Editor: L’espoir
*
“Tất nhiên là được…” W nói: “Camera của tôi có chức năng nhìn ban đêm, nên tôi có thể nhìn rõ môi trường xung quanh ngay cả trong điều kiện ánh sáng như thế này.”
Bùi Nhiễm không bật vòng tay chiếu sáng, dựa vào cảm giác mà mò mẫm, lặng lẽ đi lên cầu thang trong bóng tối mù mịt.
Tất cả các bậc thang đều cao như nhau, số bậc mỗi tầng cũng như nhau, mặc dù tối đen, Bùi Nhiễm vẫn đi càng lúc càng nhanh.
W không nhịn được: “Cô không mở vòng tay chiếu sáng à?”
“Không cần.” Bùi Nhiễm nói: “Không phải anh nhìn thấy được sao. Anh sợ bóng tối hả?”
W im lặng: “Tôi là trí tuệ nhân tạo, không có phản ứng cảm xúc, tôi sẽ không cảm thấy sợ hãi—— nhưng mà, cô không sợ bóng tối sao? Tôi cứ tưởng con người sinh ra đã sợ bóng tối rồi.”
Bùi Nhiễm im lặng trong chốc lát, bước lên vài bậc thang, cuối cùng vẫn trả lời.
“Không phải ai cũng vậy. Trước đây tôi từng đọc một cuốn sách.”
Cô ít nói suốt cả đường, bỗng nhiên chịu nói chuyện, W im lặng lắng nghe.
“Trong thế giới của cuốn sách đó, người lớn thường xuyên phải ra ngoài thu thập vật tư, sẽ tạm thời gửi những đứa trẻ dưới 5 tuổi ở những nơi tương tự như nhà trẻ. Có một lần, một hang động của nhà trẻ bị kẻ địch phát hiện…”
“… Nguồn điện bị cắt, trong hang động rất tối, chỉ có đèn chiếu sáng của kẻ địch quét qua quét lại. Cuối cùng tất cả 35 đứa trẻ trong nhà trẻ đều chết.”
Cô kể: “Chỉ có một người là sống sót, bởi vì con bé trốn ở trong góc tối nhất, từ đầu đến cuối, không hề phát ra một tiếng nào.”
W muốn tiếp tục trò chuyện, hỏi: “Quyển sách mà cô kể tên là gì?”
Bùi Nhiễm thản nhiên đáp: “Quên rồi.”
Một tầng tiếp một tầng, Bùi Nhiễm âm thầm đếm từng tầng trong đầu, cuối cùng cũng đến tầng 21.
Cô đứng bên cạnh cửa an toàn, hít một hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh, rồi nhẹ nhàng đẩy cửa hé ra một khe nhỏ.
Đèn trong hành lang cũng tắt, toàn bộ đều tối đen, Bùi Nhiễm dựa vào cảm giác để ước lượng khoảng cách, lặng lẽ đến trước cửa căn hộ của mình.
“Quả thật cô có chức năng nhìn đêm, có thể nhìn thấy trong bóng tối phải không?” Bùi Nhiễm bỗng nhiên hỏi lại một lần nữa.
Cô chủ động nói chuyện, W lập tức trả lời: “Dĩ nhiên rồi, tôi có thể nhìn rất rõ, đêm hay ngày thì đối với tôi đều không có gì khác biệt.”
“Được. Sau khi tôi mở cửa, anh lập tức chuẩn bị công kích.”
Không đợi hắn trả lời, Bùi Nhiễm đã lột khăn quàng cổ bọc nó lại, bắt đầu đếm ngược: “Ba, hai, một!”
Cô dùng ngón trỏ tay trái ấn nhẹ vào ổ khóa vân tay, nhanh chóng kéo cửa mở ra, cánh tay robot bên phải đang cầm quả cầu kim loại bèn đẩy nó vào khe cửa đang mở.
Quả cầu đi vào, còn cô thì vẫn nấp ngoài cửa.
W: “…”
Bên trong cánh cửa bỗng sáng bừng, ánh đèn lập lòe nhấp nháy, tựa như ban ngày, tiếng đùng đùng vang lên náo nhiệt vô cùng.
Không đến một giây, sau hai tiếng nổ mạnh, sự hỗn loạn chấm dứt.
W lên tiếng, nói với người không có nghĩa khí đang trốn ở ngoài cửa: “Cô có thể vào rồi.”
Bùi Nhiễm thò đầu ra mở cửa.
W đã bật đèn chiếu sáng trên quả cầu.
Giá áo ở cửa bị đập nát, giày dép rơi đầy đầy ra đất, trên bàn và sàn nhà trước cửa sổ là những mảnh vỡ vương vãi, có cả những mảnh vỏ màu xanh navy, nhìn vào là biết ngay của quả cầu tuần tra.
Bùi Nhiễm buộc phải thừa nhận rằng W, một AI, sở hữu vũ khí mạnh mẽ, chịu thương chịu khó và rất hữu dụng.
W cạn lời: “Cô biết có robot tuần tra trí tuệ trốn trong căn hộ?”
Bùi Nhiễm “Ừ” một tiếng: “Lúc tôi ở dưới lầu, tôi đã nhìn thấy một cửa sổ nhà tôi bị mở tung. Anh không nhìn thấy sao?”
W im lặng: “Tôi không có bản đồ cấu trúc của tòa nhà này, không biết cửa sổ nào là của nhà cô.”
Hắn nói: “Ba con robot tuần tra đến, tôi đã giải quyết được hai con, còn có một con chạy rồi.”
Quả cầu nhỏ vốn phải hành động theo cặp lại xuất hiện với số lượng lẻ, Bùi Nhiễm đoán mò: “Chắc không phải là họ hàng của anh đâu đúng không?”
W im lặng một lúc rồi mới đáp: “Đúng vậy. CT122.”
Bùi Nhiễm nghiến răng: “Hình như có ai từng nói là, nếu đánh trúng khối năng lượng của nó, nhiều nhất nó chỉ có thể bay được một trăm mét thôi mà?”