Một Bậc Yên Lặng

Chương 17

Trước Sau

break

Editor: L’espoir

*

Không hiểu nổi.

Cô lật xem danh bạ, tầm mắt dừng lại vào tên Ngải Hạ.

Ngải Hạ từng nói, nhà cô ấy ở phía tây thành phố này, có lẽ cô có thể hỏi cô ấy về tình hình ở đó, xem có vụ nổ nào ở đó không.

Phải gửi cho cô ấy một bức ảnh mới được.

Nguyên chủ lưu khá nhiều biểu tượng cảm xúc, Bùi Nhiễm đã xem qua tất cả, chọn ra một cái đầu mèo hoang mang.

Trên đầu mèo con có một hàng dấu chấm hỏi, vẻ mặt ngờ nghệch.

Bùi Nhiễm nhìn cái đầu mèo kia, do dự.

Bản thân tin nhắn cảnh báo là một bức ảnh, Bùi Nhiễm cũng đã gửi một bức ảnh mì thịt bò một cách an toàn, vấn đề là, khi đó yên lặng vẫn chưa bắt đầu, người đi đường dưới lầu còn đang nói chuyện bình thường, nên không thể suy đoán ra được là… Việc gửi hình ảnh bây giờ có thực sự an toàn không?

Đang nghĩ ngợi, vòng tay của cô rung lên, nhận được một tấm hình mới.

Không ngờ là Ngải Hạ gửi tới.

Cô ấy vẫn còn sống.

Trên nền trắng là chữ màu đỏ, rõ ràng là đã được gõ chữ xong sau đó mới chụp màn hình.

【Cậu còn sống không?】

Ngay sau đó, một tấm tiếp một tấm hình viết đầy chữ được gửi vào.

【Tôi đang ở siêu thị gần nhà, có rất nhiều người chết ở đây】

【Tôi đang trốn trong phòng nghỉ của nhân viên cùng một nhóm người, không biết rõ tình hình nên không dám đi ra ngoài, tất cả mọi người đều không nói lời nào, tạm thời vẫn ổn】

【Bên cậu thế nào rồi?】

Từ lúc cô ấy gửi bức ảnh đầu tiên đến bây giờ, đã sớm qua ba giây, cô ấy không chết, vẫn còn tiếp tục gửi ảnh.

Nhưng điều này không có nghĩa là việc gửi ảnh như vậy là hoàn toàn vô hại.

Có thể thông tin được cung cấp trong hình cảnh cáo là sai, có thể thời gian chết sau khi gửi ảnh như vậy không phải là ba giây.

Tuy nhiên Bùi Nhiễm rất muốn biết tình hình bên ngoài.

Ngón tay cô lơ lửng trên màn hình.

Cuộc sống chính là một canh bạc.

Hai ngày nay, cô ăn pizza ngon, khoai tây chiên, cả bánh ngọt và uống coca lạnh, ở nhà có cửa sổ, ngủ một giấc yên ổn, cuộc sống như vậy đã tương đối đủ đầy rồi.

Cô buông thõng ngón tay, mở sổ ghi chép, đánh chữ trên đó, chụp màn hình.

【Còn sống, bên tôi cũng vậy. Bạn có biết phạm vi xảy ra lớn đến mức nào không?】

Cô thầm hít sâu một hơi,  rồi nhấn nút “Gửi đi”.

Đợi một phút đồng hồ, tạm thời vẫn chưa chết.

Có hình ảnh mới truyền vào vòng tay, Ngải Hạ có vẻ rất sẵn lòng trao đổi thông tin, nên cô ấy trả lời khá nhanh.

【Thật tốt quá】

【Tôi đã đoán được cậu nhất định còn sống】

【Tôi đã hỏi bạn học của tôi ở thành phố Tây Thái, bên cậu ấy cũng vậy】

【Tôi cũng gửi tin nhắn cho người bạn đang làm việc ở bến cảng Ellen ở phía bắc, đến bây giờ cậu ấy vẫn chưa trả lời tôi, rất bất thường, đoán chừng bên đó đã xảy ra chuyện rồi】

【Bây giờ tôi đang nghi toàn bộ Liên Bang đều không an toàn nữa, đây rốt cuộc là chuyện quái quỷ gì vậy?】

Bùi Nhiễm cũng không biết.

Trong thế giới hầm trú ẩn, trao đổi là nguyên tắc cơ bản nhất.

Thông tin giống như hàng hóa, đều là những tài nguyên quý giá, trao đổi hàng hóa lấy hàng hóa, trao đổi thông tin lấy thông tin.

Đã có được thông tin hữu ích, thì nên cung cấp thông tin, Bùi Nhiễm suy nghĩ một chút, cúi đầu gõ chữ lên hình ảnh.

【Tôi không biết nữa. Nhưng tôi có một lời khuyên, cố gắng tránh xa những người khác.】

Ngải Hạ trả lời: 【Tại sao?】

Bùi Nhiễm: 【Tôi đã quan sát vài vụ nổ, nhận thấy ảnh hưởng của nó không chỉ giới hạn ở những người lên tiếng nói chuyện, thực tế là nó có thể xé xác tất cả các sinh vật sống trong bán kính 1,5 mét】

Bùi Nhiễm: 【Cẩn thận người đứng bên cạnh cậu đột nhiên lên cơn động kinh】

Cùng chen chúc trong phòng nghỉ với một đám người, nếu có ai đó lên tiếng, muốn trốn cũng chưa chắc có chỗ để trốn.

Ngải Hạ có lẽ là bị dọa, qua một lúc sau mới gửi lại: 【Bùi Nhiễm, cảm ơn】

Đi theo một biểu tượng cảm xúc trái tim.

Trái tim mà Ngải Hạ gửi rất lớn, vào lúc này vẫn còn có tâm tình gửi biểu tượng cảm xúc. Có điều, biểu tượng cảm xúc thì có sẵn, muốn dùng lúc nào cũng được, nhanh chóng và an toàn, dễ dàng hơn nhiều so với chỉnh sửa ảnh.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc