Ngày hôm sau trên mặt báo đã có hình của hai người.
Thực ra trước đó anh cũng đã nhìn thấy bức ảnh, chụp không rõ nét lắm, trong ảnh Tần Hoan cũng chỉ lộ nửa bên mặt, chỉ nhìn được thấp thoáng các đường nét, còn phần lớn ống kính đã bị anh đứng nghiêng che gần hết.
Đến mặt còn không nhìn rõ, anh cũng coi như không biết, để bọn họ cầm đi đăng báo.
Sau khi Tần Hoan biết được việc đó, bèn tỏ ra kinh ngạc: “Bọn họ sao lại hiều kỳ về em như vậy?”
Anh chậm rãi nói: “Bởi vì anh dẫn em đi.”
“Ồ, nói như thế thì là do anh nổi tiếng.” Mắt cô đảo một vòng, vẻ mặt tỏ ra kỳ lạ, “Thế chẳng nhẽ các cô gái ở bên cạnh anh đều có cảm giác vinh dự đặc biệt khi được mọi người quan tâm?”
“Em muốn nói điều gì?” anh nhướn mày lên liếc nhìn cô, khuôn mặt không hề biểu lộ cảm xúc gì.
Chủ đề bị ngừng lại giữa chừng.
Thực ra không phải anh không hiểu ý của cô, chỉ là anh cảm thấy không cần phải giải thích, nên mới không để cô biết, sở dĩ mọi người dồn sự quan tâm quá lớn tới cô, hoàn toàn chỉ bởi cô là người phụ nữ duy nhất anh dẫn đi cùng tới một buổi lễ chính thức như vậy.
Lời đồn thổi về anh sớm đã là một báu vật mà giới truyền thông cố tìm kiếm mà không được, nay cuối cùng đã có một cơ hội, đương nhiên bọn họ không thể dễ dàng bỏ qua.
Trước nay anh luôn giữ kín chuyện đời tư của mình trước mặt mọi người, nhưng lần này hoàn toàn vì Tần Hoan, bởi sự xuất hiện quá bất ngờ của cô, bởi sự trang điểm kỹ lưỡng của cô, bởi hứng thú của cô, anh không nỡ làm cô mất hứng, càng không muốn cứ giấu mãi cô trong góc tối, nên mới vi phạm nguyên tắc từ trước tới nay của mình, đàng hoàng dẫn cô tới nơi thanh thiên bạch nhật.
Trong mắt của mọi người, đó chẳng khác nào một sự tuyên bố và thừa nhận.
Có điều, anh hoàn toàn giữ kín thân phận của Tần Hoan, gần như không hề hé lộ chút nào.
Trong bữa tiệc hôm đó, anh dẫn cô xuất hiện, đương nhiên sau đó phải mời cô khiêu vũ, anh không ngờ rằng cô lại khiêu vũ đẹp đến vậy, động tác phóng khoáng, phong cách uyển chuyển trong từng bước nhảy.
Anh ôm tấm thâm mềm mại của cô, chợt có cảm giác lơ đãng với mọi thứ xung quanh.
Từ nhỏ tới lớn, những thứ anh có được nhiều không đếm xuể, xe đẹp gái xinh, cuộc sống vàng son, hoặc chỉ cần anh muốn, tất cả những thứ đó đều dễ dàng nắm được trong tay. Nhưng chỉ duy trong giây phút đó, vào cái khoảng khắc lòng bàn tay anh áp sát vào eo cô, chỉ cách một lớp vải mềm mại mỏng manh, anh bỗng nhiên cảm thấy mình không dám chạm mạnh, sợ chỉ cần mạnh thêm một chút, sẽ làm cô tan biến.
Khuôn mặt cô như làm bằng sứ thượng hạng, long lanh dưới ánh đèn lộng lẫy, cả người cô đều trắng nõn tinh khiết, còn trong đôi mắt đen láy của cô chỉ có hình ảnh của anh, mọi thứ xung quanh dường như đều không liên quan gì tới cô, nụ cười và niềm vui của cô chỉ dành cho anh.
Anh bỗng thấy trân trọng.
Như đang nắm giữ một bảo vật quý giá nhất trong cả cuộc đời mình.
Nhạc khiêu vũ kết thúc. Anh dẫn cô rời khỏi buổi tiệc. Thực ra phòng cô được đặt ngay cạnh phòng anh, nên anh chỉ tiễn cô đến cửa.
“Chúc ngủ ngon.” Anh khẽ hôn cô.
Cô dường như vẫn còn lưu luyến không muốn rời, nên túm áo anh nói: “Em vẫn chưa vui đủ.”
Anh chỉ nói: “Em mệt rồi, ngủ sớm đi.”
Kỳ thực tóc cô đang khẽ xổ ra, tình thần có chút mệt mỏi, nhưng dáng vẻ lại vô cùng quyến rũ.
Trong một đêm say nồng như vậy, anh ngắm cô hồi lâu, ánh mắt sẫm lại giữa hai khoảng sáng tối đang liên tục nhấp nháy một người phụ nữ đẹp và đáng quý đến vậy, anh chỉ muốn chăm sóc yêu thương cô thật cẩn thận. Nên, giờ chưa phải là lúc thích hợp.
Bởi thế anh nhất định để cô tự vào phòng, bản thân mình đứng ngoài cửa nói: “Sớm mai anh đưa em đi ăn sáng.” Cũng phải hao tốn bao nhiêu sức lực, chỉ có mình anh mới hiểu.
“Thế đồ ăn vặt ở đây thì sao?” Mắt cô như sáng lên, thay đổi sự chú ý, khuôn mặt thể hiện rõ sự chờ đợi, “Em nghe nói đồ rán của Thượng Hải là nổi tiếng nhất, mai mình đi ăn được không?”
Anh không hề do dự, chỉ mỉm cười nói với cô: “Được.”
Yêu cầu nhỏ như vậy, làm sao có thể từ chối cô?
Giống như đối với một thứ bảo bối, tiếp xúc càng lâu, anh càng muốn đặt cô lên lòng bàn tay, làm cô vui vẻ bằng tất cả khả năng của mình.
Trong suốt hơn 20 năm cuộc đời, đây là lần duy nhất cũng là người duy nhất.
Nhưng không ai có thể ngờ rằng, chỉ trong một thời gian không lâu sau, trong một cuộc đua tranh giữa anh và một người khác trên thương trường, tuy cuối cùng anh là người chiến thắng, nhưng cô lại trở thành vật hy sinh.
Anh biến cô trở thành quân cờ và con mồi. Hoặc giả cô nghĩ là như vậy.
...
Cuối cùng anh vẫn gây tổn thương cho cô bằng một cách không thể hàn gắn, anh đã vô tình hủy hoại người phụ nữ lương thiện thuần khiết đó, bằng chính bàn tay của mình.
Kể từ khi đó, anh không bao giờ còn nhìn thấy lại nụ cười của cô.
Kể từ khi đó, cả hai đều bị tổn thương.
Khi thư ký bước vào, Cố Phi Trần vừa thoát ra khỏi những hồi ức xưa cũ.
Anh đứng thắng dậy, vừa nghe thư ký báo cáo lịch trình cả ngày hôm sau, vừa tự mình ra mở toang cửa sổ ở phía sau.
Văng phòng anh nằm ở vị trí không cao lắm, dường như không giống với thông lệ. Nhưng toàn bộ tòa nhà của tập đoàn lại được xây dựng ở vị trí lý tưởng, bài trí không gian xung quanh đều được thiết kế rất cẩn thận, kỹ lưỡng, nên không cần ở trên tầng cao cũng vẫn có được tầm nhìn rất đẹp.
Anh nhìn ra bên ngoài cửa sổ, yên lặng nghe xong, một lúc lâu cũng không có bất kỳ biểu hiện nào.
