Editor: L’espoir
*
“Nó có hai bản sao lưu, một bản ở Tòa nhà Liên Bang, trước tiên đã bị phá hủy, một bản khác ở thư viện Liên Bang thành phố Bạch Cảng.”
“Tình cờ tôi đang điều khiển từ xa một robot tuần tra của Bộ quốc phòng và an ninh ở Bạch Cảng để truy bắt những kẻ khủng bố gây ra vụ nổ, nên tôi đã kịp thời sao chép toàn bộ dữ liệu điện tử của thư viện số trước khi Thư viện Liên bang bị phá hủy, lưu trữ trong bộ nhớ, nhưng…”
Lần đầu tiên, giọng nói của hắn nghe giống giọng con người, dừng lại một lát.
Bất quá hắn rất nhanh liền khôi phục bình thường, làm như không có việc gì tiếp tục.
“… Nhưng xảy ra một chút ngoài ý muốn, robot tuần tra không thể bay được.”
Trung tướng Delsa “xì” một tiếng.
Có người hỏi: “Người đại diện W, anh không thể trực tiếp gửi tài liệu về Hắc Tỉnh sao?”
W trả lời: “Tín hiệu dân dụng trên toàn Liên Bang đã bị nhiễu loạn hoàn toàn, chúng tôi chỉ còn lại tín hiệu quân dụng có độ bảo mật cao tạm thời có thể sử dụng, nhưng băng thông vô cùng hạn chế, không có biện pháp truyền tải một lượng dữ liệu lớn như vậy.
“Cục Trị An thành phố Bạch Cảng bị phá hủy, toàn bộ đơn vị quân sự gần đó đều mất liên lạc, không sử dụng được cái nào. Có điều…”
Hắn đổi chủ đề: “Tôi đã tìm được một người phù hợp.”
“Trước khi tình hình chuyển biến xấu, cô ấy sẽ nhanh chóng mang theo robot tuần tra do tôi điều khiển từ xa và tài liệu từ Thư viện Liên Bang đến Hắc Tỉnh. Tôi cũng sẽ phái người đặc biệt tới đón cô ấy.”
Trung tướng Delsa nhíu mày, giọng điệu nghiêm khắc:
“Tại sao cậu không để robot ở lại chỗ cũ, chờ người của chúng ta qua đó lấy tài liệu, mà nhất định phải ở cùng với người khác? Lỡ như người đó mở miệng nói chuyện, tài liệu bị nổ tung thì phải làm sao đây?”
W lạnh lùng trả lời: “Đầu tiên, vụ nổ của con người sẽ không phá hủy robot tuần tra, thứ hai, vì tôi đã tấn công một robot tuần tra của Cục An ninh nên hiện tại đang bị chúng truy đuổi. Ở lại tại chỗ, khả năng bị phá hủy cao hơn 90%, nếu ẩn nấp tại thành phố Bạch Cảng cũng có hơn 60% khả năng bị robot tuần tra tìm thấy. Căn cứ vào phán đoán của tôi, việc yêu cầu cô ấy đưa tôi đến Hắc Tỉnh là phương án tối ưu vào lúc này.”
Trung tướng Delsa ngạc nhiên: “Chờ đã, tại sao cậu lại tấn công robot tuần tra của Cục An ninh?”
W bình tĩnh trả lời: “Bởi vì tôi muốn bảo vệ những công dân Liên Bang vô tội.”
Trung tướng Delsa: “…”
Trung tướng Tống Vãn rất tò mò: “Người ‘thích hợp được chọn’ mà anh nói, là ai vậy?”
Trên màn hình ảo của trung tâm chỉ huy, một góc hình ảnh thay đổi, sau đó nhanh chóng phóng to chiếm trọn màn hình.
Có thể nhìn ra được đây là hình ảnh được chụp bằng ống kính hồng ngoại, màu sắc bị mất đi, nhưng chi tiết rất rõ ràng.
Một cô gái trẻ đang ngủ.
Cô ấy thoạt nhìn chỉ khoảng 20 tuổi, miệng bị bịt kín bằng băng dính, và mắt nhắm nghiền.
“Bịt băng keo là một ý tưởng hay, thậm chí có nói mớ cũng khó.” Có người thấp giọng nói thầm.
“Nhưng nếu gặp ác mộng, vẫn có thể hừ ra tiếng chứ nhỉ?”
Trung tướng Delsa liếc nhìn cô gái trên màn hình: “Cậu đang nói tới cô ta á hả?”
Ống kính lặng lẽ tiến tới gần.
Bên cạnh có người đột nhiên hỏi: “Bức tường phía sau cô ta, là cái gì thế?”
“Máu chăng?”
Mọi người bỗng nhiên nhận ra rằng tất cả màu nâu sẫm trong hình ảnh thực chất là máu.
Ngoài những vũng máu sẫm màu bắn tung tóe, còn có những thứ khác nữa.
“Có vẻ như là mô cơ thể được phun lên…”
Không chỉ mặt tường mà cả trên bàn bên cạnh cũng rải rác vô số mảnh vụn nhầy nhụa không rõ nguồn gốc, ở đầu giường có một đoạn thứ gì đó mềm nhũn, trông giống như một đoạn ruột non.
Cách màn hình, dường như có thể ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc khắp phòng.
Ở trung tâm cảnh tượng còn thảm thiết hơn cả hiện trường vụ án mạng, cô gái vẫn mặc nguyên quần áo ngủ ngon lành, giống như nơi này chỉ là một gian phòng ngủ bình thường.
Người bình thường mà nhìn thấy cảnh tượng xác thịt văng khắp phòng như thế này, chắc hẳn đã phát điên, trong phòng họp này toàn là quân nhân, thần kinh cứng rắn hơn người thường nhiều, nhưng cũng không khá hơn là bao.
Những người từng trải qua chiến trường chắc chắn đã từng nhìn thấy người chết, nhưng tự hỏi lương tâm, liệu có ai có thể ngủ trong một môi trường ám ảnh như vậy, đã vậy còn ngủ rất ngon.
Quân nhân trong một phòng họp đều im lặng.
Cho dù là trung tướng Delsa khi còn trẻ đã từng tham gia chiến tranh thống nhất Vệ quốc Liên Bang lần thứ ba, cũng đang nhìn chằnm chằm vào màn hình mà ngẩn người.
Trong sự yên tĩnh, trung tướng Tống Vãn lên tiếng: “Đây là ai?”
W trả lời: “Cô ấy tên là Bùi Nhiễm, là người im lặng số 1593.”