từ nói: “Chỉ kém một chút nữa là bị thương đến tâm mạch, Ngu thí chủ quả nhiên phúc lớn mệnh lớn. Bần tăng sẽ giúp ngươi rút tên ngay bây giờ, có thể sẽ vô cùng đau đớn, thỉnh Ngu thí chủ chuẩn bị sẵn sàng.”
“Từ từ đã, đừng vội rút.” Ngu Tương vội vàng la lên bảo ngưng lại, lấy một chiếc khăn tay từ trong tay nải cuộn thành một cục, nhét vào trong miệng huynh trưởng, lúc này mới nói: “Rút đi.”
Khổ Tuệ gật đầu, đang muốn rút tên ra lại bị nàng ngăn cản: “Từ từ đã!”
“Ngu Tương thí chủ, có lời gì muốn nói mời người nói cho xong đi, miễn cho bần tăng trượt tay.” Khổ Tuệ vô cùng bất đắc dĩ.
“Thật có lỗi.” Ngu Tương thành tâm thành ý tạ lỗi, sau đó đề nghị: “Người đếm một hai ba rồi hãy rút tên ra đi. Nhanh một chút, đừng dọa người!”
Ngu Phẩm Ngôn buồn cười, phun khăn tay ra cười nói: “Chỉ cần tiểu thụ miêu của ta ở bên cạnh, ta cũng không còn sợ hãi gì nữa. Khổ Tuệ đại sư, ngài muốn rút như thế nào thì cứ rút như thế ấy đi, ta có thể chịu được.”
Trước mắt không thể nghi ngờ chính là thời khắc cực khổ nhất trong cuộc đời hắn, nhưng có Tương Nhi làm bạn bên cạnh, có phải chịu nhiều gian nguy cùng cực khổ hơn nữa cũng đều biến thành sung sướng và ngọt ngào. Nàng đến đây, cho nên hắn càng không thể chết. Ai nói người có nhược điểm sẽ là người yếu ớt chứ? Hoàn toàn ngược lại, bởi vì có nhược điểm, hắn mới có thể khiến bản thân mình trở nên mạnh mẽ hơn.