Thư ký đi theo anh đã nhiều năm, rất hiểu tính cách của anh, nên không hề vội vã, chỉ đặt máy tính xuống rồi đứng đợi.
Quả nhiên, đợi thêm một lúc, anh bắt đầu lên tiếng: “Cuộc hẹn với trưởng chi nhánh Trương, cô sắp xếp cho tôi sớm lên lúc 9 giờ sáng mai, tôi biết anh ta thường rảnh lúc 9 giờ sáng. Cô liên hệ trước với anh ta, sau khi gặp anh ta, tôi sẽ đi thẳng đến thành phố C, nên toàn bộ công việc ở công ty cô bố trí sau 4 giờ chiều.”
Thư ký nhanh chóng ghi lại những yêu cầu đó, rồi nói: “Bài phát biểu ở thành phố Cố Phi Trần vốn là định vào lúc 1 rưỡi chiều, tiếp đó là lễ nghi khánh thành. Giờ nếu chuyển thời gian phát biểu lên buổi sáng, vậy quãng thời gian trước 3 giờ chiều, anh có định gặp mặt cô Phương ở tuần báo Tài Chính không? Cô ấy đã gọi điện nhiều lần, hy vọng có thể phóng vấn anh trong khoảng một tiếng đồng hồ, mà lần trước anh cũng nhận lời cô ấy, chỉ là chưa hẹn thời gian thôi.”
“Tôi nhớ việc đó.” Cố Phi Trần một tay bám vào mép cửa sổ, những ngón tay dài khẽ co lại, nghĩ ngợi giây lát rồi mới nói: “Vậy cô bố trí để cô ấy đúng 2 giờ chiều mai tới thành phố C gặp tôi.”
Thành phố C?
Thư ký suýt nữa thì buột miệng hỏi, nhưng nhìn dáng vẻ lạnh lùng của ông chủ, cuối cùng vẫn cố nín lại.
Cô nghe dặn dò rồi quay đi làm việc, vừa gọi điện cho các bên để thông báo lịch hẹn mới nhất, vừa lặng lẽ ngộ ra một sự thật nào đó.
Cũng có thể nói, ngày mai Cố Phi Trần sẽ có hơn một nửa thời gian ở một trường học của thành phố C.
Đúng 8 rưỡi sáng, Tần Hoan có mặt tại văn phòng.
Thói quen của cô là đun một ấm nước sôi, rồi tự pha cho mình một cốc trà hoa, vừa uống trà vừa tưới cây cho hai chậu hoa trên bện cửa sổ.
Văn phòng này vốn có hai người, nhưng đồng nghiệp kia do đang trong thời kỳ thai nghén, vị trí thai lại không đúng, nên nửa tháng trước đã xin nghỉ vào viện điều dưỡng.
Một mình Tần Hoan làm công việc của hai người, nhiều lúc không tránh khỏi mệt mỏi. Ngay cả việc dạo này Nghiêm Duyệt Dân hẹn hò cô, cũng không mấy khi rảnh rỗi, khiến Nghiêm Duyệt Dân phải cười nói: “Anh cứ nghĩ bác sĩ ngoại khoa là nghề bận rộn nhất nhưng hóa ra em còn bận hơn cả anh.”
Cô chỉ đành cười khổ sở.
Nếu không rời khỏi nhà họ Cố, chắc đời này cô chẳng bao giờ có những lúc phải làm việc đến thâu đêm, thậm chí tới sáng, chỉ vì một công việc nào đó.
Vất vả như vậy, cũng chỉ là để chia cắt hoàn toàn với Cố Phi Trần.
Có được ắt phải có mất.
Mỗi khi gục ở trên bàn làm việc do mệt mỏi làm thêm giờ, cô đều tự an ủi mình như vậy, cũng chỉ có các tự an ủi như thế mới khiến cô dễ chịu hơn một chút.
Hôm nay cô vừa pha xong trà, còn ngồi chưa ấm chỗ thì điện thoại reo vang.
Là thầy hiệu phó đích thân gọi điện cho cô, vừa nhấc máy là đã nói giọng thăm nom của cấp trên: “Tiểu Tần, dạo này vất vả cho em, chủ nhiệm Hoàng đi công tác ở bên ngoài, Tiểu Tiêu cũng xin nghỉ phép, nghe nói mọi việc đều là một mình em gánh vác, người trẻ tuổi có khả năng như em bây giờ không nhiều...”
Tần Hoan vào làm việc ở trường đã lâu, gặp gỡ với thầy phó chắc chỉ được vài lần, chỉ cảm thấy thầy có giọng điệu và dáng vẻ đều rất quan cách. Cô không thích, nên thường cố tình tránh tiếp xúc, chỉ sợ bản thân không khống chế được cảm xúc biểu lộ trên nét mặt mà đắc tội với thầy.
Hôm nay đúng là không có cách nào né tránh.
Cô tay cầm cốc trà, nghe lãnh đạo đi thẳng vào vấn đề chỉ sau vài phút ngắn ngủi.
Đối phương nói một thôi một hồi, rốt cuộc là hôm nay trường phải tổ chức buổi tọa đàm, người trước kia thường lo công việc này mới xin nghỉ vì việc riêng, đúng lúc này, thời gian tọa đàm lại bị đẩy lên, nhất thời chưa thể tìm được ai lo liệu, đành tìm đến cô.
Những kiểu công việc thế này trước nay thường khiến người khác không thích nhất. Công việc hậu cần tưởng như đơn giản nhưng thực ra rất phức tạp, nhất định phải bố trí thỏa đáng từng khâu từng khâu một, mới có thể đảm bảo mọi việc được tiến hành thuận lời. Trong quá trình làm bỗng đâu xuất hiện một yêu cầu nhỏ cũng trở nên rất phức tạp.
Nên đa phần những người làm việc lâu năm đều không muốn tiếp nhận công việc giữa chừng. Toàn bộ bộ phận hậu cần cũng chỉ có cô là tuổi đời trẻ nhất.
Quả nhiên, quả hồng mềm thì bị nắn trước tiên.
Tần Hoan không mấy thoải mái nhưng chỉ đành nhận lệnh.
Thực ra hôm nay người cô hơi mệt mỏi, do sắp đến kỳ kinh nguyệt, sức lực trong cơ thể như bị rút đi một nửa, tay chân đều lạnh ngắt. Nhưng cô vẫn kiên trì nghe hết, rồi cố ép mình phải hỏi lại bằng giọng nhỏ nhẹ nhất: “Vậy bây giờ tôi cần phải làm những việc gì?”
Lãnh đạo lập tức căn dặn: “Khoảng chừng một tiếng nữa, Tổng giám đốc tập đoàn Cố Thị sẽ đến trường chúng ta. Cô đi chuẩn bị trước ở phòng học lớn, mở sẵn các thiết bị cần thiết, đợi khi mọi người đến tôi sẽ gọi điện thông báo, cô sẽ ở lại giúp chúng tôi trong toàn bộ quá trình tọa đàm.”
Cô như thể nghe không rõ, hỏi lại một lần nữa: “Tập đoàn Cố Thị?”
“Đúng rồi. Cố Phi Trần, cái tên này chắc cô đã từng nghe đến. Thư viện mới của trường chúng ta là do anh ta quyên tặng.”
Nước trà nóng, trôi tuột xuống cổ họng, có cảm giác bỏng rát.
Tần Hoan đặt cốc xuống, lấy tay che miệng, không kiềm chế được ho lên vài tiếng, khó khăn lắm mới dịu lại được ở đầu dây lãnh đạo vẫn đang thúc giục: “Cô tranh thủ thời gian, liên hệ với người quản lý thiết bị máy ảnh, nhanh chóng qua bên đó chuẩn bị.”
Đặt điện thoại xuống, Tần Hoan vẫn chưa đứng lên ngay lập tức.
Cô khẽ quay đầu lại, có chút hoang mang. Cây hoa trên bệ cửa sổ nở thật đẹp, bầu trời bên ngoài trong xanh, mặt trời vẫn chưa tỏa hơi nóng, nhưng cũng đủ thấy, hôm nay sẽ là một ngày nắng.
Thời gian trôi qua thật nhanh, thoáng cái đã là mùa hè. Đã nửa năm kể từ khi cô rời khỏi nhà họ Cố, còn cô thì đã ngây thơ cho rằng mình và Cố Phi Trần thực sự không còn liên quan gì với nhau, cho đến lúc chết.
Nhưng có những lúc thành phố này trở nên quá nhỏ bé, nhỏ tới mức khẽ xoay người một cái, đâu đâu cũng thấy bóng dáng anh ta.
Dường như không sao thoát ra được.
Giống như tất cả sự ngọt ngào và đau khổ anh ta dành cho cô, như vết sẹo liền vào thân, cô cứ ngỡ mình đã quên đi hết, nhưng đến giờ mới phát hiện, chỉ cần nghe thấy tên anh, cô lại thấy khó chịu trong người.
Những việc tiếp theo đó không được thuận lợi.
Tần Hoan lần đầu tiên nhận lấy bảng sắp xếp của người đồng nghiệp trước đó, tìm được phòng học thích hợp, nhưng lại phát hiện thiết bị của phòng học đó bị trục trặc. Tuy nhân viên kỹ thuật đã cố gắng sửa chữa, nhưng thời gian trước mắt không còn nhiều, cô đành bất đắc dĩ vội vàng đi đổi phòng, bố trí buổi tọa đàm ở trong một phòng học hình bậc thang lớn ở bên cạnh.
Sau đó gửi thông báo, ít nhất cũng để học sinh biết được địa điểm đã thay đổi. Rồi còn bảng chỉ dẫn cũng cần đặt ở vị trí thích hợp để chỉ dẫn cho mọi người vào hội trường.
Đợi sau khi lo xong hết những việc này, thì cũng đã gần đến thời gian.
Cô cứ nắm chặt di động trong tay, chỉ sợ bị nhỡ điện thoại của hiệu trưởng, làm lỡ việc, nhưng đồng thời cũng chỉ mong cuộc điện thoại này đừng bao giờ gọi tới.
Nhưng cuối cùng việc gì đến thì cũng không sao né tránh được.
Khi hiệu trưởng dẫn một đoàn người từ xa bước tới, cô chỉ ngước mắt lên là đã nhìn thấy anh.
Cái dáng đó, muốn tránh đi đâu cũng là tiêu điểm của đám dông.
Mười mấy năm trước như vậy, giờ cũng vậy.
Đi từ xa lại, giống như mặt trăng giữa những vì sao, mà bản thân anh không cần phải làm gì, cũng đủ tỏa sáng.
Cô đứng ở nguyên vị trí, chợt nhớ mấy năm trước, cô luôn mang trong lòng một mơ ước chảy bỏng, mà anh lúc nào cũng là một vị thần tôn nghiêm mà xa vời vợi, cô đã từng chỉ mong có thể tự tay mình chạm vào người anh, dường như chỉ như vậy mới mang lại cho cô niềm vui và hạnh phúc trọng vẹn.
Nhưng niềm vui được bao nhiêu, thì nỗi buồi cũng sâm thẳm bấy nhiêu.
Cô vứt bỏ tất cả sự kiêu hãnh, không để mắt tới bất cứ ai theo đuổi cô, cô thậm chí dứt bỏ những sợi gai trên người mình, trở nên dịu dàng chỉ vì anh, nhưng cuối cùng lại bị tổn thương đến đau đớn.
Nay gặp lại, đã là oan gia ngõ hẹp.
Nên cô khẽ nghiêng người, đứng trước cửa lớp chỉ đường cho bọn họ với khuôn mặt không hề biểu lộ bất cứ cảm xúc nào.
Thầy hiệu phó đi ngang qua phía trước, nhưng không hề nhìn cô, mà vẫn tiếp tục tươi cười trò chuyện nho nhỏ với Cố Phi Trần.
Cô vẫn nhìn thẳng, nhưng rõ ràng cảm nhận được ánh mắt cực kỳ quen thuộc dừng lại trên cơ thể cô vài giây rồi mới quay đi.
Cô đưa mắt mời bọn họ vào trong lớp, ngay sau đó liền nghe thấy tiếng vỗ tay như sấm vang lại từ bên trong.
Buổi tọa đàm không có một chỗ trống, thậm chí đến phía sau và lối đi cũng chật ních người.
Những sinh viên có mặt ở hội trường, đa phần đều đền từ các khoa kinh tế, tài chính hoặc quản lý, bọn họ đều vô cùng ngưỡng mộ Cố Phi Trần, điều đó thể hiện rõ rệt trên khuôn mặt và ánh mắt tươi trẻ của bọn họ.
Đúng vậy, Tần Hoan đứng bên ngoài cửa thầm nghĩ, người đàn ông ưu tú đến lóa mắt như vậy, những thành tích nhiều không đếm xuể của anh ta, đầu óc vang danh lừng lẫy của anh ta, rồi tính cách cương quyết nhanh nhạy của anh ta trên thương trường, khí thế hô phong hoán vũ, làm sao không khiến người khác phải khâm phục và ngưỡng mộ cho được?
Có điều những sinh viên đó còn trẻ như vậy, bọn họ hoàn toàn không hiểu, đâu có phải ai cũng đạt được thành công như vậy? Lại đâu phải ai cũng như người đàn ông đó? Có thể không từ thủ đoạn để đạt được mục đích, có thể vứt bỏ cái gọi là tình yêu, thậm chí đem nó ra làm công cụ đánh đổi lấy lợi ích của mình?
Không khí trong phòng đầy kích động, người đàn ông có dung mạo điển trai, phong cách nho nhã ở bên trên bục giảng giành được từng tràng từng tràng vỗ tay tán thướng bằng giọng nói bình thản thường ngày.
Anh ta như thể vị vua đứng giữa hàng vạn người, ánh mắt thâm trầm sâu thẳm, giọng nói và tâm trạng của anh dễ dàng không chế được cả hội trường.
Trong bầu không khí như vậy, dường như chỉ có một người không nhúng mình vào trong đó.
Tần Hoan đứng ở một giác cửa, mắt nhìn những gương mặt đầy nhiệt huyết lại có chút non trẻ bên trong. Có thể nhìn ra được, trong đó có không ít những đôi bạn trẻ đang yêu, họ ngồi sát vào nhau, có nhưng đôi còn công khai nắm tay nhau, gần như không còn khoảng cách nào lọt vào giữa được.
Cô thản nhiên nghĩ, trong số đó có bao nhiêu người không may mắn, sau vài năm nữa, sẽ trở thành một con cờ trong tay người yêu, dùng để tranh giành lợi ích, rồi lại bị vứt bỏ một cách vô tình.
Thực ra thời gian tọa đàm không lâu, nhưng do không khí của hội trường quá náo nhiệt, mà Cố Phi Trần lại nhiệt tình đột xuất anh ta lại dám hy sinh thời gian vàng ngọc của mình, sau khi bài phát biểu kết thúc, vẫn ở lại giải đáp những câu hỏi của một số sinh viên.
Danh tiếng của tập đoàn Cố Thị quá lừng lẫy, đối với tập đoàn doanh nghiệp hùng mạnh và choáng ngợp đến vậy, nghĩ nát óc cũng không chắc xâm nhập được vào bên trong. Những sinh viên đang ấp ủ trong lòng bao nhiệt tình và ước mơ, đối mặt với cơ hội hiếm hoi như vậy, đến cuối cùng, thiếu chút nữa đã biến hội trường thành ngày hội tuyển dụng lớn.
Thấy đã quá thời gian khá lâu, lãnh đạo nhà trường mới đành lên bục giảng tuyên bố kết thúc buổi tọa đàm.
Sinh viên tản dần đi trong tiếng bàn tán ồn ào, còn Cố Phi Trần được mời lại ăn bữa cơm trưa
Thầy hiệu phó còn bảo: “Tiểu Tần, cô cũng đi cùng chúng tôi.”
Thầy hình như chỉ buột miệng nói, vì đúng lúc đó nhìn thấy cô, hay do thương tình cô bận cả một buổi sáng, nên “lòng tốt” để cô cùng tham gia bữa cơm sang trọng.
Nhưng Tần Hoan dường như không muốn nghĩ ngợi lập tức nói: “Tôi không tham gia được không, buổi trưa tôi có việc bận...”
Cô còn chưa nói dứt lời liền bị thầy hiệu phó liếc nhìn, cô bèn ngưng lại, nghĩ tới hoàn cảnh trước mắt, cuối cùng đành thở một hơi thật sâu, rồi nuốt lại những lời chuẩn bị nói tiếp.
Vị lãnh đạo đầy quan cách này dường như chưa bao giờ cho phép người bên cạnh từ chối yêu cầu của mình, lần này cũng không cho phép cô có ý kiến gì khác, nhưng vẫn tỏ ra tươi cười nói: “Hôm nay chỉ có mấy người chúng ta, Tiểu Tần lại là phái nữ duy nhất ở đây, cô không đi cùng để tiếp khác thì còn gia đi nữa đây.” Nói rồi quay sang vị khách quý bảo: “Anh thấy đúng không tổng giám đốc Cố?”
Người đàn ông điển trai đó không nhìn thầy hiệu phó, chỉ cười khe khẽ bảo: “Vậy bữa trưa nay nhờ hiệu trưởng Lý bố trí giùm.”
“Không dám không dám, tổng giám đốc Cố đã nhã ý bớt thời gian đến, chiều lại còn tham gia nghi lễ khánh thành thư viện mới, trường chúng tôi vô cùng cảm ơn vì điều đó...”
Hai người nói chuyện dường như rất hợp, vừa nói vừa đi về phía trước.
Bước chân Tần Hoan ngập ngừng đôi chút, ánh mắt lại như có ma xuy quỷ khiến bám theo sau. Bởi anh đang nghiêng người nói chuyện với thầy hiệu phó, nên cô có thể nhìn thấy một nửa khuôn mặt anh, như một bức tượng điêu khắc hoàn mỹ dưới ánh mặt trời, khóe miệng khẽ nhướn lên, tâm trạng dường như đang rất vui vẻ.
Có lẽ do đó, huyết áp bị tụt xuống, giờ lại bị ánh mặt trời nóng gắt chiếu xuống, cô chỉ cảm thấy trước mắt khẽ tối lại, hai chân như mềm ra, nhưng cuối cùng vẫn cắn chặt răng, sải bước theo sau.
Cô không thể chỉ vì một chút việc riêng mà dễ dàng đắc tội với lãnh đạo nhà trường, bởi cô không còn là đại tiểu thư cành vàng lá ngọc, càng không phải là vật báu được nâng niu trên tay, cô không thiếu tiền tiêu, nhưng cô vẫn cần thích nghi với xã hội hiện thực, nên cũng đành gượng ép bản thân phải trưởng thành chín chắn hơn.
Gặp mà như không gặp.
Nhưng nếu nhất định cứ oan gia ngõ hẹp hết lần này đến lần khác, anh ta có thể giả như không có chuyện gì xảy ra, vậy sao cô lại không thể?
Cả buổi sáng, trừ hai giây lúc ban đầu, anh không hề nhìn cô thêm một lần nào nữa.
Dường như chỉ là một người xa lạ.
Thực ra, xa lạ cũng tốt.
Cô thậm chí khẽ thờ phào nhẹ nhõm.
Vậy bữa cơm trưa nay, cô cứ coi như đang tiếp một vị khách quan trọng đi.