Editor: L’espoir
*
Nhà trọ có chút lạnh, có thể thổi ra hơi thở trắng xóa, đường ống dẫn nhiệt lớn được nối vào, nhưng thật không may là không có hơi ấm nào thoát ra từ lỗ thông gió.
Phòng tắm đầy đủ tiện nghi, còn có một chiếc giường sạch sẽ và thoải mái, chăn trên giường vừa dày vừa nhẹ.
Trên tủ đầu giường đặt một chiếc cúp pha lê, là giải nhất cuộc thi cải tạo robot, đã phủ đầy bụi, tính thời gian, hẳn là giải thưởng mà nguyên chủ lấy được khi còn học đại học.
Góc tường có đặt một bao cát đứng dùng để tập luyện quyền anh, cùng với một bộ tạ, trông không có bụi, chủ cũ có vẻ như có thói quen tập thể dục.
Trong phòng bếp, tủ lạnh gần như trống không, chỉ có mấy chai nước khoáng, xem ra nguyên chủ không thích nấu cơm cho lắm, trái lại lại có một cái tủ, chuyên để đồ ăn vặt.
Trong đó nhiều nhất là những túi khoai tây chiên lớn, chồng chất lên nhau.
Bùi Nhiễm ngẩn người nhìn tủ đồ ăn vặt.
Ở thế giới hầm trú ẩn, thức ăn là tài nguyên quý giá nhất, phải tính toán từng li từng tí, đời này của cô, chưa bao giờ và cũng chưa từng sở hữu được nhiều tài nguyên như vậy.
Cô lấy ra một gói khoai tây chiên, lật ngược lại, xem kỹ bảng thành phần trên đó.
Một túi nhẹ, đã chứa chừng 800 calo!
800 calo!
Quả bom nhiệt lượng 800 calo quý giá.
Nhớ rõ có một lần, lúc đi xuống mặt đất thu thập vật tư, xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cô bị nhốt trong một cái hang động, cô đã dùng 7-800 calo thức ăn còn sót lại trên người để gắng gượng suốt bốn ngày mới chạy thoát được.
Mà túi đồ ăn ngon lành chứa 800 calo trước mắt này không phải là ổ bánh mì đen thô cứng, mà là hỗn hợp dầu đường trong truyền thuyết!
Hỗn hợp dầu đường! Nổ tung năng lượng!! Ngon hết sẩy!!!
Bùi Nhiễm cởi áo khoác và giày, lặng lẽ ôm túi khoai tây chiên, lao mình nhảy lên giường, chôn mặt vào chiếc gối mềm mại.
Lần xuyên không này thật tuyệt vời, tuyệt vời như trúng giải độc đắc vậy.
Bùi Nhiễm nằm úp sấp đủ lâu rồi nên cô trở mình, mở vòng đeo tay, di chuyển màn hình ảo lên không trung trước mặt rồi tiếp tục nghiên cứu chiếc vòng đeo tay.
Trong cài đặt vòng đeo tay, mục hiển thị phần trăm pin còn lại lại xuất hiện con số—— “31,4 năm”.
Sợ là vòng tay bị hỏng, mà pin vẫn chưa dùng hết.
Cô lật lại một lượt, ánh mắt dừng lại trên cuốn sổ ghi nhớ mà nguyên chủ để lại.
Dưới ngày tháng hôm nay, có ghi vài dòng chữ, không phải là những việc cần làm trong ngày, có hơi kỳ lạ:
【Nhớ quá】
【Máu đông lại】
【Linh hồn chết cứng】
【Hàng tỷ năm sau, nếu ai đó cạy mở hàm răng hóa đá này】
【Sẽ thấy đầu lưỡi ấy】
【Khắc ghi tên ngươi.】
Bùi Nhiễm im lặng: Đây chẳng lẽ là… Thơ ư?
Nghĩ đến chết đi sống lại, chẳng lẽ nguyên chủ đang yêu ai đó?
Bên cạnh bài thơ này còn có một điểm đỏ ghi chú, Bùi Nhiễm mở ra, bên trong viết:
【Nhớ ngươi muốn chết luôn, hệ thống sưởi của ta!! Nhất định nhất định phải nhớ báo sửa chữa sưởi ấm sau khi tan làm đó!!!!】 Cộng thêm một số điện thoại đường dây nóng của thành phố.
Bùi Nhiễm: “…”
Có thể thấy rằng, nguyên chủ đối, quả thật yêu hệ thống sưởi ấm rất sâu đậm.
Phía dưới còn có một ghi nhớ:
【Thứ Ba: Ngày Pizza】
Thế giới này thực sự có món ‘pizza’ như được mô tả trong tiểu thuyết.
Bánh mì nướng giòn rụm, có một lớp cháy nhẹ ở cạnh, phần đáy dính một lớp bột mỏng, trên mặt phủ đầy đủ loại nhân mà cô không biết tên, cầm lấy một miếng, lớp phô mai mềm nóng kéo dài thành sợi.
Suy nghĩ một chút, trái tim đã mềm nhũn.
Phần mềm giao đồ ăn nằm ngay bên cạnh ứng dụng ghi chú, Bùi Nhiễm nhanh chóng mở lên, ngay lập tức bị choáng ngợp bởi sự đa dạng của các loại món ăn.
Tất cả đều là những món ăn ngon mà cô đã nghe nói nhưng chưa từng thử qua.
Cô đắn đo suốt một buổi, cuối cùng vẫn quyết định làm theo lịch trình của nguyên chủ, cô đặt một chiếc pizza tôm thịt xông khói, một miếng bánh matcha và một ly coca đá từ cửa hàng mà cô thường ghé thăm.
Chưa đầy hai mươi phút, đã có người đến bấm chuông.
Anh chàng giao hàng đứng ở cửa, đưa hộp pizza và đồ uống, trên mặt đầy vẻ xin lỗi.
“Em quên mang bánh kem cho chị rồi. Em quay về lấy liền ngay đây ạ.”
Bùi Nhiễm: “Không sao.”
Cậu trai ngượng ngùng: “Nhanh thôi.”