Một Bậc Yên Lặng

Chương 37

Trước Sau

break

Editor: L’espoir

*

W: “Thật ra tôi muốn nhắc nhở cô, khăn quàng cổ của cô che mất tầm nhìn của tôi rồi.”

Thật là quá đủ rồi.

Bùi Nhiễm đẩy khăn quàng cổ che mắt nó ra một chút.

“Cô định đi đâu?” W hỏi.

Bùi Nhiễm: “Về nhà.”

Trở lại căn hộ nhỏ kiên cố có lương thực có nước của cô, cô sẽ xem xét tình hình và lên kế hoạch cho bước tiếp theo.

Nói không chừng sáng sớm ngày mai thức dậy, tất cả đều khôi phục bình thường.

Bùi Nhiễm đưa tay ra, cởi balô trên lưng xuống, lấy ra hộp thuốc JTN34 mà khó khăn lắm cô mới lấy được, mở ra.

Bên trong có hai vỉ thuốc, phong cách đơn giản giống như hộp thuốc, trên giấy bạc không in một chữ nào, viên thuốc màu trắng có hình tam giác nhỏ, mỗi vỉ có mười lăm viên, tổng cộng ba mươi viên.

Một ngày một viên, hộp này chỉ đủ dùng cho một tháng.

Chỉ dựa vào hộp thuốc nhỏ này, cô chỉ có thể sống thêm một tháng.

Bùi Nhiễm yên lặng thở dài, lấy ra một viên thuốc, xé miếng băng dính đen dán trên miệng.

Băng dính dính trên quá lâu, ngay cả lông tơ cũng bị kéo ra, đau đớn vô cùng.

Bùi Nhiễm ném viên thuốc nhỏ vào miệng, nuốt thẳng luôn.

Cất đi phần thuốc còn lại, rồi xé một đoạn băng dính đen, dán lại miệng.

“Là JTN34?” W nhẹ nhàng nói bên tai.

Hắn đúng là chuyện gì cũng lo.

Bùi Nhiễm không trả lời, cũng không ảnh hưởng gì đến việc W tự nói chuyện một mình.

“JTN34 là một loại thuốc đặc biệt do hãng dược phẩm Wolin sản xuất…” Hắn nói: “Được điều chế đặc biệt để khắc phục phản ứng đào thải mạnh mẽ do cấy ghép tay giả robot mang tính thử nghiệm gây ra do chúng thiết lập kết nối sâu với hệ thần kinh…”

Người này nghiện phổ biến khoa học.

Bùi Nhiễm không ngắt lời hắn, muốn nghe xem hắn còn có thể nói thêm gì nữa.

“Theo tôi được biết, cơ quan nghiên cứu và phát triển chân tay giả của tập đoàn Wolin đã từng nghiên cứu và phát triển một số sản phẩm đặc biệt cho Bộ Quốc phòng, có chức năng vượt xa chân tay giả robot thông thường. Họ đã thu hút tình nguyện viên tham gia thử nghiệm. Lúc đó cô còn nhỏ, một sự cố trong thí nghiệm “Người Im Lặng” đã khiến cô mất đi cánh tay phải, xem ra sau đó cô lại tham gia thí nghiệm của tập đoàn Wolin, lắp thêm tay chân giả robot đặc thù của Wolin.”

Lúc nguyên thân còn nhỏ xíu, phải tham gia hết thí nghiệm này đến thí nghiệm khác.

“Sau đó, thí nghiệm của Wolin đã bị Bộ Y tế Liên bang đình chỉ hoàn toàn do không thể giải quyết triệt để vấn đề đào thải cơ thể.”

“Thí nghiệm đã dừng lại, nhưng nỗi đau của những người tình nguyện vẫn tiếp diễn, sản phẩm đặc biệt này không thể thay thế bằng chân tay giả thông thường, do đó, tập đoàn dược phẩm Wallin buộc phải cung cấp hỗ trợ thuốc miễn phí trọn đời cho những người tình nguyện.”

“Loại thuốc này không thể mua ở các hiệu thuốc thông thường, cả các cửa hàng chính của Wolin ở các thành phố cũng phải đặt hàng từ nhà máy dược phẩm theo nhu cầu, số lượng có thể rất ít.”

“Cô có 30 viên, chỉ đủ dùng trong một tháng.”

Hắn dùng giọng nói bình tĩnh trình bày rõ ràng hoàn cảnh khó khăn của cô.

Nói không chừng hắn biết nơi nào còn thuốc, Bùi Nhiễm đang định hỏi, hắn lại tiếp tục, không có chút cảm xúc nào, hoàn toàn khách quan:

“Bùi Nhiễm, trong cơ sở dữ liệu của tôi có mấy trường hợp cụ thể về phản ứng đào thải sau khi cấy ghép chân tay giả thử nghiệm dẫn đến hậu quả nghiêm trọng gây tử vong. Còn có cả ảnh chụp giải phẫu nạn nhân lúc đó, có thể gửi đến trên vòng tay của cô, cô có cần không?”

Cô có cần không?

Cô có cần không?

Muốn lột vỏ hắn ghê.

“Không cần.” Bùi Nhiễm từ chối: “Có thể tìm thuốc ở đâu khác nữa không? Liệu các cửa hàng chính của hiệu thuốc Wolin ở thành phố khác có thuốc không?”

“Cửa hàng chính ở thành phố khác có thể vẫn còn hàng tồn kho…” W không nhanh không chậm nói: “Nếu thành phố đó tình cờ có một số tình nguyện viên tham gia thử nghiệm chân giả sinh sống, và tình cờ những tình nguyện viên đó đặt hàng JTN34 vừa mới đặt mua, và tình cờ, thuốc vẫn còn trong hiệu thuốc, chưa lấy đi.”

Hắn liên tục nói ba chữ “tình cờ”.

“Tình cờ” nhân với “tình cờ” nhân với “tình cờ”, xác suất giảm nhanh chóng.

Bùi Nhiễm im lặng: “Nhà máy dược phẩm của Wolin sẽ có dự trữ không?”

“Chắc là có.” W nói: “Cô có cần kiểm tra địa chỉ nhà máy dược phẩm không?”

Bùi Nhiễm: “Tra đi.”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc