Một Bậc Yên Lặng

Chương 40

Trước Sau

break

Editor: L’espoir

*

Hắn đây là đang mỉa mai phải không?

Hắn nói một cách thờ ơ: “… Tôi thậm chí có thể nói tục chửi thề nữa đó, cô có muốn nghe không?”

Bùi Nhiễm: “…”

Bùi Nhiễm từ chối: “Cảm ơn. Tạm thời tôi không có nhu cầu này.”

W: “Cô cũng có thể đưa ra một đoạn gợi ý cho tôi, và tôi sẽ điều chỉnh phong cách đối thoại của mình theo yêu cầu cụ thể của đoạn gợi ý đó.”

Bùi Nhiễm thốt ra ba chữ: “Nói tiếng người.”

W: “Không thành vấn đề. Tôi đoán cô có thể nghiêng về trạng thái ngôn ngữ tự nhiên hơn. Tôi đã điều chỉnh nó lên mức ba rồi.”

Bùi Nhiễm: “…”

Xin hỏi bây giờ anh đang ở “trạng thái ngôn ngữ tương đối tự nhiên” sao?

Bùi Nhiễm nhận ra, mình lại trò chuyện với hắn rồi.

Cô hoàn toàn không nghĩ tới, có một ngày mình sẽ nói chuyện phiếm với một trí tuệ nhân tạo.

Nếu chuyện này xảy ra trong thế giới hầm trú ẩn, có lẽ nó sẽ bị coi là “nhân gian”, bị treo cổ rồi bị thiêu chết trước mặt mọi người.

Có lẽ là tại cô im lặng cả ngày, không nói chuyện với ai nên mắc nói lắm rồi.

Bùi Nhiễm không để ý đến hắn nữa.

Cô cố ý không nói lời nào, W rất thức thời, cũng không lên tiếng, im lặng như một cục sắt cầm trên tay.

Bùi Nhiễm đi qua từng con hẻm nhỏ, thỉnh thoảng có thể thoáng nhìn thấy quả cầu nhỏ tuần tra bay qua, nhưng chúng nó không để ý tới cô.

Trên đường cũng có người đi bộ, ai cũng vội vã.

Người tìm cách bịt miệng nhiều hơn.

Có người bịt miệng bằng băng dính như Bùi Nhiễm, có người đeo khẩu trang, lại có người dùng kẹp bướm to kẹp cả môi trên và môi dưới, có đau hay không không quan trọng, miễn là không tiện mở miệng là được.

Mọi người đều mang vẻ mặt cảnh giác, tuyệt đối không lên tiếng, liên tục quan sát tình trạng của những người xung quanh, giữ khoảng cách xa với nhau, một khi có người tới gần, họ sẽ nhanh chóng trốn đến bên cạnh.

Cách ly.

Xa lánh.

Yên tĩnh.

Đi được một đoạn, phía trước có thứ gì đó sáng lấp lánh, trong bầu trời xám xịt u ám, chiếu sáng một khoảng rộng lớn vào lối đi bộ…

Là một màn hình ảo cao bằng nửa người, trên đó viết đầy chữ.

Bên cạnh màn hình ảo có một người khoảng 5-60 tuổi, mặc một bộ đồng phục màu xanh navy nghiêm chỉnh, trên đồng phục in dòng chữ “Cục Trị An Liên Bang” màu trắng.

Ông ấy không đội mũ, mái tóc bạc hơi thưa thớt, nửa dưới khuôn mặt bị khẩu trang che khuất, chỉ để lộ đôi mắt.

Hai ba người đi ngang qua dừng lại, cách ông ấy vài bước, trao đổi với nhau qua màn hình vòng tay.

W nói bên tai: “Là cảnh sát trưởng của Cục Trị Anh.”

Đây là lần đầu tiên Bùi Nhiễm nhìn thấy người của Cục Trị An kể từ xuyên qua tới nay.

W dường như đoán được cô đang nghĩ gì: “Lớp cảnh sát trưởng con người cuối cùng của thành phố Bạch Cảng đã nghỉ hưu hết toàn bộ vào ba tháng trước. Hiện tại, nhiệm vụ tuần tra hàng ngày được thực hiện hoàn toàn bởi robot tuần tra thông minh.”

Thảo nào trên bộ quân phục của viên cảnh sát này lại không có huy hiệu ở ngực hay quân hàm ở vai.

Là một cựu cảnh sát trưởng đã về hưu, trong thời điểm hỗn loạn này, ông ấy đã tự nguyện mặc lại đồng phục và ra ngoài để duy trì trật tự.

Bùi Nhiễm: “Liên Bang không cần con người, nhưng lại nhất quyết phải dùng những quả cầu nhỏ tuần tra thần kinh đó hả?”

W nói với giọng điệu khách quan: “Trên thực tế, những con robot tuần tra trí tuệ đó đã vận hành rất tốt trong giai đoạn thử nghiệm, gần như không chê vào đâu được, tuy nhiên, lần này chúng gặp phải tình huống bất ngờ chưa từng có, thiếu kinh nghiệm và chưa hiểu rõ cách xử lý, chúng đã cố gắng duy trì hoạt động bình thường của xã hội hết mức có thể.”

Không biết là đang duy trì trật tự hay đang gây hỗn loạn đây.

W nói một cách chậm rãi, không vội vàng: “Chúng có khả năng tự học rất mạnh mẽ, hãy cho chúng một chút thời gian, chúng sẽ dần dần trở nên thông minh hơn. Hiện tại mới đưa vào sử dụng, phải đối mặt với trạng thái im lặng, hơn nữa không có sự chỉ đạo từ Cục Trị An, tựa như em bé mới sinh đột nhiên phải tự mình tham gia kỳ thi toán cao cấp, không thể ứng phó là điều bình thường.”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc